🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm tối tĩnh lặng, tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền từng thanh âm vang dội, mùi hương mặn của biển hòa quyện vào với gió phảng phất khắp cả một vùng trời.

Vừa bước rời khỏi khu phòng, Nhiếp Tần Duật thẳng một đường đến nơi sảnh chính, từ vị trí này có thể nhìn gói gọn khung cảnh sảnh tiệc bên dưới.

Bữa tiệc diễn ra trên du thuyền sang trọng, thế nhưng sau mười giờ du thuyền sớm đã cắm cọc tại bến, ai muốn trở về đều có quyền rời đi. Lượng người canh gác cũng không còn quá nghiêm ngặt như lúc đầu kiểm duyệt.

Sảnh tiệc nơi đây vốn bên ngoài, vị trí cũng không hề đông đúc người như bên trong khán phòng.

Cận Tuyết không kịp theo Nhiếp Tần Duật, bộ dáng uất ức như cô vợ nhỏ mà nũng nịu nắm lấy cánh tay người đàn ông ôm lại.

"Nhiếp tiên sinh, ngài chỉ mới xuất hiện không lâu nhưng em vốn hiểu biết tính cách của ngài. Đêm nay em muốn mời ngài được không?"

Nhiếp Tần Duật nghe vậy, bỗng chốc cảm thấy đây thật sự là một câu chuyện buồn cười nhất bản thân từng nghe.

Hắn ghét nhất là đàn bà làm ra vẻ hiểu biết khôn ngoan, nhất là những kẻ cho rằng có thể hiểu được con người của hắn trong khi chưa tiếp xúc được với hắn bao lâu.

Đôi con ngươi của Nhiếp Tần Duật ánh lên sự thâm sâu khó có thể đo lường.

"Nói tôi nghe thử, Cận tiểu thư hiểu gì về con người tôi?"

Nhiếp Tần Duật tiến lại, gương mặt đối diện với ánh mắt Cận Tuyết gần trong gang tấc, đầu ngón tay chậm rãi nâng cằm cô nàng lên, từ tốn mà hỏi, giọng nói hắn trầm ổn, thoáng còn mang hơi men ngà say của rượu, thật sự dễ dàng khiến kẻ khác lưu lạc tâm trí.

Cận Tuyết cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh lại thô ráp của hắn chạm lên cằm mình, đáy mắt mềm hẳn.

"Em biết, xung quanh ngài nhiều người, ngài yên tâm, em tuyệt đối không như bọn họ."

Cận Tuyết lần này quả thật dựa vào gia thế, từ đó mới mạnh miệng mà khẳng định một câu nói như vậy.

Nhiếp Tần Duật không vội đáp lời, hắn khẽ kéo cao khóe môi, chậm rãi nói một cách tà mị.



"Trong mắt của tôi, tất cả phụ nữ đều như nhau. Đối với tôi, vốn cũng không có hai chữ 'tuyệt đối", Cận tiểu thư nên hiểu một điều là như vậy. Tôi không thích những kẻ tự trèo quá cao!"

Bàn tay hắn đột ngột siết lấy cằm của Cận Tuyết khiến cô nàng đau đớn nhăn mặt, ánh mắt người đàn ông như nhìn thấu toàn bộ tâm tư hèn hạ của Cận Tuyết.

Trong giây phút này, Cận Tuyết chỉ có thể vội vàng gượng gạo mà né tránh tầm mắt, sự cuồng ngạo từ Nhiếp Tần Duật tỏa ra khiến cô ta mỗi lúc một hoảng.

Không gian im ắng, chỉ còn sự run rấy nhè nhẹ của Cận Tuyết.

"Trở về đi, bữa tiệc sắp đi đến hồi kết rồi."

Nhiếp Tần Duật buông Cận Tuyết ra, không nhân nhượng mà trực tiếp ra lệnh, ý tứ đuổi người, nhưng rõ ràng câu chữ của hắn không khác nào mệnh lệnh mà đe dọa.

Cận Tuyết dù không muốn cũng chỉ có thể nghe theo, cô ta vội vàng xoay người mà rời đi.

"Vâng!"

Hiện giờ dù buổi tiệc sắp đến hồi kết, nhưng tất cả những vị khách thượng lưu vẫn chìm trong sự hưởng lạc xa hoa, chưa ai có ý định rời đi.

Nhiếp Tần Duật đứng trên hướng lan can thuyền, từng bước tiến đến hướng ra về của đoàn khách thượng lưu, từ vị trí gần mạn thuyền mà nhìn xuống.

Bên dưới sảnh, có một cầu nối với đất liền.

Nhiếp Tần Duật nhìn vào hướng nền cầu thang, một vài bóng người rời khỏi.

Tầm mắt hắn nhanh chóng lọt vào thân ảnh mảnh mai của người con gái, cô vốn đã thay một chiếc váy khác, nhưng Nhiếp Tần Duật hoàn toàn nhìn ra được.

Bóng dáng ấy chạy rất vội vàng, giống như thể nơi đây chứa điều gì đó khiến cô sợ hãi.



Nhiếp Tần Duật lập tức bấm điện thoại điều động vài vệ sĩ lén lút đi theo, hiện giờ hắn không biết Giai Mễ sẽ đi đâu, cô căn bản vẫn là người của hắn, hắn không muốn cô chạy trốn khỏi tầm kiểm soát.

Mãi cho đến khi cái bóng dáng kia khuất khỏi tầm mắt, Nhiếp Tần Duật mới quay lại bữa tiệc mà tiếp tục.

Khi người đàn ông quay lại, không gian trên du thuyền lập tức thay đổi.

Căn bản người như Nhiếp Tần Duật vốn rất nổi bật, vẻ quý phái của hắn cho dù hiện diện tại đâu đều có thể thu hút ánh mắt ngưỡng mộ.

Hơn hết, một vài người lúc này đã sớm nhận thức được thân phận lớn thật sự của Nhiếp Tần Duật, ánh nhìn cũng trở nên trịnh trọng hẳn.

Cận Thanh Thời thấy Nhiếp Tần Duật, vội vàng niềm nở chạy đến dâng rượu.

"Mời ngài tiếp tục cuộc vui. Ngài rời đi, con gái tôi thật sự rất mong mỏi."

Cận Tuyết sau một đợt bị lời nói của Nhiếp Tần Duật đe dọa, hiện tại đã trở nên ngoan ngoãn hẳn. Chỉ dám ngồi gọn một góc, thi thoảng khẽ nhìn về hướng Nhiếp Tần Duật.

Suốt cả buổi tiệc, Nhiếp Tần Duật lãnh đạm không nói gì.

Hơn nửa tiếng sau, điện thoại hiện lên vài dòng tin nhắn báo cáo từ hướng vệ sĩ do hắn phân phó.

(Thưa chủ tịch, người sớm đã về lại tòa thành Ngự Viên.]

Gương mặt Nhiếp Tần Duật trở nên âm trầm hẳn, chẳng thể nhìn rõ được biểu cảm của hắn là gì.

Hắn dâng lên sự thắc mắc.

Có thể thoát khỏi tòa thành của hắn, vậy mà lại không chạy trốn.

Đột ngột, Nhiếp Tần Duật đứng dậy, ngang nhiên rời khỏi bữa tiệc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.