🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hiện tại đã gần mười một giờ đêm.

Giai Mễ vốn biết rõ Nhiếp Tần Duật thường xuyên trở về trễ, hiện tại nếu không ngoài dự đoán có thể Nhiếp Tần Duật sẽ về trong khoảng một đến hai giờ sáng.

Dù không biết đêm nay Nhiếp Tần Duật có đến phòng cô hay không, Giai Mễ cũng cần trở về lại tòa thành Ngự Viên trước khi hắn trở về.

Giai Mễ đứng núp nơi cánh cửa hướng căn phòng, lặng nghe tiếng bước chân vọng trên nền sàn từng thanh âm, trái tim cũng không ngồi yên được mà đập liên hôi.

Giai Mễ không hiểu vì lý do gì Nhiếp Tần Duật hiện diện ở đây, trong lượng danh sách khách mời cũng không hề xuất hiện tên hắn.

Vốn cô còn cho rằng bản thân chưa bị phát hiện, nhưng cô nào biết người đàn ông kia đang muốn chơi trò mèo vờn chuột. Chỉ có trái tim của cô là đang bị đưa ra treo lơ lửng dọa không thôi.

Nơi hiện tại Nhiếp Tần Duật lẫn Giai Mễ ở căn bản là hội trường phía sau, địa điểm thay đồ và chứa đạo cụ hầu hết của nghệ sĩ.

Phần lớn nghệ sĩ đã xuống hiện diện sảnh dưới, chỉ có Giai Mễ trình diễn xong muốn quay trở về lại tòa thành

Ngự Viên nên không xuống nơi đó hội tụ.

Cô cắn môi, đứng nép nơi góc tường, tiếng bước chân Nhiếp Tần Duật cứ thế ngang nhiên dừng trước ngay vị trí của cô, không gian yên ắng đến mức cô cảm nhận rõ trái tim mình đang đập vang lên từng nhịp.

Trong khi Giai Mễ cho rằng người đàn ông sẽ bước vào, phía bên ngoài đã vọng lên giọng nói ngọt ngào của người con gái khác.

"Nhiếp tiên sinh, ngài đã đi đâu nãy giờ, em vừa trình diễn xong bản nhạc hòa tấu dương cầm 'Moonlight Sonata' của nghệ sĩ Ludwig van Beethoven. Bài này em vì ngài mà đàn, không biết liệu ngài có nghe hay không?"

Nơi đây vắng người, lại không có ánh mắt soi xét từ các nhân vật lớn nơi hội trường. Cận Tuyết lúc này cũng không hề giữ bộ dáng e thẹn như thiếu nữ lúc nãy, cứ thế ôm lấy bắp tay người đàn ông, làm ra dáng vẻ nũng nịu.



Bóng hai người phản chiếu xuống nền sàn, tựa vào nhau vô cùng thân mật.

Giai Mễ không hề quan tâm điều đó, cô chỉ lo rằng mình sắp bị phát hiện.

Nhiếp Tần Duật nhìn Cận Tuyết dựa vào lòng mình, một tay để cô tách ra, ánh mắt lạnh lẽo không có lấy một nét hứng thú.

"Tôi đã nghe phần trình diễn rồi. Cận tiểu thư trình diễn rất tốt."

Nhiếp Tần Duật vốn chỉ nghe được vài giai điệu đầu, còn lại hắn đều không để tâm. Lời khen chẳng qua khiến Cận Tuyết cảm thấy không mất mặt. Dù sao ban nãy hắn cũng là người đề nghị cô thể hiện chút tài năng này.

Ngược lại, Cận Tuyết nghe khen càng hăng hái, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi nhìn Nhiếp Tần Duật.

Đột ngột, Cận Tuyết nhìn vào hướng nơi căn phòng khán đài phía sau, trong lòng cũng dâng lên thắc mắc mà tò mò hỏi hắn.

"Tại sao Nhiếp tiên sinh lại đến đây?"

Cận Tuyết tự hỏi, để rồi tự trả lời với đáp án của cô nàng, nét mặt hồ hởi hẳn khi nhận ra lý do.

"Nhiếp tiên sinh, ngài biết em trình diễn xong sẽ tới nơi đây nên ngài cố ý đến đây đợi em?"

Trong ánh mắt Cận Tuyết lúc này, không khó nhìn ra sự si mê đối với Nhiếp Tần Duật.

Trái lại, Nhiếp Tần Duật không có cách nào giải thích lý do hắn hiện diện tại đây, rất lâu sau khóe môi cũng chầm chậm cất lên vài chữ mà đồng tình.

"Đúng vậy."



Hắn là người đàn ông ưu tú, hiện giờ người đàn ông ưu tú tuyệt đối này bên cạnh cô ta, hiển nhiên cô ta cũng không giấu được sự hứng khởi, vì vậy càng lúc càng bạo dạn tiến lại gần hơn, ngón tay chạm vào vạt áo hắn đùa giỡn.

"Ngài xem, bộ lễ phục trình diễn này của em là cố tình lựa chọn màu áo phù hợp với ngài. Đêm nay em với ngài chính là một cặp!"

Cận Tuyết đột ngột muốn bước vào phòng khán đài tìm đến đống lễ phục, cánh cửa bị tay cô ta đẩy mạnh, đập vào hướng Giai Mễ đứng núp khiến cô hoảng loạn không thôi.

Nhiếp Tần Duật cau mày, Cận Tuyết lúc này không khác gì con bạch tuột, dính người khiến hắn phát phiền, nhất là thái độ được nuông chiều đến không hiểu chuyện này.

"Được rồi, mau trở lên, cha của Cận tiểu thư có lẽ đang đợi." Hắn đột ngột lớn giọng mà ra lệnh, nét mặt sa sầm hắn.

Cận Tuyết nghe người đàn ông nói lập tức gật đầu vô cùng ngoan ngoãn, lời đến miệng rồi, cũng chẳng thể nuốt nổi.

"Ngài Nhiếp, em biết xung quanh ngài không thiếu nữ nhân, ngài thật sự không muốn xem xét đến em sao? Em có thể khiến ngài vui vẻ!"

Nhiếp Tần Duật chán nản không hề đáp lời, trò chơi vờn chuột với cô gái nhỏ kia chưa thành bị ngăn cản, tâm tình hiện tại thật sự rất tệ.

Bóng dáng cao lớn tiêu sái rời đi, Cận Tuyết nhỏ nhắn cũng chật vật đi vội vàng theo phía sau hắn. giọng nói ngọt ngào vọng khắp dãy hành lang.

"Nhiếp tiên sinh, ngài đợi em."

Nơi đây sân nhà Cận gia, Cận Tuyết hiển nhiên lớn mật. Bởi vốn cô nàng biết Nhiếp Tần Duật ít nhiều gì cũng nể mặt mối quan hệ của hai gia tộc.

Khi bóng hai người khuất dần, Giai Mễ đứng phía sau lúc này mới rời khỏi cánh cửa, trông cô lén lút vô cùng đáng thương.

Cô vốn biết Nhiếp Tần Duật nhiều nữ nhân, nếu Nhiếp Tần Duật đem người phụ nữ này về, cô vừa vặn thoát khỏi sự chế ngự của hắn, cũng không bị hắn giam lỏng trong cái lồng chật chội kia nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.