Nhìn Giai Mễ bị hắn dọa cho run rẩy, ánh mắt Nhiếp Tần Duật bỗng chốc xuất hiện sự mềm lòng trong vài giây, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nhiếp Tần Duật tự nhiên, cứ thế dựa đầu hắn lên bả vai cô, để thân thể cô áp sát vào người hắn, tư thế cực kỳ ám muội.
Giai Mễ hoảng loạn nhìn người đàn ông ngay sát bên cạnh, ở khoảng cách gần, sườn mặt hắn hoàn hảo, sóng mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình, cả người mang theo khí chất kiêu hãnh quý tộc nhưng toát ra vẻ phong lưu.
Cô cầm bút, muốn giao tiếp với hắn, hiển nhiên ánh mắt Nhiếp Tần Duật nhìn về hướng cô đang vụng về ghi chữ, bởi vướng ánh mắt săm soi của hắn mà nét chữ nguệch ngoạc hẳn.
“Tôi muốn trở về, đêm khuya rồi, ngài vẫn nên nghỉ ngơi.”
Nhiếp Tần Duật nhìn, nhưng rồi trực tiếp đem tờ giấy cùng cây viết ném qua một bên, làm như hắn không thấy.
“Đến cũng đã đến rồi, còn cô muốn về hay không đều phải nhận lệnh của tôi. Cô có gan đến, lại không có gan “hầu” tôi đêm nay?”
Giai Mễ nắm chặt bàn tay lại, biểu cảm hoảng loạn hẳn.
Ánh mắt Nhiếp Tần Duật thoáng hiện ý cười, đôi mắt màu hổ phách kiêu ngạo của hắn xuất hiện sự hài lòng, dường như rất thích thú khi làm cho người con gái nhút nhát này sợ.
Hắn chỉ mới ôm, còn chưa làm ra loại chuyện gì quá đáng đã run rẩy đến mức này.
Nhưng mà nếu chỉ đơn thuần trêu chọc như thế, vốn không đúng với bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3735878/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.