Nhiếp Tần Duật trước giờ hoàn toàn không thích khi hắn đang làm việc lại bị làm phiền bởi kẻ khác. Những người muốn bước vào phòng, căn bản đều phải hỏi qua ý kiến.
Hiện tại ở tòa thành Ngự Viên, nếu Nhiếp Tần Duật có đem bất kỳ một nữ nhân nào về, bọn họ đều chỉ tồn tại một đêm sau đó liền không ở đây nữa.
Còn về người con gái trước mắt, khi cô xuất hiện ngoài dự đoán, Nhiếp Tần Duật mới nhớ ra sự hiện diện của cô.
Kỳ thực Nhiếp Tần Duật cho dù bên cạnh có nhiều phụ nữ đi chăng nữa, hắn vẫn là người đặt công việc lên trước. Ham muốn như nào cũng đều kiểm soát bản thân rất kỹ, nhất là trong hiện trạng mọi thứ vẫn chưa được giải quyết chu toàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt đang run rẩy khi đối diện với hắn, đôi môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng.
“Cô có lá gan nửa đêm không ngủ đến phòng tôi, vậy mà hiện giờ đối diện với tôi lại run rẩy như thế?”
Giai Mễ cắn môi, dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn khẽ lắc đầu, chầm chậm từng bước miễn cưỡng tiến lại gần phía hắn.
Mọi hành động như thể biểu hiện rằng cô không hiểu ý hắn, bộ dạng nhút nhát lại vô tội này, rất dễ khiến kẻ khác lạc lối mà tin tưởng.
Nhiếp Tần Duật rốt cuộc cũng ngừng suy đoán khi thấy cô ngoan ngoãn tiến lại gần. Trong mắt hắn hiện tại, cô dù gì cũng là một quân cờ nhỏ đưa ra giao dịch, hoàn toàn vô hại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3735877/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.