“Không được, anh đau đớn như vậy.” Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.
Lương Yên nhìn anh khó chịu như vậy thì những sự tủi thân và đau khổ của cô cũng tan thành mây khói. Lúc này cô chỉ hận bản thân không có cách nào chịu đau đớn thay anh.
“Lấy thuốc cho tôi. Ở nơi đó......” Anh yếu ớt chỉ về phía cất thuốc.
Thuốc! Có thuốc!!
Giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, Lương Yên nghiêng người lục lọi tìm kiếm. Cô tìm thấy một bình thuốc màu nâu chứa đầy thuốc. Giọng nói của cô có chút run rẩy, “Phải uống mấy viên?”
“Hai viên......”
“Hai viên...... Hai viên......” Cô nhịn không được vừa lầm bầm vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay. Cô lo lắng nhìn quanh xe cuối cùng tìm được một chai nước ở ghế sau, vội vội vàng vàng mở nắp chai, cô thận trọng đưa thuốc đến bên môi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Uống thuốc trước.”
Giọng nói dịu dàng khiến anh nheo mắt lại. Anh mở môi ngoan ngoãn ngậm thuốc, dòng nước mát lạnh tràn vào trong miệng anh.
Anh chật vật nuốt hai viên thuốc xuống.
Sau đó liền tựa vào ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác đau đớn vẫn còn tiếp tục.
“Cố chịu đựng một chút nữa, xe cứu thương sắp đến nơi rồi.” Lương Yên lo lắng gạt phần tóc mái ướt nhẹp ở trước trán anh, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Đầu rất đau sao? Không thì để tôi xoa bóp cho anh nhé?”
Cô không biết anh bị làm sao. Nhưng đã mang thuốc theo bên người thì có thể nhận ra được là bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998343/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.