Lương Yên thở dài, cũng không tiếp tục hỏi lại. Lúc này điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên.
“Điện thoại của anh.” Lương Yên chỉ nhìn thoáng qua rồi nhẹ giọng nhắc nhở.
“Là ai?” Người anh hơi động đậy, cũng không cầm lên nghe mà chỉ hỏi cô.
Ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ xẹt qua mặt anh, lúc này nhìn anh không còn sự lạnh lùng xa cách như ngày thường nữa, ngược lại có vẻ dễ gần hơn rất nhiều.
Lương Yên cầm điện thoại lên, cô nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt khẽ dừng một chút rồi mới mở miệng: “Là Mạn Thanh.”
“À.” Mộ Nham chỉ không mặn không nhạt đáp một câu.
“Anh không nghe sao?” Cô kỳ quái nhìn anh.
“Cô nghe thay tôi đi, nói tôi ngủ rồi.” Anh lại lần nữa nhắm mắt lại.
“Cái gì?” Lương Yên có chút khó hiểu nhìn anh, cuối cùng vẫn nhét điện thoại vào trong tay anh, “Anh tự nghe đi, tránh cho cô ấy hiểu lầm.”
Anh cau mày nhìn chiếc điện thoại vẫn vang lên không ngừng, lại giương mắt nhìn dấu tay như ẩn như hiện trên má Lương Yên. Anh chỉ cảm thấy cực kì chói mắt.
Anh lại ném điện thoại cho cô, tức giận mở miệng: “Nghe điện thoại! Cô là thư ký của tôi, muốn cô nghe điện thoại thôi mà cũng làm không được, thì sau này làm sao còn làm chuyện khác được?”
Anh đã nói đến mức này thì Lương Yên cũng không có lý do nào để cự tuyệt nữa.
Cô chần chừ một chút rồi nhấn nút nghe tiện mở luôn loa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998341/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.