"Huyết Vân Phượng, anh điên rồi sao. Sao lại đánh anh ấy chứ" 
"Em còn dám bênh tên này, nếu anh không ra tay không biết còn phải nhìn cảnh chướng mắt này đến bao giờ. Mà tên đó dám động chạm em như vậy, em cũng vẫn để yên được sao" 
"Động chạm gì chứ. Người ta say có biết gì đâu" 
Huyết Vân Phượng cười gian tà "Ồ, vậy sao. Vậy anh cũng say rồi" 
Hắn bế bổng cô lên như vác một bao gạo, để cô ngồi lên bàn ăn, còn bản thân thì giam cô trong lồng ngực 
"Nào, có phải bây giờ đến giờ cho anh ăn khuya rồi không" 
Cô nuốt nước bọt cái ực, thật không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo. Bản thân chỉ có thể cười hì hì, bắt đầu thỏa hiệp 
"Vân Phượng, anh cũng biết mà đúng không. Thiệu Khiêm anh ấy đến nhà hoàn toàn là ngoài ý muốn" 
"Thiệu Khiêm, sao em gọi người ta còn thân mật hơn cả anh vậy. Mau sửa lại" hắn đột nhiên quát lớn, thật không ngờ hắn lại ghen dữ dội như vậy 
"Được rồi được rồi, anh là Vân Phượng còn anh ta là giám đốc Trần được chưa" 
Hắn cởi hai cúc áo, để bung ra vòm ngực tráng kiện quay sang nhìn anh đã say đến bất tỉnh nằm trên ghế sô pha 
"Anh nghĩ ra hình phạt dành cho em rồi, bảo bối" 
"Sao…sao chứ" 
Vừa dứt lời hắn liền ngậm lấy môi cô, như một món ăn dụ hoặc thơm ngon không thể cưỡng lại được. Cứ hôn rồi cắn mãi không ngừng, bàn tay luồn vào trong gấu váy, cách một lớp quần lót ấn nhè nhẹ vào hột le khiến cô khẽ run 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-bac-ty-ban-than-cho-huyet-lanh/452094/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.