"Thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi có được không, bảo bối" 
Nguyệt Ân nhăn mày, hai chân ôm chặt lấy thắt eo hắn hơi siết lại, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh nhéo lên khối cơ ở bụng Vân Phượng "Anh đừng có nằm mơ, em muốn đi ngủ. Không cho anh làm càn" 
Hắn thấy cô thấm mệt, trên trán rịn mồ hôi, hai má phiếm hồng. Nếu còn tiếp tục cô sẽ không chịu nổi mà ngất mất liền bế bổng cô lên "Hôm nay tha cho em, nhưng mai phải bù cho anh" 
"Sức anh là sức trâu sao" 
"Tôi không cần tốn chút công sức liền đưa em lên được đỉnh, nhưng em lên đỉnh xong rồi liền phủi mông đi ngủ bỏ mặc tôi tự xử sao" 
Cô xấu hổ úp mặt vào vòm ngực hắn "Anh thôi ngay đi" 
"Da mặt em mỏng vậy sao. Bao nhiêu lần rồi nhưng sao lần nào cũng xấu hổ thế chứ" 
"Khoan đã, chẳng lẽ anh định để giám đốc Trần nằm ngủ ở đây sao" 
Hắn bế cô lướt qua Thiệu Khiêm, môi mỏng hơi mím lại. Ánh mắt đầy giá rét nhìn chằm chằm về phía anh. Tên này vẫn không biết điều bám lấy cô không buông, nếu không phải bây giờ không tiện hắn sẽ không ngần ngại ném tên chướng mắt này từ cửa sổ xuống dưới đất 
"Kệ hắn, lát nữa anh sẽ bảo người đến đưa hắn đi" 
"Nhưng anh ta đang say rượu nằm ở đây nhỡ may bị cảm chết ra đấy thì sao" 
"Em lo cho hắn à" 
"Em không muốn bị mang tiếng giữ người chết trong nhà" 
Huyết Vân Phượng tùy tiện nắm chiếc áo sơ mi về phía hắn "Như vậy chắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-bac-ty-ban-than-cho-huyet-lanh/452095/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.