“Anh là Trần Bách. Muốn tặng em bó hoa rồi rời đi thôi, nhưng mấy bông hoa này thật xấu, không sánh bằng một góc của em.”
Cô nhìn bó hoa hồng to vật vã trước mặt. Quá khoa trương, mùi cũng quá nồng. Nhăn mũi lại chê bai.
“Đúng là xấu thật.”
Mọi người hít một hơi khí lạnh. Chê xấu? Đây là hoa hồng đỏ Ecuador đó, bó hoa 99 bông này khẳng định trên dưới 30 triệu.
“Haha. Vậy em thích hoa gì?”
“Chúng ta quen nhau sao?”
Hắn chưa bao giờ mất mặt như thế. Cô gái này ỷ vào chút nhan sắc mà quá kiêu ngạo. Thì ra cũng một lứa với lũ con gái chân dài não ngắn.
“Không phải anh đang làm quen với em sao.”
“Tôi từ chối.”
“Haha, em đừng phũ như vậy. Anh không tốt sao?”
“Anh rất ồn ào.”
Thiếu gia nhà họ Trần vốn quen được cung phụng, hô mưa gọi gió làm sao chịu được loại đãi ngộ này. Hắn ẩn nhẫn lại, nở nụ cười có lực sát thương lớn. Chờ hắn thu phục được cô, liền đá cô không thương tiếc.
“Em...”
“Anh cười thật giả.”
Đám đông một lần nữa hoá đá. Nữ thần quả nhiên đủ thẳng thắn, một đường lui cũng không chừa cho người ta.
“Nguyễn Tường Vi em đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
Tường Vi khiêu khích nhướng mày. Giờ cô mới nhớ ra tên đẹp mã này là một trong lũ trung khuyển của ả. Có câu:“ yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.”
“Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-ac-quy/1986346/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.