“Chào mẹ. Con rất nhớ mẹ.”
“Tường Vi đó hả, đến thăm Hải phải không.”
“Vâng. Con muốn làm thủ tục để em ấy rời cô nhi viện luôn.”
“Vậy à, thằng bé sẽ vui lắm. Nhưng con đang đi học, lấy đâu ra tiền. Mẹ không muốn con gồng mình quá.”
“Không đâu, con ổn. Con đã quyết rồi.”
Tương Vi tạm biệt mẹ nuôi, bước vào cô nhi viện. Đây là nơi hai chị em cô ngương tựa 16 năm trời, cũng là nơi Hải gặp cô ta. Cô nhất định phải ngăn cản cuộc gặp gỡ này, hảo hảo bảo vệ em trai.
“Kẽo kẹt...”
“Hải! Chị tới đón em đi.”
Trên bàn học, một mỹ thiếu niên đang chăm chú đọc sách. Dáng người có chút đơn bạc, nắng ấm nhu hoà phủ khắp áo sơ mi trắng. Cô hoảng hốt, chỉ sợ một giây không chú ý thôi, em trai mình sẽ biến mất. Bước chân không tự chủ lảo đảo, ôm chầm lấy. Trái tim nảy mạnh một cái, nước mắt tràn ra không tiếng động.
“Chị! Chị sao vậy?”
“Hải, chị tới đón em. Bên cạnh chị thôi, đừng rời đi.”
“Chị! Chị khóc đấy à. Em sai rồi, là em không tốt, đừng khóc. Em đây mà. Mắt chị khóc đỏ hoe rồi.”
“Im nào, để chị ôm em một lúc.”
Em trai cô lúc này thật ngoan, thật quan tâm cô. Trái tim của em ấy vẫn đập, không như cỗ thi thể lạnh ngắt mà bệnh viện gọi cô đến mang đi an táng. Em ấy còn sống.
“Hải. Em không thích ở cô nhi viện đúng không. Chị dẫn em đi.”
“Không. Ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-ac-quy/1986345/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.