Editor: Đàm Nhật Vy Beta: Chanh Người tập võ thường dậy sớm, mặc dù bị thương nặng trong người nhưng Đan Dật Trần vẫn tỉnh dậy vào giờ Thìn như cũ. Không ngờ có người so với hắn còn dậy sớm hơn, thân hình thấp bé ngồi trên chiếc ghế thấp, một tay cầm bánh nướng, một tay cầm bút lông cũ kĩ, vẽ lung tung trên mặt đất cái gì đó. Nằm thẳng cả đêm, cả người cứng đờ, hắn vừa động, khuỷu tay liền đụng phải ván giường, "phanh" một tiếng trầm vang làm tiểu hài tử cả kinh quay đầu lại xem. "A, ngươi tỉnh rồi?" A Đường mông không rời ghế mà xoay người lại, tay còn xoa bút lông hỏng, quơ quơ cái một nửa cái bánh nướng trước mặt hỏi, "Ngươi có đói bụng không? Muốn ăn bánh không? Nương ta làm, ăn rất ngon." Đan Dật Trần quét mắt nhìn cái bánh có chút cháy đen, còn chưa mở miệng, tiểu hài tử lại tự lo nói: "Không đúng, ngươi còn chưa rửa mặt súc miệng, để vậy ăn sẽ bẩn... Đợi chút, ta đi lấy nước tới." Dứt lời, liền nhát nửa miếng bánh còn lại vào trong miệng, lạch bạch chạy ra sau nhà. Cuối cùng vẫn là tiểu hài tử, bản chất đơn thuần, tối qua còn nhân lúc hắn muốn lấy kiếm mà đề phòng hắn, ngủ một giấc, lại là bộ dáng cười hì hì, một chút thù cũng không mang. Giống như đệ đệ của hắn, thường khóc nháo cùng hắn đoạt đồ, không đoạt được liền tuyên bố không bao giờ để ý đến hắn, kết quả ngày thứ hai đã tìm hắn chơi. Ý cười chợt loé qua đáy mắt, bên trong lại có chút chua xót nhàn nhạt, rồi biến mất không thấy tăm hơi. "Nước đây." A Đường ôm bồn gỗ còn to hơn mặt mình, lung lay đi tới, đặt lên bàn, nước trong bồn còn không ngừng lắc lư, nếu không phải vì lấy ít nước, chắc chắn sẽ tràn ra. Đan Dật Trần đang muốn xoay người dậy, A Đường lại như vừa nhớ ra chuyện gì, lại lần nữa bưng chậu gỗ lên: "Ngươi không động đậy được, ta bưng lại mép giường cho ngươi." Nước vẫn tràn ra một chút, hắn rũ mắt mình đôi ủng đen bị ướt một vệt nước, trầm mặc không nói, trước mặt lại xuất hiện một cái khăn, không quá trắng, có lẽ đã cũ. "Nhà của chúng ta nghèo, không có cái khác để lau mặt, cái này của ta, thì... thì hào phóng cho ngươi mượn." A Đường thấy hắn không nhận, đành phải tự nhét vào trong tay hắn, "Rửa sạch sẽ rồi trả lại cho ta, ta chỉ có một cái mà thôi, đừng làm dơ." Đây là nương mua về từ trấn bên, sờ lên bóng loáng thoải mái hơn xiêm y ngày thường rất nhiều, nó trước nay dùng xong đều giặt sạch treo lên, bảo quản cực tốt. Tuy rằng không cam tâm tình nguyện lấy cho người này dùng, nhưng nương đã dạy phải biết chia sẻ, hơn nữa người này thương tích đầy mình, lại dùng nhiều thuốc đắng như vậy, quá đáng thương. Nếu Đan Dật Trần biết, một sát thủ giết người không chớp mắt như mình, bị tiểu hài tử trước mắt nói đáng thương, thật không thể đoán được phản ứng của hắn. May mà hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy tiểu hài tử nhìn chằm chằm với ánh mắt dị thường, cực kì giống đệ đệ hắn khi bị cướp đồ, trong lòng vừa động, liền đem khăn ném vào lồng ngực A Đường, đứng dậy nâng bồn gỗ về bàn, trực tiếp dùng tay lấy nước phả vào mặt. A Dường ngoài ý muốn bảo vệ được khăn bảo bối của nó, trộm cười trong lòng, nhưng quay đầu thấy hắn vững vàng đứng trước bàn, cả kinh nói: "Ngươi... ngươi cử động?" Đan Dật Trần dừng tay, cũng mới nhớ tối hôm qua bị hạ dược làm cho không thể nhúc nhích, bất quá dược liệu không mạnh, là bởi vì hắn đang đói khát cùng thân thể suy yếu mệt mỏi, mới hiệu nghiệm rõ ràng thôi. Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, hiệu dụng liền yếu đi, nhưng chỉ khôi phục một chút khí lực. Chỉ cần hắn vận lực, một trận mệt mỏi tê người sẽ ập đến, rồi sau đó lại mệt mọi hơn, ngay cả đứng yên một lúc lâu rồi, hai chân cũng sẽ hơi nhũn ra... Thật không hiểu thứ dược kì quái gì. Rửa mặt xong, liền ngồi xuống mép giường, nhìn về phía A Đường vẫn còn thất thần, mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày... Nói đúng ra là một chữ: "Bánh." A Đường thật nhanh nhẹn, vừa nghe liền hiểu được ý hắn, nói "Chờ" rồi vội vàng chạy vào bếp, lại không lấy ra bánh nướng: "Nương làm cháo cho ngươi, ăn cái này trước, nếu không đủ lại ăn bánh nướng." Hắn đối với thức ăn không có yêu cầu gì, có thể lấp đầy bụng là được, duỗi tay nhận lấy rồi ngửa đầu uống, mấy ngụm liền hết, lại nói: "Thêm một chén." Đợi một lát không thấy phản ứng, Đan Dật Trần ngước mắt nhìn qua, lại thấy tiểu hài tử miệng há thành "〇", trừng mắt nhìn cái chén không kia, chớp mắt nói: "Ngươi... Ăn thật mau, không cần nhai sao? Nếu là nương ta thấy, chắc chắn sẽ khen ngươi, nói không chừng còn có thể thưởng một viên đường... Ngọt ngào, ăn rất ngon..." Hắn nghe không nổi nữa, ấn thái dương, trầm giọng: "Cho một chén." "Được được, ta mang cho ngươi." A Đường cầm chén, bước được hai bước, lại không nhịn được quay lại nói, "Nếu ngươi được cho đường, ừm, có thể... cho ta một nửa không?" Đan Dật Trần nhìn ánh mắt vô cùng chờ đợi của tiểu hài tử, cảm thấy thái dương lại đau hơn, đành không nề hà ném xuống mấy chứ: "Cho ngươi hết." "Thật tốt quá!" A Đường vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng chạy vào nhà bếp. Ánh mắt hắn theo dõi thân ảnh nhảy nhót kia, bỗng dưng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Ở cái nơi chỉ toàn mệnh lệnh và chấp hành kia đã lâu rồi, hắn sớm đã quên làm sao để ở chung cùng người khác, càng không hiểu được... làm sao đối phó với tiểu hài tử khó chơi như vậy. Nhưng mà, khó khăn... vẫn còn ở phía sau. "... Ta từng mơ thấy một con quái vật lớn hơn cả ngôi nhà xuất hiện trong thôn, san bằng tất cả, còn muốn bắt nương đi, sợ tới mức ta khóc lớn, khóc đến tỉnh dậy..." Đan Dật Trần vẫn luôn dựa vào đầu giường, mặt vô cảm mà nghe, không nói lời nào, trong lòng chỉ có một ý – đứa nhở này, thật... Trời nam đất bắc bậy bạ, nói lung tung hơn một canh giờ, hắn chưa bao giờ thấy mình kiên nhẫn như vậy, có thể nghe hết một canh giờ. Mắt thấy đến giữa trưa, còn không thấy A Đường có ý đinh dừng lại, Đan Dật Trần hoài nghi nếu mình không nói dừng lại, đứa nhỏ này còn có thể tái chiến 300 hiệp nữa: "A Đường." A Đường lập tức dừng lại: "Ân, gì? Muốn uống nước hay muốn đi nhà tiêu?" "... Nương ngươi đâu?" "Nương ta?" A Đường hướng ra ngoài nhà hô to một tiếng, "Nương!" "Làm sao vậy, A Đường?" Thính lực của Đan Dật Trần rất tốt, vừa nghe liền nhận ra là giọng nữ đêm qua, chỉ chốc lát sau, cửa liền bị người kéo ra, một thôn nữ trẻ tuổi mặc bố y, đầu đội mũ rơm, ống quần nhăn dúm, phía dưới còn dính chút bùn. Khi nãy A Đường nói, sau nhà có một mành đất trồng lúa, hiền giờ là mùa thu hoạch, cho nên nhà nông đều sáng sớm đã làm việc. "Nương, con đói bụng, khi nào chúng ta ăn cơm?" Nguyễn Mặc đặt mũ rơm xuống, dùng tay áo lau mặt nó: "Chờ một chút, ta đi nấu cơm." Sau hai canh giờ làm việc, nàng thật có chút ăn không tiêu, rốt cuộc "sẽ làm" và "có thể làm" là hai chuyện khác nhau. Trước kia lưu lạc khắp nơi, nàng cũng chỉ là làm tạp dịch, ngồi xổm ăn xin nơi phố hẻm, vẫn chưa từng chân chính đạp trên đất mà cắt lúa. Giờ thử qua một hồi, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, muốn ngủ một giấc như chết. Nhưng không được, trong nhà đang còn một lớn một nhỏ đang chờ nàng chiếu cố, ít nhất phải làm cho họ có cơm ăn trước đã. Nàng trở về phòng thay đi xiêm y ướt đẫm, lúc đi qua phòng ngươi đó có nhìn qua, thấy hắn đang ngồi trên giường, sắc mặt bình thường, A Đường cũng nhếch miệng cười với nàng, nhìn bộ dáng ở chung vui sướng của nó, liền yên lòng, tới nhà bếp đốt lửa. Cơm trưa vẫn thanh đạm như tối qua, A Đường như đói lả, ăn thật nhanh, được Nguyễn Mặc khen tặng một viên đường. Đan Dật Trần chỉ có thể ăn cháo, thật sự nhạt nhẽo, sau đó lại phải uống một chén thuốc, trong miệng đầy ngập cảm giác cay đắng, uống liền hai ly nước nhưng không thể hết. Lúc đang nhíu mày, cánh tay bị người khẽ lay, hắn quay đầu, lại đột nhiên thấy cánh tay nhỏ nhắt gì vào miệng mình, vị ngọt lập tức tan ra. "Thuốc đó, khó uống đúng không? Ăn đường hẳn là sẽ dễ chịu một chút, tuy rằng ta chỉ có một viên thôi... Nhưng lúc đó ngươi nói đường sẽ cho ta hết, ta cho ngươi một viên trước, cũng không sao." A Đường nhón chân vỗ vỗ vai hắn, vừa đồng tình vừa an ủi, làm hắn dở khóc dở cười... lại thụ sủng nhược kinh. "Ngươi phải mau bình phục a, bằng không nương phải ngày ngày làm việc lại còn chiếu cố ngươi, sẽ mệt chết." Đan Dật Trần ngẩn người, quét mắt quanh nhà theo bản năng một cái, không thấy thân ảnh của nàng, hỏi: "Nương ngươi lại ra đồng sao?" "Không đâu, ở bển kia " A Đường chỉ vào một gian phòng nhỏ, thấp giọng xuống, "Nương bình thường không ngủ trưa, hôm nay chắc là quá mệt mỏi." "Cha ngươi đâu?" Hắn thấy lạ, để nương tử của mình làm đồng, lại phải nuôi con, có nam nhân như vậy thật không khỏi uất ức. "Nương nói ông ấy bệnh chết rồi." A Đường nói nhẹ nhàng bâng quơ, khi đó nó còn nhỏ, đối với người đó cũng không có cảm giác sâu sắc gì. Nàng là quả phụ? Khó trách... "Đã bao lâu?" Hắn hỏi. "Hình như đã hai ba năm..." A Đường nói, "Nghe nương nói." Hai ba năm không phải là ngắn. Đan Dật Trần còn nhớ rõ, bàn tay mềm mại xoa ngực mình hôm qua, có một vết chai mỏng hơi thô ráp, chỉ là cô nương mười sau mười bảy tuổi, thường sẽ ở nhà an tâm giúp chồng dạy con, lại thủ tiết, hàng ngày làm việc vất vả gian nan, thực sự là nữ nhân mệnh khổ. Nghĩ lại mình hôm qua bị trọng thương, còn lấy tính mạng nàng đe doạ ép phải cứu trị cho mình... Đáy mắt hiện lên một tia áy náy. "A Đường, lấy kiếm của ta tới đây." "Lại nữa?" A Đường không tuỳ tiện đồng ý, hỏi rõ ràng trước, "Ngươi cần nó làm gì?" "Không phải ngươi muốn ăn thịt sao?" ánh mắt Đan Dật Trần nặng nề nhìn nó, mặt vô cảm nói, "Ta có cách."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]