Edit: Thảo My
Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên giữ ý cười, bình chân như vại nhìn nữ tử mang khăn che mặt trong lương đình, còn có một hàng nữ tử mặc váy hồng phấn ngay ngắn chỉnh tề đứng ở sau lưng nàng. Dù cho người này đưa lưng về phía hắn, hắn cũng có thể liếc mắt liền nhận ra thân phận của nàng.
Ninh Ngạo Tuyết quả nhiên không khiến hắn thất vọng, hắn biết nàng không thể nào chết dễ dàng như vậy.
"Lão Bát, ngươi là người đọc sách, hôm nay bản Giáo Chủ đố ngươi, cổ nhân có lời, cái gì lưu ngàn năm?" Lôi Ngạo Thiên vừa đi tới lương đình bên vách núi, vừa mỉm cười hỏi Bát hộ pháp bên cạnh.
Bát hộ pháp nhìn nữ tử mặc váy thuần một màu hồng phấn trong lương đình, khẽ nhếch môi cười khẽ một tiếng, ngay sau đó lên tiếng: "Hồi bẩm Giáo chủ, cổ nhân có câu, người tốt mệnh không dài, tai họa lưu ngàn năm."
Trong lương đình bàn tay trắng nõn thon thon đang nhấc bình trà pha trà, dừng một chút, trên mặt biểu tình cứng ngắc, khắp người không khỏi tản ra một cỗ lãnh khí. Ninh Ngạo Tuyết cắn răng, cố gắng ép tất cả tức giận vào trong bụng, khẽ chuyển mắt, quay về phía sau nói với một đám thuộc hạ đang muốn ra tay: "Các ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ."
Nói xong, nàng lưu loát rót hai chén trà hương thơm bay bốn phía, đứng lên trong chớp mắt nhìn vẫn hăng hái, tiêu sái không kềm chế được cười nói với Lôi Ngạo Thiên: "Thiên, đã lâu không gặp, chúng ta uống trà, rồi ôn chuyện."
Lôi Ngạo Thiên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565272/chuong-73-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.