Edit: Thảo My
"Khụ khụ khụ..." Mặt tiểu nhị đỏ lên ho khan mấy tiếng, uất ức lườm bộ dạng đại tỷ của Lạc Băng Vũ một cái, nhấc lên khuôn mặt tươi cười nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Phu nhân, ngài có chuyện gì muốn hỏi? Ngài cứ việc hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ nói."
Tô Nhược Mộng nhìn thoáng qua tiểu nhị ăn mềm mà không ăn cứng, hỏi: "Chưởng quỹ của các ngươi ở gian phòng nào?"
Hô, tiểu nhị không hiểu căn nguyên thở ra một hơi, đưa tay chỉ gian phòng lầu một sát bên đại đường, nói: "Chính là gian kia, gian phòng kế bên đại đường. Chưởng quỹ chúng ta nói, sát bên đại đường, mới có thể nắm giữ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) trên quầy trước tiên, mới không sợ rượu ngon trên quầy bị những thứ quỷ nghèo kia uống trộm."
Tô Nhược Mộng không nghe hắn nói dong dong dài dài, chỉ nghe hắn nói gian thứ nhất sát bên đại đường, liền lôi kéo Lạc Băng Vũ chạy tới.
Cốc cốc cốc...
"Tâm Nương, ngươi ngủ rồi sao?" Tô Nhược Mộng vừa gõ cửa, vừa gấp gáp hỏi.
Đứng ở trong hành lang, truyện dở đã dọa Lạc Băng Vũ chạy tiểu nhị nhìn các nàng mạnh mẽ gõ cửa, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở họ, tính khí chưởng quỹ bọn họ khi rời giường rất lớn, ghét nhất người ta nửa đêm vô sự gõ cửa, quấy nhiễu mộng phát tài của nàng.
Nhưng mà, nghĩ lại Lạc Băng Vũ vừa mới hung dữ với mình như vậy, hắn cũng liền không có phần suy nghĩ hảo tâm kia.
Cốc cốc cốc...
"Tâm Nương, ngươi tỉnh lại mở cửa một chút, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565271/chuong-72-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.