"Đại hộ pháp, sao ta lại không biết ngươi giàu như vậy?" Tô Nhược Mộng đặt đôi đũa trong tay xuống, thấy Đại hộ pháp ngơ ngác nhìn nàng, lại bồi thêm một câu: "Ma giáo các ngươi có núi vàng sao?"
Xem như hôm nay nàng được mở rộng tầm mắt, chỉ ăn một bữa cơm mà hắn đã xài mấy miếng vàng lá, khiến nàng không thể không nghĩ đến chuyện trên Tử Long lĩnh có núi vàng.
Nhưng nàng không hiểu sao hôm nay họ lại mạnh tay như thế?
Nghe vậy, Đại hộ pháp lập tức cười nói: "Phu nhân chê cười rồi, mấy miếng vàng lá này đều là dùng ngọc bội để đổi đấy."
"Còn bao nhiêu?" Tô Nhược Mộng mở to mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Không ngờ ngọc bội này lại đáng tiền như vậy, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, ngọc bội tượng trưng cho thân phận Vương gia mà không đáng bao nhiêu tiền, vậy mới kỳ quái.
Nhị hộ pháp thở dài một hơi nói: "Uổng thiệt, đáng lẽ chúng ta đừng nên cầm đi mới đúng. Chỉ cần đem ngọc bội này đến khách điếm và tửu lâu của Thành vương là có thể ăn không uống không rồi, chỉ đổi được có 50 miếng vàng lá, thật không đáng mà."
"Năm mươi miếng? Hiệu cầm đồ đó có nhiều tiền như vậy để đưa cho các ngươi sao?" Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ, nhưng khi nghe thấy con số đó Tô Nhược Mộng vẫn thấy giật mình.
Nhị hộ pháp khẽ cười, đắc ý nói: "Bọn họ không có, nhưng có người có."
Thành Vương đã sớm cho người canh giữ ở các hiệu cầm đồ, ngọc bội tượng trưng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565179/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.