Lôi Ngạo Thiên hơi híp mắt nhìn lướt qua vai mấy hộ pháp, thản nhiên nói: "Các ngươi đừng ăn nữa, lão Tứ và lão Cửu gặp phiền phức rồi."
"Lão Tứ và lão Cửu?" Chúng hộ pháp ăn ý đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn theo hướng Lôi Ngạo Thiên chỉ, lát sau, vẻ mặt cười cợt lập tức chuyển thành nghiêm túc.
Bọn họ dựng thẳng tai nghe, sau đó lập tức lắc mình biến mất, Tô Nhược Mộng bàng quang rót cho mình và Đoan Mộc Lệ một ly trà, khẽ nhấp một hớp, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Từ trước đến giờ họ đều xuất quỷ nhập thần như vậy sao?"
Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn nàng, nói: "Nương tử, bọn họ đều là hộ pháp của tướng công nàng, nàng không thể dùng từ dễ nghe một chút để hình dung sao?"
Thử nghĩ xem, tuy hộ pháp của hắn không phải người người đều ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng là thân cao bảy thước, mỗi người đều là muốn phẩm chất có phẩm chất, muốn dáng người có dáng nười, muốn võ công có võ công, muốn tài hoa có tài hoa, muốn gan dạ có gan dạ.
Bọn họ đi ra từ Ma giáo, sao có thể là hàng phế phẩm? Dù có là viên ngọc bị ẩn trong lớp đá dày cộm, hắn cũng có thể mài ra một ngối ngọc tuyệt hảo, như vị bằng hữu Lạc Băng Vũ kia của nương tử.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn với vẻ vô tội, lông mày hơi nhăn, chậm rãi nói: "Có một giáo chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng lẽ hộ pháp của hắn không thể dùng xuất quỷ nhập thần để hình dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565180/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.