Đại hỏa bùng cháy suốt nửa ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống. Ngọn lửa vô tận như nhảy múa giữa đêm trăng, tựa hồ câu thần chú cổ xưa, an ủi vô số oan hồn chiến sĩ nơi chiến trường.
Tiếng gió nức nở, cỏ lạnh um tùm!
Chân tướng, ai có thể biết được…
~oOo~
Cuồng phong tây độ, trống trận như sấm!
Đài cao sừng sững vững chắc trước quân doanh, nơi có một bạch y nam tử đẹp như tuyết đang bị trói trên giá gỗ, thần sắc lãnh đạm, thủy mâu trống rỗng vô thần.
Cách đó không xa là soái trướng của trung quân, Long Dương run rẩy nắm lấy bội kiếm bên hông, ánh mắt không di động khỏi thân ảnh chẳng có chút tức giận kia, bất lực cử động.
“Điện hạ! Giờ ngọ tam khắc đã đến, xin điện hạ mau chóng hạ lệnh!” Trùng lâu đứng ở một bên lạnh lùng nói.
Cả người Long Dương run lên, hắn thấp giọng, “Ta có lời muốn nói với y!”
Trùng Lâu nhướng mày, trầm giọng nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, xin điện hạ tự mình hiểu rõ! khoái đao trảm loạn ma[*], chớ có dây dưa không dứt!”
Long Dương làm như không nghe thấy những lời của Trùng Lâu, hắn nặng nề bước ra soái trướng, từng bước, từng bước hướng về phía thân ảnh tựa như hoa tuyết tịch mịch kia, mỗi bước chân đều giống như đang giẫm lên đao nhọn.
Vẫn còn nhớ lúc trước, hắn đi xuống đài cao, y ở phía sau không rời ánh mắt…
Hôm nay, hắn đi về phía đài cao, nhưng lại là…
Vô số cặp mắt đắc chí nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, Long Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-vi-trong-lay-giang-son-lam-trong/32282/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.