Từ nay về sau, vĩnh bất phân ly!
Núi xanh đắm mình trong sương mù, dòng nước uốn lượn róc rách.
Một thân nam tử trường sam như tuyết đứng trước hai khối bia mộ, nỗi đau xót ngập tràn trong ánh mắt.
Đưa tay miết nhẹ lên một trong hai bia mộ, xúc cảm băng lãnh từ Chỉ Phúc truyền đến tận đáy lòng, trên mộ bia ghi rõ “Lâm Nghiệp Bình chi mộ”.
Nam tử lặng lẽ để xuống một bó hoa Tử Huyên, cẩn thận cắm trên bia mộ, thần sắc hơi biến động.
“Nghiệp Bình…”
Theo tiếng gọi khẽ ấy, thân thể y đã rơi vào vòng ôm ấm áp của ai đó, nam tử run lên nhưng cũng không có đáp ứng, y chỉ lặng lẽ để mặc cho người phía sau ôm lấy mình.
“Có phải ngươi vẫn còn trách ta” Thấy y chẳng đáp lời, nam tử sau lưng không khỏi sốt ruột.
Lâm Nghiệp Bình thở nhẹ, xoay người nhìn nam tử khôi ngô tuấn lãng kia, tay y nhẹ nhàng chạm vào vết đao bên má phải nam tử, ôn nhu nói, “Ta làm sao có thể trách ngươi! Chẳng qua là cảm thấy vô lực… Long Dương, ta chung quy đã phụ Tử Huyên…”
Long Dương nắm lấy tay của y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng ngần, sau đó đem y kéo vào lòng, ôm thật chặt, thì thầm nói, “Không phải là lỗi của ngươi! Nghiệp Bình, tất cả đều có ta gánh vác thay ngươi, được không”
Nghiệp Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, vòng tay ôm chặt thắt lưng của hắn, khẽ nói, “Không còn gì để gánh vác nữa! Quốc thái dân an, ngươi không cô phụ thiên hạ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-vi-trong-lay-giang-son-lam-trong/32283/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.