" Này, anh mau dậy đi ngay! Đến nơi rồi" Tiêu Lạc lay người Trình Tranh, chửi mắng cả một lúc lâu, cô đã cảm thấy mệt mỏi chán. Với sức của cô lúc bình thường thì cũng chưa chắc đã kéo anh ra ngoài xe, rồi lại đỡ anh vào nhà được.
Trình Tranh vờ như vừa mới tỉnh sau tiếng gọi dậy của cô, đưa tay mở cửa xe bước ra ngoài, cô trả tiền xe rồi cũng theo đó mà xuống xe, đi đằng sau Trình Tranh vài bước. Một cơn gió thổi nhè nhẹ phả vào mặt cô, mái tóc dài tung bay càng làm cho cô mệt và buồn ngủ hơn, như tỉnh như không, bước chân càng chậm chạp, cứ thụt lùi dần về sau.
" Trình Tranh đại ca, anh đợi tôi với! " Tiêu Lạc cảm thấy bản thân mình không còn chút sức nào nữa, cô vừa đi vừa gọi người trước mặt, chắc là vì cô muốn phải có người ở ngay trước mặt, nằm trong tầm mắt thì cô mới có mục tiêu, có động lực để đi tiếp.
Trong khi mọi thứ nằm trong tầm mắt của cô đều mờ nhạt, như thực như ảo thì bóng dáng của Trình Tranh lại hiện lên một cách chân thực nhất, dáng người cao cao, khuôn mặt đẹp trai không góc chết, lạnh lùng khiến cho người ta không dám lại gần.
Phải chăng đây là hào quang của một nhân vật chính trong phim nào đó?
Trình Tranh bế Tiêu Lạc vào trong căn biệt thự xa hoa, lúc vừa bế lên, cả người cô mềm nhũn, tựa vào cơ thể anh, gật gù.
Khi đã ý thức được phần nào, Trình Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-sinh-vui-ve/2696469/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.