Hắn thích nàng, nàng cảm thấy toàn thânmềm nhũn, thử co giật ngón tay liên tục mà không đủ sức. Cứ thế rúc vàolồng ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn như một thứ ngôn ngữ hạnh phúckhó tả. Nàng nhớ… từng nói với hắn rằng không có tên Tiêu Dương nào hết, không có ai cả. Nàng nhớ – nhung – mong – đợi duy nhất chỉ mình hắnthôi.
Khoảng khắc này nàng mới biết, thực rahắn mới là tên lừa đảo chính thống. Từ ngày đầu thành thân hắn đã từngchút từng chút một bện lưới cuốn nàng vào trong, mãi mãi không thể đàothoát. Hắn nào biết, hắn cũng đồng thời lừa đi trái tim nàng, nhưng nàng lại không thể nói cho hắn hay. Bởi vì nàng chẳng có gì hết, tất cả đềulà hắn.
Hách Liên Tĩnh Phong bế nàng đặt trênghế, hắn cứ ngồi như thế, khẽ đỡ đầu nàng nghiêng trên đùi mình. Mườingón tay hắn biến thành chiếc lược chải nhẹ xuống mái tóc dài mịn như tơ của nàng, động tác dịu dàng vô cùng, chậm rãi, từ từ. Hắn im lặng, nàng cũng trầm mặc nhưng bầu không khí cực kì ngọt ngào. Làn gió liên tụcchui vào khung cửa sổ, ập trên mặt Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng hắn lạirất sảng khoái, nhiều ngày mệt mỏi phiền muộn bỗng trở thành hư không.Tịnh Vi cứ nằm trên đùi hắn, mang theo sự yên ổn trong lòng.
Hắn nhìn thấy gương mặt e thẹn của nàng, nhẹ nhàng thì thầm những lời vô nghĩa: “Muốn ăn chút hoa quả không?”
Hơi thở hắn ấm áp kèm theo mùi thuốc lánhè nhẹ phảng phất trên mặt nàng, khiến lòng nàng dâng tràn vị ngọt, như hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271758/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.