Ánh dương xuyên qua cửa kính tàu hỏa từng chút một chiếu vào, nhưng không chui lọt tấm mành thật dày bên trong,do đó toàn bộ toa tàu vẫn chìm vào âm trầm giống thời kì sơ khai, mọithứ bị vây trong mù mịt.
Hách Liên Tĩnh Phong thức giấc, thấy nàng cuộn người rúc vào ngực mình, chân mày giãn ra, khóe môi cong cong nhưthể đang trong cơn mộng đẹp. Vài sợi tóc bám nhẹ trên trán, bị hơi thởnhư hương lan của nàng thổi khẽ lung lay. Lòng hắn thật ngọt ngào, cứngỡ cảnh tượng này là mơ. Nhớ đêm hè thuở ấu thơ, khi mẹ bế hắn hóng mát trong vườn, mỗi khi sao băng xoẹt qua, mẹ kêu hắn cầu một điều ước, bảo rằng sao băng sẽ giúp hắn toại nguyện. Có thể sau khi mẹ qua đời, chađưa hắn xuất ngoại, hắn tin rằng thực ra cầu điều ước chỉ là gửi gấm,tám chín phần không thể thực hiện. Nhưng bây giờ hắn tin, lại muốn ướcnguyện, nguyện giờ phút này tồn tại lâu thật lâu.
Hắn bỗng nhớ câu thơ: ‘Hai tình ví phỏng lâu dài. Đâu cần chi mai mai tối tối.’[1] Trước kia đọc nó, hắn cảm thấy khá có lí, nam nhi chí tại bốn phương,há lại để tình yêu nam nữ bó buộc? Nhưng bây giờ hắn lại chế giễu, nếuthực sự yêu một người, sao có thể chẳng mong được cùng nàng sớm tối bênnhau? Hắn còn muốn mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, không, phải là giờ giờphút phút được gần Tịnh Vi. Hai má nàng ửng đỏ, như đóa hải đường ngàyxuân. Hắn ngắm say đắm, lòng có chút mờ mịt, vì sao bên cạnh trăm hồngnghìn tía, hắn động tâm chỉ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271759/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.