Nàng từng nghĩ có lẽ không còn cơ hội gặp hắn, nhưng khi hắn xuất hiện rồi ngang ngược chiếm gần hết chiếc giường thì nàng cứ ngỡ mình chiêm bao. Tịnh Vi nhìn màu sắc trong phòng, trờiđã gần sáng. Vậy là nàng ngủ đến hừng đông, không giật mình cũng chẳngnằm mơ. Lúc tỉnh giấc còn thấy mình nép vào ngực hắn, như sưởi ấm nhưyêu thương. Hắn vẫn chìm trong giấc ngủ, khác hẳn bình thường, vẻ mặttrẻ con. Hôm qua là sinh nhật nàng, hắn bất ngờ xuất hiện tại Giang Nam, cùng nàng chung vui, dẫu rằng hắn không biết. Nàng lẳng lặng nhìn hắn,sau khi tưởng đã mất bây giờ có được, cảm giác thật thỏa mãn. Trong nháy mắt, nàng bỗng hi vọng cho thời gian ngừng lại, cứ như thế này…
Toàn thân nàng chấn động mạnh, nàng làmsao thế? Tại sao có ý nghĩ này? Không phải nàng dửng dưng, nên hờ hữngbất cần? Hắn đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, nhiều người nói hắn yêuthương nàng, bao gồm cả Hỉ Thước. Nàng cũng luôn biết điều ấy. Sao nàngcó thể không biết? Khi bốn mắt chạm nhau, sóng mắt hắn lấp lánh như sayđắm muôn vàn. Nhưng nàng sợ, sợ hắn đối với nàng chỉ đam mê nhất thời,sợ tóc xanh chưa bạc mà ân ái đã nhạt phai, càng sợ mình hãm sâu trongbể tình, không thể giải thoát. Hắn muốn mẫu phụ nữ nào mà chẳng được? ‘Yến gầy, Hoàn béo’[1], miễn hắn muốn, chỉ cần liếc mắt, cấp dưới sẽ an bài vẹn toàn. Đến lúcđó nàng ra sao? Dùng cách gì để xử trí mình đây? Nếu chưa từng có được,cuộc sống cứ nhàn tản trôi qua. Cứ thế nhìn hắn phong lưu phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271757/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.