Chương trước
Chương sau
Nàng từng nghĩ có lẽ không còn cơ hội gặp hắn, nhưng khi hắn xuất hiện rồi ngang ngược chiếm gần hết chiếc giường thì nàng cứ ngỡ mình chiêm bao. Tịnh Vi nhìn màu sắc trong phòng, trờiđã gần sáng. Vậy là nàng ngủ đến hừng đông, không giật mình cũng chẳngnằm mơ. Lúc tỉnh giấc còn thấy mình nép vào ngực hắn, như sưởi ấm nhưyêu thương. Hắn vẫn chìm trong giấc ngủ, khác hẳn bình thường, vẻ mặttrẻ con. Hôm qua là sinh nhật nàng, hắn bất ngờ xuất hiện tại Giang Nam, cùng nàng chung vui, dẫu rằng hắn không biết. Nàng lẳng lặng nhìn hắn,sau khi tưởng đã mất bây giờ có được, cảm giác thật thỏa mãn. Trong nháy mắt, nàng bỗng hi vọng cho thời gian ngừng lại, cứ như thế này…

Toàn thân nàng chấn động mạnh, nàng làmsao thế? Tại sao có ý nghĩ này? Không phải nàng dửng dưng, nên hờ hữngbất cần? Hắn đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, nhiều người nói hắn yêuthương nàng, bao gồm cả Hỉ Thước. Nàng cũng luôn biết điều ấy. Sao nàngcó thể không biết? Khi bốn mắt chạm nhau, sóng mắt hắn lấp lánh như sayđắm muôn vàn. Nhưng nàng sợ, sợ hắn đối với nàng chỉ đam mê nhất thời,sợ tóc xanh chưa bạc mà ân ái đã nhạt phai, càng sợ mình hãm sâu trongbể tình, không thể giải thoát. Hắn muốn mẫu phụ nữ nào mà chẳng được? ‘Yến gầy, Hoàn béo’[1], miễn hắn muốn, chỉ cần liếc mắt, cấp dưới sẽ an bài vẹn toàn. Đến lúcđó nàng ra sao? Dùng cách gì để xử trí mình đây? Nếu chưa từng có được,cuộc sống cứ nhàn tản trôi qua. Cứ thế nhìn hắn phong lưu phóng khoángdập dìu bướm ong, nàng làm người xem cuộc vui ngắm cảnh đẹp. Nếu từng có được mà mất đi… thứ cảm giác này, loại sợ hãi mãnh liệt này vương vítlấy nàng, tựa như tiến một bước phía trước là biển rộng mênh mông, nàngsẽ chết chìm trong đó. Không, nàng không thể bước tới! Nàng từ từ rờingực hắn, dường như hắn cảm giác được, đưa tay kéo nàng ôm chặt vào nơiấm áp ấy. Nàng không dám cử động tiếp, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng ngẩngđầu, thấy hắn vẫn ngủ, hô hấp sâu. Bấy giờ nàng mới rón rén rời khỏigiường.

Hỉ Thước đã chờ bên ngoài, thấy nàng đi ra liền chào đón, nói: “Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Tịnh Vi chẳng có chút cảm giác thèm ăn, chỉ đáp: “Khỏi cần mang tới sớm.” Quay đầu dặn tiếp: “Em chuẩn bị vài món kiểu Tây đi!”

Hỉ Thước che miệng cười: “Tiểu nhân đã lo xong rồi, đều là các món ngày thường Đại thiếu thích ăn.”

Tịnh Vi bị cười đến ngượng ngùng, làm ngơ luôn cô nàng. Bỗng Hỉ Thước nhớ tới một chuyện, nói: “Tiểu thư, sángsớm lão gia cho người tới mời chị sang thư phòng.”

Tịnh Vi đến cửa thư phòng, người hầu HứaToàn đã đứng đợi, vừa thấy nàng tới, cười chào một tiếng: “Đại tiểuthư.” Sau đó gõ cửa: “Thưa Tư lệnh, đại tiểu thư đã tới.” Rồi đẩy cửamời Tịnh Vi vào trong. Giang Hải Quyền đang ngồi trên ghế, thấy nàng vào mới đứng dậy.

Tịnh Vi hỏi: “Cha! Cha tìm con có việc ạ?”

Giang Hải Quyền nhìn nàng, thở dài đáp:“Ta tìm con có chút chuyện.” Dừng hồi lâu rồi nói tiếp: “Hôm qua Nhị dinương con tới tìm ta, bảo hôm nay em gái con muốn đi chung tới miền Bắc, nhờ con chăm sóc tốt nó.” Thực tế, Nhị di thái tối qua thỏ thẻ bên taiông cả buổi, nào là Tịnh Tường có ý với Đại thiếu, hi vọng ông thuyếtphục Tịnh Vi tạo một số cơ hội cho em gái. Bà ta đoán sau này Đại thiếusẽ ba vợ bốn nàng hầu, nếu Tịnh Tường có thể làm lẽ thì cũng giúp TịnhVi củng cố thêm địa vị chủ quản gia đình. Vả lại với thủ đoạn của TịnhTường, rất nhanh sẽ giống bà ta ở phủ Tư lệnh, trở thành chủ nhân chânchính.

Tịnh Vi thấu hiểu, không hài lòng, chỉ trả lời: “Đây là điều đương nhiên.”

Tất cả mọi chuyện, nàng có quyền nói chữ‘không’ sao? Trước đây quyền lựa chọn không nằm trong tay nàng, thì bâygiờ quyền cự tuyệt cũng thế. Giang Hải Quyền nhìn nàng hồi lâu mới nói:“Tịnh Vi, con càng lớn càng giống mẹ con. Ngay cả tính cách cũng vậy.”

Mũi Tịnh Vi cay cay, thì ra cha vẫn cònnhớ diện mạo của mẹ. Giang Hải Quyền im lặng nhìn nàng chăm chú, lại như không phải nhìn nàng, mà dường như thông qua nàng tìm bóng hình xưa cũ… bóng hình người ấy. Bỗng chốc thư phòng chìm vào yên tĩnh, Tịnh Vi cứđứng đấy. Thật lâu sau Giang Hải Quyền vào sâu bên trong thư phòng lấychiếc hộp gỗ đàn hương. Chiếc hộp hơi cũ kĩ, hẳn đã trải qua vài chụcnăm nhưng bề mặt nhẵn mịn, sạch sẽ, như có người lau chùi hàng ngày.Giang Hải Quyền chầm chậm bước tới, hai tay đưa nó cho nàng, nói: “Đâylà vật lúc ta chưa phát tài tặng mẹ con, tuy đơn sơ nhưng mẹ con rấtthích… Con hãy giữ lấy.”

Tịnh Vi nhẹ nhàng mở nắp, bên trong làmột chiếc vòng ngọc, dù không quá tinh xảo nhưng trơn bóng mượt mà.Dường như có người thường xuyên vuốt ve, mới sáng bóng như thế. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn cha, chỉ thấy ông đã tiều tụy hơn so với một năm trước,tóc đã bạc trắng, quả nhiên thời gian không chừa bất kì kẻ nào. Lòngnàng thật xót xa, không biết vì vẻ bề ngoài của cha hay vì chiếc vòngtay của mẹ… Cha cẩn thận gìn giữ nó sáng láng mấy năm qua, chắc vẫnvương vấn chút tình với mẹ.

Giang Hải Quyền thở dài, nói: “Tịnh Vi,cá tính con như vậy cũng không hay đâu. Nếu muốn điều gì con hãy nêntranh thủ, đừng cái gì cũng thờ ơ. Con và Đại thiếu có thể kết thànhchồng vợ cũng đã là duyên phận lớn nhất…” Ánh mắt ông lại xuyên qua cửasổ, nhìn xa xôi. Dẫu ông vì lợi ích mà đem gả Tịnh Vi cho Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng vẫn hi vọng con gái của bà ấy hạnh phúc.

Dọc đường đến sân ga, lính canh gácnghiêm ngặt, tất nhiên rất nhiều người trong phủ đến đưa tiễn. Nhị dithái kéo cánh tay Tịnh Tường căn này dặn nọ suốt, rồi liên tục đến cạnhHách Liên Tĩnh Phong cười nói nhờ hắn chăm sóc giúp. Hách Liên TĩnhPhong chỉ đáp: “Em gái của Tịnh Vi cũng là em gái tôi. Tôi sẽ chăm sóctốt.”

Tịnh Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng cười. Đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng Sơ Hương vang lên: “Tịnh Vi.”

Thì ra Tiêu Dương biết hôm nay bọn họ vềmiền Bắc, nên rủ Sơ Hương đến đưa tiễn. Chóp mũi, hốc mắt Sơ Hương đềuhồng hồng, nắm cánh tay nàng nói: “Sao đi mà chả hó hé với tớ một tiếng, nếu không nhờ Tiêu Dương, tớ chẳng biết hôm nay cậu đi! Vừa rồi còn bịđám thị vệ ngăn cản, nếu không phải bọn họ biết tớ và Tiêu Dương, chắcvào không được.”

Sơ Hương luôn có dáng vẻ này, nôn nônnóng nóng, đối với Tịnh Vi vô cùng tốt. Tịnh Vi biết đây là lỗi củamình, đành nói: “Chờ chừng nào nghỉ học, thì cậu tới miền Bắc thăm tớ!”

Sơ Hương trách trách móc móc, rồi dúi vào tay nàng vài cuốn sách: “Tặng cậu, sách cậu thích nhất đó! Tớ nhờ anhtớ mua ở nước ngoài gởi về.” Người hầu đến mời, Sơ Hương cứ ôm nàngkhông thả.

Trương Lập tới cạnh Hách Liên Tĩnh Phong, nói: “Đại thiếu, đến giờ rồi.” Hách Liên Tĩnh Phong gật đầu.

Tịnh Vi biết sắp phải đi, đẩy cô nàng ra cười, dặn: “Được rồi, tớ phải đi. Nhớ viết thư cho tớ nhé!”

Khi chuẩn bị lên tàu, lại nghe tiếng SơHương vang lên: “Tiêu Dương, tên ngốc này! Túi hạt dẻ rang cậu tìm lâumới mua được, sao không đưa cho Tịnh Vi?”

Nàng quay lại, Tiêu Dương và Sơ Hương bước tới đem gói to đưa cho nàng. Hắn bình tĩnh nhìn nàng rồi nhỏ giọng: “Cậu bảo trọng.”

Hách Liên Tĩnh Phong thấy vẻ lưu luyếncủa Tiêu Dương thì càng thêm gai mắt, liền hất mắt về phía Trương Lập.Trương Lập là người tinh ý, đưa hai tay nhận món quà. Hách Liên TĩnhPhong cúi đầu thì thầm bên tai Tịnh Vi: “Chúng ta nên lên đường, đêm qua em cũng mệt mỏi.” Hắn thỏa mong ước vì bắt gặp nàng đỏ mặt. Hắn ôm lấyeo nàng như tuyên bố chủ quyền, nhìn Tiêu Dương gật đầu, nói: “Cảm ơnTiêu tiên sinh!” Rồi xoay người lên tàu.

Nàng luôn đi tàu một mình, lúc này kèmthêm hắn, nàng cảm thấy chiếc ghế lô thoáng chốc trở nên nhỏ hẹp. Hắnthường thích ngắm nàng, hệt nàng là một bình hoa, cứ thích nhìn chằmchằm. Bình thường ở bên cạnh nhau họ cũng hay yên lặng, nên nàng ngó lơhắn, dựa vào thành ghế nhìn ra ngoài. Cảnh vật quen thuộc từ từ xoẹtqua, từng ruộng lúa, từng hàng cây, từng thôn làng, lướt qua như kháchqua đường. Ngọn gió thu luồn qua khung cửa sổ, mang hơi thở mùa thu liên tục thổi vào khiến những sợi tóc nàng bay bay. Nàng đưa tay vuốt máitóc dài, vén nó ra sau tai theo thói quen. Chiếc vòng ngọc trên tay trái khẽ chạm vào má, mịn màng như nước. Nàng chầm chậm đưa tay sờ, khôngbiết vì sao sáng sớm cha đã trao nó cho nàng, nàng vừa thấy đã vô cùngthích, quay về liền đeo ngay. Nó tựa như tay mẹ vỗ trên trán nàng khinàng làm phật ý bà, rất thoải mái khoan khoái. Giờ ngắm kĩ, thật nhớ mẹ.

Trước ghế là chiếc bàn con bằng gỗ tử đàn đặt chậu hoa phù dung đang nở lưa thưa vài đóa rất đẹp. Ngoài ra trênbàn còn bày một ít trái cây, bánh mứt… Túi hạt dẻ rang Tiêu Dương đưacũng để trước mặt Tịnh Vi. Hách Liên Tĩnh Phong thấy nàng cúi đầu, sắcmặt ảm đạm như vô cùng khổ sở. Hóa ra nàng không quên được gã TiêuDương, nhìn đồ gã tặng thì thấy vật nhớ người! Hắn long đong mệt mỏi,không để ý việc ở miền Bắc, phớt lờ lời mọi người khuyên bảo chỉ vì muốn gặp nàng, muốn chúc mừng sinh nhật của nàng, mà nàng lại như thế, vậycòn hắn thì sao?

Hắn vốn bĩnh tĩnh ung dung, từ bé đã được cha cố ý bồi dưỡng, sớm cất giấu hỉ nộ, nhưng mỗi lần chạm tới nàngliền tan tành toàn bộ. Giờ thấy vẻ ảm đạm của nàng, hơn nữa hắn vẫn canh cánh chuyện hôm qua nàng cùng đám Tiêu Dương uống rượu bên ngoài, không tránh khỏi giận dữ. Hắn cầm túi hạt dẻ rang ném ‘phốc’ qua cửa sổ.

Tịnh Vi đang chìm trong suy tư, sực nghetiếng động mới ngẩng đầu lên. Chỉ thấy hắn oán hận nhìn nàng chằm chằm,trống ngực đập phập phồng như cố đè nén thứ gì đó. Hách Liên Tĩnh Phongthấy nàng ngước lên, đôi mắt lẳng lặng trong veo như không biết xảy rachuyện gì. Hắn bắt lấy bả vai nàng, giận dữ nhưng không dùng quá sức hét lớn: “Giang Tịnh Vi, em là kẻ lừa đảo!”

Tịnh Vi bị buộc phải đối diện với hắn,theo dõi ánh mắt thường chứa sự thản nhiên giờ đã chìm sâu đau đớn. Hắnbất động nhìn nàng, tiếp tục nói: “Tôi đối với em thế nào, em không biết ư? Sao em cứ nhớ mãi cái gã Tiêu Dương kia? Tôi là thằng ngốc, vì sợ em chịu ảnh hưởng binh biến mà gởi em về Giang Nam. Sinh nhật em, chạysuốt ngày đêm đến Giang Nam, chỉ vì muốn tham dự cùng… Em là kẻ lừa đảo, lừa thứ quan trọng nhất của tôi đến tầm tay, còn ngồi đó nhớ nhungngười khác?”

Tịnh Vi cảm thấy trong đầu nổ ‘oành’ mộttiếng trống rỗng. Hắn vì Hách Liên Tĩnh Lôi, Hách Liên Tĩnh Triết nổiloạn mới đưa nàng về Giang Nam… Hắn vì sinh nhật nàng mới đến Giang Nam… Nàng thấy trái tim mình đập thình thịch càng lúc càng gấp, máu toànthân như dồn hết lên. Nàng đứng bất động, điều duy nhất có thể làm lànhìn hắn, nhìn hắn…

Hách Liên Tĩnh Phong từ từ nhẹ nhàng ômnàng vào ngực như ôm lấy báu vật thế gian, vừa dịu dàng vừa trân trọng,vứt bỏ kiêu ngạo bản thân, cúi đầu nỉ non: “Em, kẻ lừa đảo này! Em không biết mình lừa mất trái tim tôi rồi sao?”

Nàng lừa mất trái tim hắn rồi… ý của hắn là… Tịnh Vi có ngốc cũng hiểu ý hắn. Hắn ngồi tít trên cao, được vạnngười ngưỡng mộ; hắn phong lưu phóng khoáng, lắm ong bướm vờn quanh; hắn tuổi trẻ anh hùng, tinh thần đầy hăng hái… Hắn thích nàng, nên mới đốivới nàng như thế. Nàng thấy mình lâng lâng như đang bay trên mây, khôngthể tin. Hắn gián tiếp nói hắn yêu nàng… toàn thân nàng mất hết sức lực, mềm oặt mặc hắn ôm lấy, nơi nào đó trong lòng như đang lên men, liêntục thổi lên những bong bóng nhỏ.

Mái tóc nàng phảng phất mùi thơm nhè nhẹ, quanh quẩn trùm lấy hắn. Vài sợi tóc vướng vít ngón tay hắn, cơ thể mềm mại của nàng chân thực trong lồng ngực hắn… Hắn cảm thấy vô cùng thoảimái, thoải mái vô cùng, giờ mới biết cảm giác này gọi tên là hạnh phúc.Tựa như ngày xưa, hắn làm sai bị mẹ đánh vào mông, sau đó lại ôm vàolòng vỗ về, rồi cúi đầu kể chuyện cổ tích cho hắn nghe. Trước đây chưabiết, hiện giờ mới sực hiểu thì ra đó là hạnh phúc! Tựa như phút giâynày, nàng để mặc hắn ôm vào ngực, không kháng cự, không giãy dụa, nghehắn thì thầm, mặc hắn hôn môi… đến mãi mãi sánh ngang cùng trời đất.

Hắn không dám hỏi nàng, hắn là kẻ hènnhát. Hắn không muốn hỏi và không dám hỏi. Hắn chỉ biết nàng đang trongvòng tay hắn, chân thực trong lồng ngực hắn, ai cũng đừng mong cướp đi,ai cũng đừng mong đoạt lấy. Nàng là của hắn, kể từ khi nàng gật đầu bằng lòng với cha đến miền Bắc, nàng chính là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, mãi mãi là của hắn.

[1]Yến sấu, Hoàn phì: Chỉ hai mỹ nhânDương qúy phi Dương Ngọc Hoàn nhà Đường và Hoàng hậu Triệu Phi Yến nhàHán Thành Đế. Ý của bé Vi là cậu Phong muốn mập ốm gì chả được, muốn thì có ngay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.