Giang Lạp nói với Biệt Phong Khởi: “Chẳng mấy chốc nữa là trăng treo cao trên đỉnh đầu, bệnh ly hồn của ngươi sẽ lại phát tác. Hay là ngươi ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Biệt Phong Khởi đang kéo màn chuẩn bị ra ngoài, nghe vậy hằn học đáp lại: “Thì sao? Quan tâm ta?”
Giang Lạp nở nụ cười ôn hòa: “Ta quan tâm ngươi mà, không được sao?”
Biệt Phong Khởi ngẩn người, vung mạnh màn cửa rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau, y bưng một bát cháo còn nóng hổi vào lều.
Đem bát đặt trước mặt Giang Lạp, y liếc mắt nhìn Giang Lạp rồi giở giọng uy hiếp: “Nếu còn kén chọn, ta liền…”
“Sao, ngươi muốn đánh ta?” Giang Lạp hơi nhướn mày, như cười như không hỏi.
Biệt Phong Khởi cắn răng: “Ông đây làm ngươi!”
Làm hắn? Giang Lạp hơi nheo mắt lại, chậm rãi vuốt cằm nói: “Tốt.” Trên mặt hắn hiện lên nụ cười mỉm cao thâm khó lường.
Vành tai Biệt Phong Khởi thoáng chốc đỏ lên, không thèm nói chuyện với Giang Lạp nữa.
Giang Lạp múc một muỗng cháo, nhiệt độ nóng vừa phải. Ăn vào miệng không hề bị phỏng, nuốt xuống chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Nhị công tử quả thực biết chăm sóc người.”
“Biết thế là tốt!”
Biệt Phong Khởi hầm hừ, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Vậy mà Giang Lạp còn bồi thêm một câu: “Chỉ là nói khách sáo thôi, ngươi chớ coi là thật.”
Biệt Phong Khởi nhảy dựng lên, tay chỉ vào Giang Lạp, luôn miệng nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi! Giỏi!”
Bỗng nhiên y xoay người leo lên giường.
Đầu tiên y giang tay giang chân hình chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lap-song-lai/732589/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.