Biệt Phong Khởi nói: “Màu sắc trắng ngần, thoảng vị cỏ xanh, túi đựng gạo được bện từ một loại cỏ tốt, ta đã cho vài người chuyên về gạo xem qua, họ đều nói không có vấn đề gì cả, không giống như đã bị nhuộm.” Giang Lạp nở nụ cười, tùy ý các hạt gạo lướt qua kẽ tay hắn, rì rào rơi xuống Không nhuộm màu? Nếu vậy thì là do các ngươi biết quá ít về thuốc nhuộm. “Từ điển Bách Thảo trang thứ một trăm tám mươi mốt ghi rằng, phía Nam có một loại cỏ mang tên Mạ Bạc, màu sắc như ánh nắng ban mai của đầu mùa tuyết rũ, vị xanh thoảng Mục Dã. Nhuộm màu có thể ra được màu Sơ Tuyết, dùng để ăn, vô cùng chắc bụng, giá cả phải chăng, khá nhẹ.” Biệt Phong Khởi trầm mặt xuống, vung tay vào trong đống gạo. “Ý ngươi tức là gạo này đã được nhuộm qua cỏ Mạ Bạc? Thật ra là gạo cũ?” Giang Lạp lắc đầu: “Không nhất định là gạo cũ, có thể chỉ là để tăng thêm trọng lượng, phấn Mạ Bạc rất khó nhận ra” “Mẹ kiếp, bán cá tiêm nước! Cải biến giá gạo, nào là miễn phí vận chuyển, nào là ưu đãi hấp dẫn, cũng không đến mức ưu đãi quá lớn khiến người khác hoài nghi, thật sự là buôn bán giả dối!” Biệt Phong Khởi cho dù không nhận ra thủ đoạn này thì y cũng chẳng tham muốn gì chút tiện nghi ấy mà bằng lòng hợp tác cùng tên họ Thái kia. “Vì thế chúng ta nên cho hắn xem qua chút thuốc nhuộm này.” Giang Lạp vỗ vỗ vai Biệt Phong Khởi, như bằng hữu mà tính kế giúp y: “Khiến hắn mất nhiều hơn được.” Biệt Phong Khởi cảnh giác nâng mắt lên, dưới ánh nến, gò má Giang Lạp trắng hơn cả tuyết, ánh mắt thăm thẳm thấm nhuần vào lòng người. “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi cũng biết đó, cha ta rất coi trọng chữ tín.” Biệt Phong Khởi cau mày nói. Giang Lạp chậm rãi dẫn dụ: “Nếu lừa hắn một vố, Vu Địa Bảo có thể tiết kiệm một số lớn chi dùng cho dân sinh, không phải tăng thuế má để duy trì phòng thủ thành. Chỉ cần một đao cắt miếng thịt từ tên phú thôn, dân chúng không lo chết đói. Chuyện này không liên quan gì đến thành tín mà là noi theo lục lâm hảo hán. Cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Biệt Phong Khởi trợn mắt ngoác mồm: “Đạo lý này hay nha!” Giang Lạp cúi người xuống, trong mắt chứa ý cười nhìn Biệt Phong Khởi: “Hơn nữa, chẳng phải ngươi đã có chủ ý muốn đánh cướp mấy chục xe lương thực kia sao, Biệt Phong Khởi?” “Cái gì?” Biệt Phong Khởi hấp háy mắt. Giang Lạp híp mắt lại: “Còn diễn nữa à, không xem ta là đồng minh?” Biệt Phong Khởi ngửa mặt lên, ánh nến khiến đồng mâu của y trở nên sầm tối, ngay lúc này đây, y không hề có bộ dạng cà lơ phất phơ nữa. Y bỗng thu lại nụ cười, ngay cả Giang Lạp cũng thoáng cảm thấy một tia nguy hiểm. “Giang Khinh Chu, ngươi rất giỏi trong việc nghe lời đoán ý.” “Quá khen.” “Ngươi cảm thấy ta là đang khen ngươi?” “Không phải vậy sao?” Biệt Phong Khởi mỉm cười, rõ ràng là do tiểu thư sinh này duỗi móng vuốt nhỏ trêu chọc y trước, y vừa muốn tìm tòi lại vừa muốn thôi, tên thư sinh này rốt cuộc là người thế nào đây, quả thật khiến y vô cùng hiếu kì. Lạnh lùng được ba giây, Biệt Phong Khởi lại chứng nào tật nấy, lưu manh mà cười rộ lên: “Quả thật tuy rằng ta không nhìn ra chuyện cỏ Mạ Bạc, thế nhưng bất luận tên họ Thái kia có chơi trò vặt vãnh gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ không làm ăn cùng hắn. ta sẽ đuổi hắn đi, giữa đường vây cướp hắn. Xem ra chúng ta là đồng đạo, vậy thì ta an tâm.” “Thái lão bản đã dám đến đây, vậy thì làm sao lại không có phòng bị được.” “Tuy nói thế nhưng hắn sao có thể phòng bị được ta?” “Nếu thế thì xem ra phương pháp của ngươi khá mạo hiểm, không ngại nghe ta nói chứ?” “Ồ, nguyện nghe rõ.” Giang Lạp lấy ra giấy viết thư bên trong vạt áo dài: “Chỗ ta có một phong thư, ngươi nghĩ cách để Thái lão bản không cẩn thận nhìn thấy.” Hai người ăn nhịp với nhau, cùng cấu kết làm việc xấu, bày mưu lập kế với Tháo lão bản. Trong đại sảnh, Biệt phu nhân an bài cho đoàn người Thái Mậu Tài, vừa quay đầu, Biệt phu nhân bỗng dưng thu lại ý cười, ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi làm cách nào được? Vì sao vừa uống vài chung rượu đã khiến người ta tặng không mấy chục xe lương thực, còn đưa một cách vui vẻ như thế?” Ánh mắt Biệt phu nhân tuần tra qua lại trên người Biệt Phong Khởi và Giang Lạp, cuối cùng hỏi Giang Lạp: “Khinh Chu, ngươi nói đi.” “Vâng.” Giang Lạp đem tất cả các mưu tính nói ra hết. Ra là có ba thành phía nam gồm thành Ngân Nhạn, thành Kim Dương, thành Xích Diễm là các thành nổi tiếng về gạo. Ba thành này ngoài mặt luôn cân bằng nhau nhưng bên trong sóng ngầm dữ dội, cạnh tranh không ngớt. Giang Lạp lập mưu để Thái lão bản phát hiện ra Vu Địa Bảo có qua lại giao thương với thành Kim Dương và thành Ngân Nhạn để thu mua lương thực trong vòng ba năm, dự định chèn ép giá cả của thành Xích Diễm. Thái lão bản là trợ lý của hội thương buôn thành Xích Diễm, hắn lo lắng đám người kia chèn ép bên mình nên vội vã hòng lấy lòng Vu Địa Bảo, mong loại bỏ sự vây công này nên đã đưa ra mấy chục xe gạo. Lúc nói chuyện này, biểu hiện của Giang Lạp rất đạm bạc, ngữ khí ôn hòa không giống nói về mưu sự mà như đang thưởng trà luận đạo khiến Biệt phu nhân trong lòng thầm cảm thấy kì lạ. “Thái lão bản là người sáng suốt, sao dễ dàng tin vào một bức thư do các ngươi ngụy tạo ra?” Biệt Phong Khởi dành nói trước, y chỉ vào Giang Lạp, cười nói: “Mẹ, người không biết rồi, tiểu tử này rất xảo quyệt, không phải trước đó chúng ta từng mua gạo ở thành Kim Dương và thành Ngân Nhạn sao? Sổ sách vẫn còn giữ đây, con đưa hắn xem qua, hắn cầm củ cải có thể khắc dấu đến, mô phỏng theo bút tích.” Biệt phu nhân chậc miệng “chà chà” thán phục, người đánh giá Giang Lạp một lát rồi kéo tay hắn vui mừng nói: “Không sai, không sai! Quả là đứa trẻ tốt.” Giang Lạp vì Vu Địa Bảo mà tốn công tốn sức như thế chứng tỏ đã xem nơi đây là nhà mình, người sao có thể không vui mừng cho được? Mặc kệ Giang Lạp học tài nghệ này từ đâu ra. Giang Lạp cụp mắt cười, bộ dạng ngại ngùng ngây ngô ấy nhìn không khác gì thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi là bao. Thật ra hắn còn có các chiêu tàn nhẫn hơn, nhưng đây là lần đầu tiên biểu hiện, không thể quá mức, tốt quá hóa dở, dễ khiến người khác kinh tâm chống cự. Trước kia tâm tư đầy ngập thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nay vẫn chưa thích hợp để cho phu thê Biệt Lập Thiên biết được. Lần dụng kế này ngoài mặt là báo đáp ân tình của Vu Địa Bảo, trên thực tế là đang thăm dò. Thăm dò từng chút một, lén lút như một con chuộc chũi, chỉ cần đối phương để lộ một chút uy hiếp nào, hắn sẽ ngay lập tức thu mình vào trong hang ổ của bản thân. Dù người khác có tra hỏi hắn nguồn cơn cớ sự gì, hắn cũng chỉ nói vài câu cho qua, nhưng sẽ không có lần sau nữa. Giang Lạp là kẻ như thế, hắn mắc bệnh đa nghi, không dám tùy tiện giao phó ra chân tâm của mình. Biệt phu nhân lo lắng thở dài: “Mẹ lo là cha các ngươi, ngày mai nói rõ với cha và ca của các ngươi biết việc này, chắc chắn sẽ cằn nhằn dài dòng cho mà xem. Nói nhiều nói mãi, thật sự rất đáng ghét.” Biệt Phong Khởi thầm nói trong lòng: Người chẳng phải cũng như thế sao… Giang Lạp nói: “Việc này là chủ ý của con, con sẽ giải thích với cha.” Biệt Phong Khởi vỗ vỗ vai Giang Lạp: “Được rồi, ngươi tay nhỏ chân gầy còn muốn xông pha sao? Chuyện này ta cũng có phần, nếu cha hỏi thì nói chủ ý của ta, cha có ý kiến gì cứ nói cùng ta là được.” Biệt phu nhân ngạc nhiên nói: “Thằng nhóc ngốc này, còn phải nói sao, nhất định phải là ngươi rồi.” Biệt Phong Khởi: “Mẹ…” Biệt phu nhân bận bịu giải thích: “Dù sao da ngươi dày, đánh một trận cũng đâu có sao.” Biệt Phong Khởi: “Rồi rồi! Người nói nữa con sẽ dứt khoát bỏ nhà đi!” Biệt phu nhân vuốt cằm nói: “Ngươi trốn nhà đi cũng tốt, Nguyệt Long đan e là giấu không nổi với cha ngươi, nếu ngươi đi, mẹ vừa vặn ụp vào đầu ngươi! A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi!” Biệt Phong Khởi: “Mệt mỏi trong lòng quá…” “Chủ ý này rất được!” Giang Lạp đột nhiên chen ngang một câu. Biệt phu nhân cùng Biệt Phong Khởi đều sững người: “Cái gì được?” Giang Lạp cười híp mắt nói: “Chi bằng bây giờ chúng ta lên đường đến thành Ngân Nhạn đi, như vậy lúc chúng ta trở về, lửa giận của cha cũng phai nhạt gần hết rồi.” Vì tránh Biệt Lập Thiên tra hỏi ngọn nguồn, ngay hôm đó, Giang Lạp cùng Biệt Phong Khởi tạm biệt mọi người Vu Địa Bảo, khởi hành đi tới phía Nam thành Ngân Nhạn. Trước khi đi, Biệt phu nhân trăm căn ngàn dặn, muốn Biệt Phong Khởi phải chăm sóc cho Giang Lạp thật tốt. Biệt Phong Khởi mong khởi hành nhanh nhanh mà Biệt phu nhân cứ kéo y lải nhải bàn cái kia, giao cái nọ, cuối cùng vẫn do Giang Lạp nhẹ nhàng ngắn gọn mà ứng đối, Biệt Phong Khởi tránh không được bị Biệt phu nhân trách mắng đôi câu. Giang Lạp bên cạnh nhìn hai mẹ con nháo động, trong lòng có chút mềm mại. Lẽ nào đây chính là dụng ý của ông trời để hắn mượn thân thể của Giang Khinh Chu sao? Như vậy cũng không sai, đời người quan trọng chi vài chục năm, hà tất gì phải chấp nhặt yêu hận tình cừu, thói đời sân si đây. Chân núi gồ ghề, tuyết trắng mênh mang. Một đội du hiệp mặc phục sức vây quanh chiếc xe ngựa đang tiến lên sơn đạo, bánh xe va chạm đất cát của núi rừng, lay lắc khiến vải mành hai bên chập chờn. Mắt thấy bầu trời dần đạm sắc, trăng bắt đầu sáng tỏ, Biệt Phong Khởi chỉ huy mọi người sắp xếp nơi chắn gió, đóng trại nghỉ ngơi tại trong núi rừng. Y dặn mọi người đêm nay không được quấy rầy mình cùng Giang Lạp, bọn thị vệ nghe thế đều lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu ý. Bố trí thỏa đáng xong đâu vào đấy, Biệt Phong Khởi để Triệu thị vệ trưởng bảo vệ bên ngoài rồi tiến về phía xe ngựa của mình, mở mành xe lên, y tựa vào vách xe. “Phu nhân mau xuống đây, hầu hạ vi phụ dùng bữa.” Biệt Phong Khởi nhoẻn miệng cười đầy ý tứ sâu xa, một thân y phục màu mực thêu kim tuyến, cổ cao, phác họa thân hình vai rộng eo hẹp chân dài của y, trông vô cùng phong lưu tuấn tú. Bên trong xe ngựa rất ấm áp dễ chịu, thoang thoảng hương dược thảo nhàn nhạt. Giang Lạp mặt áo choàng lông cáo, tay ôm lò sưởi, vẻ mặt đăm chiêu. Hắn nghe thế chỉ cười, thuần phục đưa lò sưởi cho y, tùy ý để y đỡ mình xuống ngựa. Đưa mắt nhìn xa xăm, chỉ thấy gió núi thét gào, cỏ cây xào xạt… Khắp núi đồi tuyết trắng mù sương, khiến vạn vật như co rúm lại, chim muông lạc lối về. Lửa trại hừng hực bốc cháy, trên đặt nồi sắt, gạo bên trong ùng ục sôi trào, gió đêm thổi qua, phảng phất hương vị ngọt lành thơm ngát của nước cơm. Ngọn lửa liếm láp chạc cây, thị vệ nấu cơm cầm chùy khuấy đều, mỗi lần như thế đều phát ra những đốm lửa be bé như pháo bắn vào tháng chạp. Giang Lạp nâng lò sưởi đứng bên cạnh yên tĩnh ngắm nhìn các ngọn lửa nhảy múa không ngừng kia, mờ ảo như mộng, hắn thích những thứ sáng sủa ấm áp, hoạt bát vui vẻ hay đại loại thế. Thị vệ nấu cơm thấy hắn nhìn mình chằm chằm không khỏi tò mò. Thật sự quá hạnh phúc, gã vậy mà được nấu cơm cho vị công tử tựa như thiên tiên này! Giang Lạp đang hăng say nhìn, không ngờ lại bị Biệt Phong Khởi kéo vào lều. Hắn vừa vào lệu bạt, một luồng hương thơm lan toả khắp lục phủ ngũ tạng, “Hừ tên tiểu tử thúi này, cho ngươi đói chết luôn đi!” Biệt Phong Khởi thở phì phò đem chân dê vừa nướng kĩ còn đang bốc ra hơi nóng đưa đến trước mặt Giang Lạp. Giang Lạp ngồi xuống, khẽ chạm nhẹ vào: “Khá nóng.” Biệt Phong Khởi thò người ra, y đem đùi cừu nướng bỏ vào mâm, vì có Huyền lực nên y chẳng ngại nóng lạnh gì cả. Vừa xé thịt vừa nói: “Vượt qua núi tuyết này là đến thành Trà Lăng, ở Bắc Mạc, thành Trà Lăng nổi danh là thành dược thảo. Chúng ta đi ngang qua đó thuận tiện tìm mua thuốc trị cốt lãnh. Đúng rồi, lúc này vừa vặn là thời điểm buổi đấu giá dược thảo chỉ mở mỗi năm một lần.” Giang Lạp nhìn y chốc lát, quyết định nói ra suy nghĩ của bản thân. “Thật ra ta khá là muốn ăn cháo ngoài kia.” Biệt Phong Khởi “bộp” một tiếng đem đùi cừu nướng quăng vào dĩa: “Tiểu Trương đã đính hôn, ngươi phải hiểu rõ chuyện này đi chứ!” Giang Lạp: “???”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]