Cơm nước xong, Lâm Duyệt kéo Giang Chu đi chơi game, còn đang phân vân không biết “đi” đâu đánh.
“Chu thiếu, Duyệt thiếu, mời sang bên này.”
Sau khi được người hầu dẫn qua mấy vòng hành lang, Giang Chu mới biết thì ra tòa nhà nhỏ với phong cách kiến trúc Trung Hoa ở rừng trúc phía Tây còn có một cái động thiên nhiên.
“Thế mà cậu không biết á? Thiết bị ở đây chắc toàn loại tốt nhất ấy nhỉ! Ở ngay trong nhà cậu mà cậu còn không tới? Đúng là phí phạm… Thế mỗi ngày cậu ở nhà làm gì thế, cứ chán chết vậy thôi à?
Giang Chu cũng có thường xuyên ở nhà này đâu, kể cả trước khi sang Anh thì cũng một năm phải đến tám tháng bị bố đưa sang nhà ông nội rồi. Cậu biết, bố không thích mấy đứa nhỏ cả ngày cứ thu hút sự chú ý của mẹ.
Mà cậu lại không giống chị gái được mẹ cưng chiều, cũng không giống anh trai sinh ra đã mang khí chất của người thừa kế và được chính bố dạy dỗ. Cậu là đứa trẻ ít có cảm giác tồn tại nhất, và thường bị bỏ quên ở nhà ông nội trong suốt một mùa hè dài.
Với cái bộ não bé xíu của mình, hiển nhiên Lâm Duyệt cũng không biết lý do vì sao mấy lần mình tới Giang trạch ăn Tết lại chưa từng gặp Giang Chu, “… Thật ra ấy, đôi khi tôi cảm thấy anh Giang thân thiết hơn anh trai tôi nhiều. Anh Giang là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng đó. Còn anh trai tôi thì hiểu tôi quá rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177785/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.