Rót đến chai thứ ba, người đàn ông trung niên đã khai hết. Cái tên mà ông ta nói kia, nếu theo đúng bối phận, Giang Trạm phải gọi một tiếng chú Năm.
Giang Trạm vừa vuốt v e ngón tay vừa suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó thiếu sót. Nhận được tin, Dịch Khiêm nói khẽ với Giang Trạm: “Anh, anh Quý đi một mình đến bệnh viện Bắc An ở khu bệnh viện thứ ba Đại học Bắc Kinh.”
“Sao thế, em ấy không thoải mái à?”
“Phương Bắc nói hình như anh Quý không ốm, hơn nữa còn vào thẳng thang máy, chắc là đã hẹn với một vị bác sĩ nào đó rồi. Cụ thể thì Phương Bắc cũng không rõ lắm, anh Quý không cho cậu ta đi theo.”
Giang Trạm cau mày.
Quý Thu Hàn rất không thích bệnh viện, lúc bị đám côn đồ trả thù phải vào phòng cấp cứu, Giang Trạm gần như phải kéo anh vào, lên xe mới thấy sắc mặt anh tái nhợt. Sau đó thì bất kể là đau đầu mệt mỏi hay đau dạ dày, Giang Trạm đều gọi Nguỵ Vi tới nhà khám.
“Chờ sau khi em ấy ra ngoài rồi thì bảo Phương Bắc hỏi xem em ấy vào khoa nào, hẹn bác sĩ nào.”
Giang Trạm thầm cảm thấy có gì đó không ổn. Cho dù bị ốm thật thì Quý Thu Hàn cũng không thể đến bệnh viện một mình được.
Gần đây anh rất lạ.
Giống như giữa trưa anh, anh ngồi trong phòng khách, ăn hết sạch một khay lựu. Anh chưa bao giờ ăn mấy thứ đồ “vừa dính nhão vừa chẳng có hương vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177773/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.