Sau khi trở lại Giang trạch, Quý Thu Hàn đã ngủ thiếp đi. Giang Trạm nhẹ nhàng đặt anh lên giường, đắp chăn cho anh rồi mới dặn người hầu: “Hai người các cậu canh giữ ngoài cửa, có bất kỳ chuyện gì thì đến thư phòng tìm tôi.”
Chờ khi Giang Trạm đi rồi, mũ lưỡi trai mới dám ngẳng đầu lên. Sau khi cởi mũ lộ ra ngũ quan thanh tú, vẻ mặt cậu ta như thê sống sót sau tại nạn: “May mà tôi không phải người chịu trách nhiệm chính, Phương Bắc thảm thật!”
Chiều hôm đó, Dịch Khiêm đến bệnh viện đề lấy báo cáo cho Quý Thu Hàn rồi lại vội vã quay về, vừa đi đến cầu thang đã nghe thầy tiếng trách móc giận dữ của Giang Trạm. Cậu bước nhanh hơn rồi đầy cửa thư phòng.
“Anh, đã lấy được thông tin hẹn trước và hồ sơ khám chữa bệnh của anh Quý.”
Cậu đưa cho Giang Trạm và Nguy Vi, đồng thời nhìn lướt qua Phương Bắc đang đứng đó. Hăn là cậu ta vừa bị đạp vài phát, quần âu đầy dấu chân nhưng không dám phủi.
Khi Giang Trạm cúi đầu thì Dịch Khiêm hơi nghiêng đầu với Phương Bắc. Phương Bắc lập tức hiểu ý, xúc động tới mức nước mắt rưng rưng rồi lập tức lặng lẽ lùi ra sau nửa bước, nửa người đã núp sau Dịch Khiêm.
Quả nhiên, khi Giang Trạm ngước mắt lên lần nữa, trông thầy Dịch Khiêm nên hắn bỏ qua.
Nguy Vi xem cần thận rồi nói: “Anh Giang, người anh Quý hẹn trước là giáo sư Tổng Hành Huy, là chuyên gia về thần kinh nồi tiếng trong nước, giờ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177772/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.