Dịch Khiêm để Giang Trạm và Quý Thu Hàn xuống xe trước cửa Giang trạch rồi cho xe vào gara. Trên con đường trải nhựa qua rừng, Giang Chu đang mặc áo khoác đinh tán màu đen, lưng đeo đàn. Giang Chu cũng đã trông thấy anh trai mình và Quý Thu Hàn, chào hỏi xong rồi mới nói: “Em quên hai quyển nhạc nên quay về nhà lấy.”
Giang Trạm gật đầu, gần đây Giang Chu không về nên hắn cũng tưởng cậu nhóc đã về Anh.
“Anh Vực của em dẫn Lâm Duyệt tới đấy, tí nữa ở nhà ăn cơm… Mà sao em lại đi bộ lên đây, không lái xe à?”
Nghe vậy, Giang Chu khẽ trợn mắt trong lòng, nhưng cũng đã quen rồi: “Anh, em còn chưa đủ tuổi thi lấy bằng lái xe mà.”
Giang Trạm sực nhớ ra, “À đúng… vậy năm xong thi lấy bằng xong, muốn xe nào thì nói với anh Khiêm của em. Từ nhỏ nó đã thích mấy cái này, cũng hiểu rõ đám trẻ bọn em thích gì, cứ để nó chọn cho em một chiếc.”
Giang Trạm chỉ nói tuỳ ý, nhưng ánh mắt Giang Chu lại tối lại. Có một vài thứ từ nhỏ đã không giống nhau, đương nhiên chẳng thể so sánh.
“Anh Giang! Anh Quý!”
Họ vừa mới vào tới sảnh trước, Lâm Duyệt đã đứng phắt lên như bị cây ăng ten cắm trên đầu, đau thẳng ra vết thương phía sau làm cậu nhe răng trợn mắt một lúc. Sau đó thì ngượng ngùng gãi tóc, khẽ gọi: “Anh Giang…”
“Mày còn biết gọi anh cơ à? Anh còn tưởng mày không biết anh là ai nữa chứ.” Giang Trạm cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177786/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.