Bạch Chương nghe thế nhẹ giọng giễu cợt, nói mỉa: “Thì ra Hạ Trăn Hạ tướng quân làm việc trái với lương tâm cũng vẫn ghi nhớ trong lòng. Ta còn tưởng ngươi đã quên sạch rồi chứ”. 
Hạ Trăn mặt mày điềm nhiên, âm thầm thử phát nội lực, ai ngờ bên trong đan điền đã trống không, không tụ nổi một chút chân khí nào. 
Bạch Chương lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta: “Thất hương nhuyễn cân tán kia chỉ cần dính vào tí chút đã làm cho người ta mỏi nhừ gân cốt, nội lực hoàn toàn biến mất. Hạ tướng quân không cần phí sức nữa, cứ yên tâm nghe ta kể nốt chuyện đi”. Lão không nhanh không chậm nhón lấy quân cờ, nói tiếp, “Thiếu niên kia thay tên đổi họ, xa nhà mười năm, cũng coi như rất có duyên kỳ ngộ, chẳng những học thành võ công mà còn trở thành một tay giỏi y thuật. Tuy y đã bị phụ thân trục xuất khỏi gia môn, song dù sao cũng không thể dứt bỏ quan hệ máu mủ ruột rà, đang định lén về nhà xem thử lại nghe tin dữ, thế gia võ lâm kia không biết đắc tội nhân vật lợi hại nào mà chịu nạn diệt môn, trong vòng một đêm, ba mươi bảy khẩu gìa trẻ trong nhà đều bị giết”. 
Hạ Trăn nghe Bạch Chương nói thiếu niên kia giỏi y thuật đã đoán được đó chính là Bạch Chương. Ông ta gặp biến không kinh, trầm giọng nói: “Việc diệt môn Đan gia Lĩnh Nam không liên quan đến ta, ta chỉ vô tình có được công pháp Sách mệnh kiếm và Đoạt hồn chưởng, biết là vật của Đan gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782867/quyen-3-chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.