Thân vệ kia tạ ơn Thần Niên, vội dẫn người ra khỏi doanh trại. Họ tìm kĩ dọc bờ sông một lượt mới tìm thấy Trịnh Luân say rượu ngã vào trong bụi cỏ, gọi hắn vài tiếng không thấy tỉnh, đành đưa hắn về trong doanh. Hôm sau Thần Niên mới nghe được chuyện này từ chỗ Ôn Đại Nha, ngập ngừng nói: “Lúc trước ta gặp hắn thấy thần chí hắn cũng coi như tỉnh táo, sao lại say đến bất tỉnh nhân sự như thế?”.
Ôn Đại Nha cười nói: “Vừa nhìn cái là biết đại đương gia chưa từng uống rượu, có lúc vừa mới uống xong thì thấy người chẳng sao cả, chờ khi ý say phản ngược trở lại thì không xong rồi. Không tin giờ cô đi hỏi Trịnh tướng quân một câu, tôi đoán hắn e là không nhớ đêm qua đã từng gặp cô đâu”.
Lời hắn nói ra chỉ vô ý, nhưng Thần Niên nghe vào lại có lòng, đêm qua đã xảy ra việc xấu hổ kia, nàng trốn Trịnh Luân còn không kịp, làm sao dám đến hỏi hắn có nhớ việc đêm qua hay không. Thần Niên cười mỉm, không trả lời. Ôn Đại Nha lại hiểu lầm ý nàng, tưởng nàng không tin, liền chỉ vào Linh Tước bên cạnh bảo: “Không tin cô hỏi cô ấy đi, cũng như thế luôn”.
Linh Tước khác Thần Niên rất nhiều, tuy cũng là cô nương trẻ tuổi nhưng uống rượu lại cực thiện nghệ. Cô thấy Ôn Đại Nha nhắc đến mình, liền cười nói: “Ôn đại ca nói phải đấy, thực sự là thế”. Nói xong, cô lại chuyển sang hỏi Phương Huân, “Phương thủ lĩnh, đêm qua huynh có nhớ mình quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782865/quyen-3-chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.