Phong Quân Dương có thể bỏ Giang Nam mà giữ Giang Bắc đã làm Thần Niên khá bất ngờ, suy nghĩ trong lòng cũng thoáng thay đổi. Giờ nghe Ôn Đại Nha mỉa mai Phong Quân Dương, vẻ mặt Thần Niên bình thản, chỉ nói: “Câu này nói trước mặt ta thì thôi, nhưng phải giữ miệng cho tốt, đừng nói trước mặt Trịnh Luân”.
Ôn Đại Nha nghe thế cười hì hì: “Xem cô kìa, tôi dù có ngốc cũng không ngốc tới mức đến trước mặt Trịnh tướng quân mắng chủ nhân của hắn”.
Thần Niên chậm rãi gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Một lát sau, Ôn Đại Nha lại không nhịn được cong khóe miệng lên, cười nói: “Tôi thấy Phong Quân Dương có thể đã biết thái độ làm người của Tiêu Hầu Nhi, cô nghe hắn sửa tên cho gã đi, Tiêu Đắc Hầu, Tiêu Đắc Hầu, hiềm Tiêu Hầu Nhi vô đức nên mới thêm cho gã chút đứ hạnh(*) thôi!”.
(*) Chữ Đắc (得) và chữ Đức (德) đồng âm
Thần Niên chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nghe thế hơi giật mình, chờ khi suy nghĩ kĩ càng, bất giác mỉm cười, nói: “Đúng là thế thật”.
Hai người đang cười nói thì Trịnh Luân từ ngoài đi vào, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thần Niên một lát rồi mới hỏi: “Nói gì mà phấn khởi thế?”.
“Không có gì, Ôn đại ca vừa kể chuyện cười.” Thần Niên thuận miệng đáp, chuyển đề tài, hỏi Trịnh Luân, “Đúng rồi, Tống Diễm hiện đến đâu rồi?”.
Trịnh Luân chợt sầm mặt xuống, trầm giọng đáp “Nam Tú”.
Hạ Lan Uyên lui về Bắc ở thành An Hạ, Tống Diễm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782862/quyen-3-chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.