Hạ Trăn đực mặt ra, tập trung suy nghĩ điều A Nguyên hối hận là gì? Là quen biết ông ta hay gả cho ông ta? Hay hối hận vì tin ông ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, cuối cùng lại hại nàng mất mạng?
Bọt máu liên tục trào ra từ miệng Hạ Trăn làm ông ta thở càng lúc càng khó. Tầm mắt Hạ Trăn dần dần mờ đi, âm thanh bốn phía dần dần biến mất. Thế giới chậm rãi chìm vào bóng tối, rồi lại chợt sáng lên, ông ta như nhớ lại trên chiếc thuyền năm xưa, nàng đứng nơi mũi thuyền, mình đứng cuối đuôi thuyền. Gió sông thổi tấm mạng che mặt nàng bay lên một góc, lộ ra một nét trong trắng tinh khôi bên trong. Tuy chỉ khẽ liếc dáng yểu điệu lại làm tim ông ta rộn ràng như gióng trống. Ông ta cố giả bộ bình tĩnh, ôm trường kiếm, đi từng bước về phía nàng trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Bờ lau bụi lách xanh xanh
Ken nhau rợn ngợp đã thành sương rơi
Ngươi ta đương nói hiện thời
Bên con nước biếc cách vời phương nao?
Ngược dòng, thăm thẳm chênh chao
Đường bao hiểm trở ôi sao còn dài
Xuôi dòng, tìm đến, một mai
Buông chèo gác mái dòng hoài biếc xanh(*)
(*) Bài thơ Kiêm gia 1- Kinh Thi, Khổng Tử.
A Nguyên, nàng có biết chăng? Ta cũng rất hối hận, ta tưởng rằng, ta có thể về kịp.
Mười chín tháng Năm, Hạ Trăn chết trong phủ thủ thành Thái Hưng, Khâu Mục Lăng Việt sai người chặt đầu, treo lên tường thành, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782868/quyen-3-chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.