Đêm đã về khuya, màn đêm phủ lên bầu trời một màu đentuyền, càng khiến ngữ điệu của Lạc Thạch Thiên thêm phần lạnh lùng bănggiá.
Lời vừa thốt ra, Tạ Lâm liền hơi quay đầu lại, trời đêm rét lạnh, ánhđèn mờ ảo, càng khiến cho biểu cảm của Lạc Thạch Thiên lộ ra một thoángthâm trầm khác hẳn ngày thường. Tạ Lâm cau mày, giọng điệu pha chút tứcgiận của gã khiến nàng có cảm giác mình bị mạo phạm.
Nàng không trả lời câu chất vấn của gã, mà hỏi ngược lại: “Bệ hạ thật sự bị nhiễm phong hàn, không phải do ngươi kê đơn à? Nếu không phải, vậythuốc Ngự y kê ngươi đã xem qua chưa?”.
Lạc Thạch Thiên không ngờ nàng lại hỏi như vậy, bất giác ngây ra, đáp:“Xem rồi, bệ hạ quả thực bị nhiễm lạnh, có lẽ do gần đây thời tiết giárét, ban đêm gió lạnh.”
Quả nhiên việc bệ hạ đứng suốt đêm giữa trời tuyết là chuyện quá sức mất mặt, nên những người biết chuyện không nhiều lắm.
Tạ Lâm gật gật đầu, không nhìn đến gã nữa, đi thẳng, đẩy cửa bước vào phủ.
Lạc Thạch Thiên vội vàng đuổi theo.
Phủ Thừa tướng đèn đuốc sáng trưng, có lẽ ở bên ngoài Tạ Lâm đã trải qua rất nhiều mệt mỏi, nên mỗi khi về tới đây, nàng luôn thả lỏng, nội tâmcảm thấy vô cùng bình tĩnh. Tạ Lâm không có người thân, người trong phủThừa tướng chính là người thân của nàng.
“Nàng đừng chỉ hỏi ta không, câu hỏi của ta nàng vẫn chưa trả lời!” LạcThạch Thiên hít vào một hơi thật sâu, nhưng cơn giận dữ trong lồng ngựckhiến gã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-than-quy-xuong-cho-tram/2141764/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.