Ánh mặt trời bên ngoài bị giấy dán trên cửa sổ chặn lạinên trong phòng có phần hơi tối, vì thế người hầu trong cung phải thắpthêm nến.
Tạ Lâm cúi đầu, nhìn qua một lượt tất cả tấu chương, đường nét khuôn mặt sắc nét, nhìn từ góc độ của Minh Trọng Mưu thì luôn gợi lên một loạicảm giác tâm tĩnh như nước, đẹp lòng thích mắt.
Hắn liếc nhìn đống tấu chương trong tay, lắc lắc đầu, tiện thể vứt luônsang một bên, đi tới trước mặt Tạ Lâm, tay chống lên bàn, lưng cúixuống, ghé sát vào tai Tạ Lâm nói, “Thừa tướng đại nhân của ta vẫn cònđang đọc tấu chương sao?” Hắn cười khẽ, “Những lúc yên tĩnh thế này, chỉ có hai người nàng và ta, mà nàng vẫn tiếp tục xem tấu chương được à. Lẽ nào tấu chương hấp dẫn nàng đến thế? Khiến nàng chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái.”
Đây là ngự thư phòng, còn nàng lại ngồi cách hắn không xa lắm.
Tạ Lâm vốn dĩ đã nói rằng sẽ không đến nữa, nhưng Minh Trọng Mưu đã khuyên nàng quay lại.
Nàng là thầy của hắn. Quốc gia của hắn phải dựa vào nàng mới duy trìđược trật tự ngăn nắp. Không có nàng, Minh Trọng Mưu không nghĩ được Đại Sở sẽ ra sao. Nàng không muốn bước chân vào ngự thư phòng, đồng nghĩavới việc buông bỏ quyền lực, hoàn toàn trao chúng lại cho hắn.
Điều này càng đồng nghĩa với việc, gần như mối liên hệ giữa bọn họ bị cắt đứt triệt để.
Mảnh đất Đại Sờ giàu mạnh này thuộc họ Minh, chủ nhân là thiên tử Đại Sở Minh Trọng Mưu. Nhưng hắn cũng lại muốn Tạ Lâm tham dự một phần vàogiang sơn ấy.
Hắn muốn cùng nàng chung hưởng giang sơn.
Cũng vì thế, lên khi Tạ Lâm thân mặc triều phục, lại một lần nữa bướctừng bước vào ngự thư phòng, tuy trông nàng vẫn bình tĩnh như thườngngày. Nhưng hắn lại có một loại cảm giác nàng đang bước từng bước dầndần tiến vào trong trái tim hắn.
Hắn không nhịn được hôn lên gò má nàng, “Tạ Lâm, ta thật sự không dámtin là nàng đang ngồi đây, và chấp nhận ta.” Khi ở trước mặt nàng dườngnhư hắn không thể che giấu được tâm tình của bản thân, cho dù hắn đã mặc long bào, đăng cơ trở thành bậc đế vương cao quý, cả thiên hạ đều ởdưới chân.
Tạ Lâm đã luôn nhìn hắn lớn lên, trên thực tế không phải hắn không phát hiện ra sự thay đổi của Tạ Lâm.
Sự sắc sảo, tài hoa và bản lĩnh của nàng vẫn luôn thể hiện ra ngoài,nhưng có lẽ do phải gánh vác trách nhiệm quá nặng, nên sống lưng củanàng còn thẳng hơn so với trước.
Năm tháng dường như rất hậu đãi Tạ Lâm, không để lại dấu vết rõ ràngtrên người nàng, vì thế hắn có thể điềm nhiên đứng bên cạnh nàng, tựa hồ như giữa bọn họ không hề có bất cứ khoảng cách tuổi tác nào.
Minh Trọng Mưu không nhịn được cười cười, có lẽ tiếng cười của hắn quákỳ quái, khiến Tạ Lâm nghiêng đầu liếc nhìn hắn, hờ hững nói: “Bệ hạ,người đứng cách ra một chút đi, chắn hết ánh sáng rồi.”
Minh Trọng Mưu đờ người, cúi đầu nhìn, quả nhiên bóng râm từ cơ thể tolớn của hắn vừa hay che hết ánh nến phía sau, đành phải hơi nghiêngngười tránh sáng một bên, sau đó lại nhìn tới cái dáng vẻ đúng mực củaTạ Lâm, ôm trán bất lực nói: “Đúng là Thừa tướng đại nhân nghiêm túc, ta không nên ôm mong chờ gì với nàng mới phải.”
Minh Trọng Mưu gỡ bút ra khỏi những ngón tay của nàng, sau đó xoay vaicủa nàng lại, “Tạ Lâm, lúc ở bên cạnh ta, đừng gọi ta là bệ hạ.”
Tạ Lâm ngẩng đầu, “Nhưng người chính là bệ hạ.”
“Nhưng ta còn là người yêu của nàng, người thương của nàng, ta có tìnhcảm với nàng, muốn cả hai cùng nương tựa vào nhau,” Minh Trọng Mưunghiêm túc nói, “Nàng đã bao giờ nghĩ tới chưa?”.
Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào nàng khiến nàng không nhịn được muốn trốntránh, “Việc này…… bệ hạ, giờ nói những chuyện này là quá sớm.”
“Không sớm,” Minh Trọng Mưu nói, “Ta nghĩ rồi, ta muốn lập nàng làmHoàng hậu, cùng nàng chung hưởng giang sơn này, nàng hãy tưởng tượng đến lúc lấy ta đi, ta đã nghĩ rồi, nhất định phải là đại kiệu tám ngườikhiêng cưới hỏi đàng hoàng, lấy nàng về rồi chắc chắn sẽ ta lập nàng làm Hoàng hậu, ngay và luôn!”.
Minh Trọng Mưu càng nghĩ càng thấy vui, biểu hiện trên mặt càng sung sướng hỉ hả hơn.
Tạ Lâm thấy dáng vẻ hắn dường như đang rất cao hứng, sắc mặt đột nhiêncó phần ủ rũ, “Lập thần làm Hoàng hậu? Bệ hạ, chuyện này để sau nàychúng ta nói đi, hiện giờ có vẻ quá vội vàng.”
“Vội vàng?” Minh Trọng Mưu ngạc nhiên, “Có gì mà vội vàng, nàng và tatâm đầu ý hợp, địa vị của nàng cũng chẳng phải là không xứng với ta, nữnhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng ta chỉ muốn lấy một mình nàngthì có gì mà vội? Huống hồ, sự trinh bạch của nàng đã trao cho ta rồi,cho dù ta không phải là một hoàng đế mà là một thường dân đi nữa, thìcũng vẫn là một người đàn ông, phải có trách nhiệm rước nàng bước quacửa chứ. Giờ nói vẫn còn vội, vậy thì phải đến khi nào mới thích hợp?”.
Tạ Lâm nghiêng nghiêng đầu, không muốn để hắn nhìn thấy những cảm xúcđang bộc lộ trong đáy mắt mình, nói lời từ chối, “Bệ hạ, thần chỉ nghĩrằng, hiện giờ quả thực vẫn còn quá sớm, từ xưa tới nay, hậu cung khôngđược can thiệp vào việc triều chính, nếu thần làm Hoàng hậu, thì chắcchắn không thể giúp người xử lý chính sự được. Thời gian người tự mìnhchấp chính chưa lâu, giờ chưa phải thời cơ cho thần và người thành hôn.”
Minh Trọng Mưu trợn tròn mắt, dường như không thể tin được vào tai mình: “Ai nói sau khi lập nàng làm Hoàng hậu rồi thì không thể xử lý chính sự được? Ta chưa bao giờ nghĩ thế.”
Tạ Lâm cau mày, “Bệ hạ, từ cổ chí kím hậu cung không được can thiệp vàoviệc triều chính, triều đình ta cũng không ngoại lệ, hiện giờ đối vớibên ngoài thần vẫn là nam nhân, làm Thừa tướng là chuyện danh chính ngôn thuận, nhưng một khi thần khôi phục lại thân phận nữ nhi, sợ rằng không chỉ các quan viên đại thần không phục, mà e rằng người trong thiên hạcũng không phục. Nếu thần xử lý công việc thỏa đáng thì thôi cũng đành,nhưng lỡ như một ngày nào đó gây ra họa, thì sẽ nói thần là nữ nhân họaquốc, đến lúc ấy miệng lưỡi khắp nơi, giống như là chống lũ vậy, khôngchống được đâu.”
Minh Trọng Mưu hừ một tiếng, “Bọn họ dám không phục? Ta là hoàng đế,mệnh lệnh của ta là trên hết, lời của bọn họ có tính là gì chứ? Suy chocùng ta là hoàng đế hay bọn họ là hoàng đế? Rốt cuộc là nàng nghe theomệnh lệnh của ai hả?”.
“Đương nhiên là của người rồi.”
“Như thế thì không được.” Minh Trọng Mưu nổi giận, “Bọn họ dám nói gìnàng, ta sẽ cắt lưỡi chặt đầu bọn họ, xem bọn họ còn dám nói nữakhông!”.
“Người là hoàng đế, người có thể dùng bạo lực khống chế bạo lực,” Tạ Lâm nhìn đăm đăm vào hắn, khẽ nói, “Nhưng thần muốn người làm một minh quân của Đại Sở, được lưu danh sử sách, để hậu thế hễ nhắc tới người sẽ khen ngợi văn trị võ công của người, tán thưởng người là vị hoàng đế anhminh vĩ đại của Đại Sở, một minh quân xưa nay hiếm thấy trong lịch sử.Thần không muốn vì một người con gái như mình, mà bôi nhọ thanh danh của người. Như vậy không đáng.”
Minh Trọng Mưu bị những lời của nàng làm cho sững sờ.
Xưa nay, bọn họ chỉ muốn quốc gia hưng thịnh, khiến ngoài Đại Sở khôngcòn giặc ngoại xâm, trong Đại Sở không còn phiền não, vui vẻ thái binh,dân chúng an cư lạc nghiệp, hoàng đế Vạn Triệu sẽ trở thành một vị quânvương sáng suốt bản lĩnh được hậu thế nể phục.
Minh quân, không thể để bị bôi nhọ hay có tì vết. Hắn chỉ có thể đứng ở đây, để người đời sau kính ngưỡng.
“Như vậy không phải sẽ làm khổ nàng ư?” Minh Trọng Mưu rất muốn hỏi câuấy, nhưng lời đột nhiên lại mắc nghẹn ở cổ họng, không thốt ra nổi.
Hồi lâu, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, “…… Ta không đồng ý.” Hắn nghe thấy bản thân nói thế.
Tạ Lâm nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: “Đó là cái giá của một minhquân, bệ hạ, cho dù người không đồng ý, cũng vẫn phải chấp nhận.”
XXX
Hai ngày nay, Chân Mộc ở bộ Hình có một nỗi phiền não. Ấy là vì Tạ Lâmlại tới theo dõi ông ta, hơn thế còn nhân tiện hỏi thăm về tình hình của Trầm Hòa Anh. Vốn dĩ Chân Mộc còn cảm thấy bản thân nhất định là đã lọt vào mắt xanh của Thừa tướng đại nhân, sắp được thăng chức tới nơi,nhưng đại nhân nhìn thấy ông ta lại chẳng hỏi gì, những chuyện muốn hỏitoàn liên quan đến Trầm Hòa Anh, điều này khiến Chân Mộc cảm thấy vôcùng buồn bực.
“Đại nhân,” Chân Mộc thể hiện sự quyết tâm, “Trầm Hòa Anh tuổi trẻ, cótài hoa bản lĩnh, chăm chỉ cẩn thận, lại rất nghiêm túc làm việc, ngườinhư vậy, hạ quan đương nhiên sẽ coi trọng hắn, bình thường cũng cho hắnnhiều cơ hội để rèn luyện.” Thừa tướng đại nhân lo lắng điều gì, đươngnhiên trong bụng Chân Mộc hiểu rất rõ, ông ta tuy tham, nhưng cũng rấtbiết quan sát để ý, nếu không làm sao ngồi lên được vị trí hiện giờ.
Tạ Lâm hơi hơi gật đầu, “Chân đại nhân, lần này Tạ mỗ đến là có việc hơi quá phận, vì ông là thượng cấp của hắn, nên Tạ mỗ nhất định phải nóivới ông đôi lời.”
Chân Mộc vội vàng đáp: “Đại nhân quá lời rồi, có chuyện gì xin đại nhân cứ nói, hạ quan xin rửa tai kính cẩn lắng nghe.”
Tạ Lâm nói: “Tạ mỗ muốn nhận Trầm Hòa Anh làm học trò, nếu được như vậy, thì e là sẽ phải dẫn hắn tới nhiều nơi để trui rèn cọ sát, mở mang kiến thức, cũng may hắn chỉ là một Thôi quan, Tạ Lâm hy vọng hắn sẽ bỏ hếtcông việc ở đây, giao lại cho người khác làm, chỉ là nếu làm thế, sợrằng sẽ gây ra nhiều phiền phức cho bộ Hình, vì thế cần có sự đồng ý của ông.”
Chân Mộc cả kinh. Thừa tướng đại nhân thu nhận Trầm Hòa Anh làm học trò ư?
Học trò của Tạ Lâm vốn dĩ rất ít, nếu phải nói ra thì cũng chỉ có mộtmình bệ hạ mà thôi, giờ Thừa tướng lại muốn thu nhận học trò, chắc là có ý để đối phương tiếp nối con đường của mình.
Lẽ nào Tạ Lâm định để Trầm Hòa Anh ngồi lên vị trí Thừa tướng tiếp theo? Nhưng Tạ Lâm tuổi vẫn còn trẻ, cần gì phải đưa ra quyết định sớm nhưthế.
Chân Mộc nghĩ lên nghĩ xuống chỉ cảm thấy càng nghĩ lại càng loạn, lúcnày chỉ đành cung kính đáp: “Đại nhân đã có yêu cầu, hạ quan đương nhiên sẽ tuân theo, quyết không nói hai lời.”
“Tiểu tử này được lắm, chuyện tốt như thế này ấy thế mà lại đến lượthuynh.” Lúc gặp Trầm Hòa Anh, Lục Cận không nhịn được sung sướng nói,lời nói cũng mang theo vẻ hỉ hả.
Trầm Hòa Anh cầm ly rượu, nhìn thì có vẻ như không sung sướng hỉ hả nhưLục Cận, nhưng khóe môi cũng không kìm được cong lên, “Chẳng qua cũngchỉ là môn sinh của Thừa tướng thôi mà, có là gì đâu.”
“Có là gì đâu?” Lục Cận hừ một tiếng, “Huynh nói gì nghe nhẹ bẫng vậy,là học trò của Thừa tướng đương triều, bao nhiêu người trầy da tróc vẩymuốn được như thế mà không được kia kìa, huynh phải biết đủ chứ.”
Trầm Hòa Anh không nhịn được nở nụ cười vui vẻ: “Ta đương nhiên biết đủ, huynh làm sao biết được ta thấy hài lòng thế nào chứ.” Nói đoạn, hắnlại nhấc chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Mơ ước lớn nhất của những kẻ đọc sách trong thiên hạ, chính là có thểdựa vào bản thân xoay chuyển càn khôn, trị quốc gia bình thiên hạ. Hắntrở thành học trò của Thừa tướng, thậm chí rất có khả năng là học tròduy nhất, thì coi như đã thành công được một nửa rồi. Môn sinh của Thừatướng sao lại không thể một bước lên mây chứ? Huống hồ bản thân càng cóthêm cơ hội tiếp xúc nhiều với vị Đế sư này, học bù lại những chỗ cònthiếu sót của bản thân.
Đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm có một. Trầm Hòa Anh nghĩ.
Lục Cận lại cười nói với hắn thêm một lúc thì chợt nhớ tới con người vàcách đối nhân xử thế ngày thường của vị Thừa tướng đại nhân này, sắc xảo và đầy bản lĩnh đều thể hiện hết ra bên ngoài, lại không nhịn được caumày, “Hòa Anh à, chuyện này tuy nói là tốt, nhưng hình như cũng khôngtốt lắm. Khoan không nói đến cái thanh danh gian thần của Thừa tướng đại nhân, chỉ dựa vào cái tính thù dai của ngài ấy thôi, nếu huynh làm mônhạ của ngài ấy, sợ rằng khó có quả ngọt mà ăn lắm, mọi việc nên cẩnthận, đừng hành động khinh suất rồi rước họa vào thân đấy.”
Trầm Hòa Anh trong lòng không cho là đúng, nhưng trên mặt chỉ cười cười, “Đương nhiên là phải thế rồi, huynh không cần phải lo lắng.”
Thật ra tuy Tạ Lâm nói với Chân Mộc rằng muốn thu nhận Trầm Hòa Anh làmhọc trò, nhưng nàng cũng bảo Chân Mộc không được để lộ chuyện này ra bên ngoài. Vì thế việc này vốn dĩ chỉ có ba người là nàng, Chân Mộc và Trầm Hòa Anh biết.
Nhưng Trầm Hòa Anh lại kể chuyện này với Lục Cận, không chỉ vì mối quanhệ giữa hắn và Lục Cận, mà còn bởi một nguyên nhân khác, chính là LụcCận và hắn chính là hai thí sinh duy nhất trong kỳ thi này được giữ lạikinh thành, hắn không muốn vì chuyện Thừa tướng thu nhận học trò ồn àokhiến về sau hai người xảy ra bất hòa không vui, việc này đối với tươnglai làm quan của cả hai đều có ảnh hưởng cả. Vì thế Trầm Hòa Anh đã kểhết cho Lục Cận nghe, còn dặn dò hắn không được kể với ai.
Lục Cân tuy rằng hiếu động, lại dễ gặp rắc rối, nhưng cũng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu Trầm Hòa Anh đã trịnh trọng bảo hắn không được để lộ cho người khác biết, thì hắn đương nhiên cũng không thể lắm mồm đi khắp nơi kể lể được, vì thế chuyện thu nhận học trò thành ra có bốn ngườibiết mà thôi.
Rất lâu sau này, có một lần Trầm Hòa Anh hỏi Tạ Lâm: “Người đọc sáchtrong thiên hạ nhiều như vậy, tại sao người lại chỉ chọn mỗi học trò làm đệ tử.”
Tạ Lâm của khi ấy chỉ khoanh tay, nhìn về phía bầu thiên không phía xa,nơi ráng chiều nhuộm đỏ chân trời, như thể chuyện xưa không níu giữđược, hoặc giả như tương lai không nắm chắc được.
Hồi lâu, Tạ Lâm mới chậm rãi nói: “…… Có lẽ, vì ngươi và ta vừa giống nhau nhất, lại vừa không giống nhau nhất.”
Trầm Hòa Anh làm việc cẩn trọng, có khát vọng, có nhẫn tâm, có dũng khí, dám chịu trách nhiệm.
Hắn có rất nhiều những ưu điểm mà nàng có, nhưng lại không có vô số những khuyết điểm mà nàng mang.
Nàng sắc sảo, góc cạnh, không muốn nhẫn nhịn, mạnh mẽ hiếu thắng, thựctế, công danh lợi lộc, ân oán rõ ràng. Những khuyết điểm này hắn đềukhông có.
Vì thế, nàng là Thừa tướng của triều đình Vạn Triều do chính Tiên đếchọn lựa, dùng trăm ngàn thủ đoạn để loại bỏ ung nhọt của Đại Sở, phò tá hoàng đế Vạn Triệu vượt mọi chông gai, mở rộng bá nghiệp rộng lớn.
Còn sở trường của hắn là biết chịu trách nhiệm, là thần tử giỏi việc gìn giữ những thứ đã có, biết cách phò tá, là cánh tay phải đắc lực thíchhợp nhất cho Minh Trọng Mưu, là vị thần tử trụ cột của triều đình ĐạiSở.
Trầm Hòa Anh lại hỏi Tạ Lâm: “Người thu nhận học trò làm đồ đệ, nhưngtại sao không để học trò hành đại lễ ba quỳ lạy chín khấu đầu? Học tròcũng chỉ bái lạy bài vị của các sư tôn sư bá mà thôi, nếu như đã làm môn đệ của người thì những lễ nghi đó không thể bỏ qua được.”
Cái gọi là sư tôn sư bá chẳng qua cũng chỉ cha và anh trai của Tạ Lâm mà thôi, nàng không có thầy dạy, ngoài trừ những điều được huynh trưởngtruyền thụ ra, thì gần như đều tự mình lĩnh ngộ, nên đương nhiên khôngcó cái gọi là chia phe chia phái của người đọc sách trong thế tục.
Trầm Hòa Anh kiên trì muốn hành ba quỳ chín lạy vì chỉ có thế mới là bái sư chân chính, nhưng lại bị Tạ Lâm cự tuyệt.
Nhưng lần này, Tạ Lâm không đáp, nàng chỉ khẽ mỉm cười, để mặc những cơn gió lạnh lướt qua gò má.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]