Chương trước
Chương sau
Vượt ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, hoặc là ngoài sự dự kiến của đám Robot quân dụng Liên Bang kia, đầu Robot chắp vá rác rưởi có thểtích cực kỳ khổng lồ kia, sau khi hung hăng huy động cái cánh tay côngtrình máy móc cực kỳ khoa trương hướng về phía mặt đất bên dưới đập tới, cũng không có dẫn phát nên bất cứ tràng núi lở đất rung nào cả, cũngcàng không có tạo thành bất cứ cái hậu quả khủng bố như biển khô núi sập nào cả… Thậm chí ở trên mặt đất, cái hố đất bị cánh tay cường tráng kia đập xuống, lại có vẻ nông đến một cách đáng thương.

Chỉ có điềulà cánh cánh tay công trình máy móc nhìn qua vô cùng tráng kiện kia, lại bởi vì cỗ phản lực phản chấn ngược lại từ bên dưới mặt đất, khiến chophần trên của cánh tay nhất thời bị đứt đoạn ra, ầm ầm rơi thẳng xuốngmặt đất, nhìn qua dị thường thê lương.

Tập trung toàn bộ tinhthần chuẩn bị nghênh đón một kích cực mạnh của nhân vật cường hãn nhấttrước mặt, kết quả lại gặp phải một màn hình ảnh như thế này, khiến chođám phi công bên trong những đầu Robot MX Liên Bang tựa hồ không khỏi có chút cảm thụ khác thường, có chút vớ vẫn buồn cười.

Dù sao thìcũng là một đầu Robot lâm thời, dùng vô số những loại linh kiện bị vứtđi, miễn cưỡng lắp ráp lại mà thành, kết cấu yếu ớt đến mức đáng thươngnhư vậy, cũng là chuyện có thể hiểu nổi.

Nhưng mà cho dù là cóchút mất mặt như thế, cuối cùng vẫn là có thể đủ làm cho kinh sợ đámRobot MX của Quân đội Liên Bang này. Chỉ một cái động tác đánh xuống đất bất ngờ như thế, đã trì hoãn được một chút thời gian, đám người HùngLâm Tuyền liền có thể rất nhanh rút lui trở về phía sau lùm cây.

Mười bảy đầu Robot MX màu đen quả thật cũng không thèm để ý đến đám gia hỏađang nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường bên kia, bọn họ chỉ là cảnhgiác giương mắt nhìn chằm chằm vào đầu Robot chắp vá rác rưởi, đang đứng sừng sững giữa vòng vây của bọn họ. Hiện tại một cánh tay của đầu Robot kia đã bị rơi mất một cái, hình dáng giống hệt như một gã ăn mày tàntật phi thường thê lương.

Bọn họ biết rõ ràng năng lực hiện tạicủa đám tàn binh thuộc chi Tiểu đội đã từng lừng lẫy một thời kia, cănbản không có khả năng thoát khỏi bình địa Qua Lan này được. Điều mà bọnhọ cần làm chính là một kiện sự tình duy nhất, đó chính là phải đánh tan được cái đầu Robot chắp vá rác rưởi trước mặt mình, xóa bỏ hoàn toàn đi cái thành tích chiến đấu bất bại của gã nam nhân cường đại bên trongkhoang điều khiển của đầu Robot kia.

Vào lúc này, đầu Robot chắpvá rác rưởi kia đột nhiên lại có động tác. Cánh cửa khoang điều khiểncùng với một loạt thanh âm kẽo kẹt cực kỳ khó nghe, chậm rãi mở ra. Ánhsáng có chút tối tăm trên bầu trời chưa được sáng tỏ hoàn toàn chiếu rọi vào trong khoang điều khiển, hiển lộ ra khuôn mặt hết sức bình thườngmà lại phi thường bình tĩnh của Hứa Nhạc.

Cách đó khoảng chừnghai trăm thước, đầu Robot đơn giản, màu sắc so với đam Robot MX màu đencủa Liên Bang kia càng thêm đen đúa hơn rất nhiều, phốc một tiếng vangnhẹ nhàng, thanh đao sắc hợp kim cực kỳ khoa trương ngay trước cánh tayphải máy móc đột nhiên phóng ra.

Cánh cửa khoang điều khiển dàynặng cùng với thanh âm rè rè nhàn nhạt cũng đồng dạng mở ra, lộ ra khuôn mặt của Liên Bang, trên khuôn mặt thanh tú vẫn như trước tràn ngập mộtloại ý tứ hàm xúc thô bạo cùng với một cỗ cảm giác điên cuồng mạnh mẽnhư xưa.

Ba năm trời không gặp nhau, ở trên cánh đồng hoang vu,cách nhau hơn hai trăm thước, Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân ở xa xangắm nhìn lẫn nhau, nhìn thấy trên khuôn mặt của đối phương khắc lênnhững dấu vết của thời gian, của năm tháng. Hai người cứ như vậy nhìnchằm chằm nhau mãi một thời gian dài cũng vẫn trầm mặc không nói tiếngnào, cũng không biết là có phải đang nhìn thấy được những hình ảnh cànglâu phía trước của đối phương hay không.

Cũng giống như là lầnđối mặt trên đỉnh Sơn mạch Tạp Kỳ trên Cựu Nguyệt năm xưa, cũng như haicạnh bàn tay như đao chém thẳng vào nhau bên trong Lâm Viên, cũng nhưtiếng súng vang lên giữa vùng núi sơn dã, cũng như buổi thảo luận cùngnhau trong nhà giam quân sự, cũng như một trước một sau phóng chạy nhưđiên về phía biển xanh năm nào…

Trong một khoảng thời gian rấtdài trước đó, hai người bọn họ đã được mọi người trong Liên Bang côngnhận là những người mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ này. Cả hai đã từnggiao thủ với nhau, thế nhưng lại chưa từng thật sự quyết đấu sinh tửqua. Mãi cho đến sau khi ba năm cách biệt lẫn nhau, ở bên trên phiếnchiến trường tràn ngập huyết hỏa liên miên, rốt cuộc cũng đã tới thờikhắc cuối cùng này.

Cánh cửa khoang điều khiển Robot hướng xuốngphía dưới mở rộng ra, phảng phất giống như là một cánh cửa to lớn rộngrãi ở phía sau đuôi của chiếc Chiến hạm vậy, thông ra ngoài phiến vũ trụ thâm u rộng lớn vô cùng vô tận. Hứa Nhạc thông qua khoảng không rộngrãi này, nhìn về phía chiếc Phi thuyền giống hệt như một tảng đá ở gầnmột bên, nhìn thấy mười mấy đầu Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang, cuối cùng ánh mắt vô cùng tự nhiên dừng lại bên trong đầu Robot màu đen tuyền kia, dừng ở trên mặt của Lý Cuồng Nhân.

- Một mình chiến đấu với nhau?

Hứa Nhạc nhàn nhạt hỏi. Thanh âm của hắn cũng không cú mức vang dội khắpnơi, thế nhưng lại nhẹ nhàng uyển chuyển lượn lờ xuyên thấu qua bầukhông khí căn thẳng trên phiến bình địa này, tiến thẳng vào trong lổ tai của tất cả mọi người ở đây.

- Không có cửa đó đâu!

LýCuồng Nhân lạnh lùng hồi đáp. Thanh âm của hắn liền giống hệt như trướcđây vậy, kiêu ngạo, lạnh nhạt, giống như một thanh đao sắc bén điêncuồng cực kỳ thô bạo đâm thẳng về phía trước, trực tiếp mạnh mẽ cắt đứthết thảy toàn bộ những tâm tình muốn ôn lại chuyện xưa của mọi người.

Nghe thấy câu trả lời mạnh mẽ giống như một thanh cương đao sắc bén bắnthẳng về phía trước như vậy, cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời khẽnhướng lên một chút. Hắn lẳng lặng nhìn thẳng về phía Lý Cuồng Nhân ởphía xa xa, nhàn nhạt nói:

- Thậm chí ngay cả một cái cơ hội quyết chiến công bằng, cũng không muốn lưu lại một chút cho chúng ta sao?

- Tôi đây chính là đang chấp hành quân vụ, không phải là một trận ẩu đả nơi đầu đường xó chợ!

Lý Phong trầm giọng hồi đáp:

- Bản thân cậu cũng đã từng là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang, hẳn là nên hiểu rõ ràng được ở trên chiến trường mà đi đàm luận chuyện côngbằng, nói cái gì mà công bằng quyết chiến chính là một cái ý tưởng vôcùng ngây thơ.

Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ nhíu mày lại, thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Vấn đề là chính bản thân cậu cũng không tin rằng câu là đang đi chấphành quân vụ! Nếu như nói cậu muốn giết tôi chính là bởi vì tôi là mộtngười Đế Quốc, như vậy thì đám người Đại Hùng bọn họ thì sao? Bọn họnhững người này căn bản không có bất cứ lý do gì bị cậu giết chết cả!

- Quân nhân cần phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức của mình!

Lý Phong nói.

Hứa Nhạc trào phúng nói:

- Cái loại lời này là có ý tứ gì đây? Ba năm sau gặp lại, rất nhiều người cũng đều cười nhạo rằng tôi đã biến thành một gã Triết học gia tam lưu. Ba năm sau gặp lại, tôi không nghĩ muốn cười nhạo cậu đã biễn thành một gã Băng Tuyết Nhân Yêu giống như là Đỗ Thiếu Khanh kia vậy! Cậu từ lúcnào lại một phen đem quân lệnh của thượng cấp xem như là thứ cực kỳ quan trọng như vậy?

- Tất cả mọi người ở đây, tôi cũng đều phải mang về hết…

Cặp mày của Lý Phong khẽ nhíu lại, mạnh mẽ nói:

- Nếu như bọn họ bị oan khuất, tôi cam đoan bọn họ nhất định sẽ nhận được sự phán xét công bằng nhất!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm Lý Cuồng Nhân bằng ánh mắt giống như là đang nhìnmột đứa bé con vô cùng khờ dại vậy, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Bên trong Liên Bang hiện tại còn có cái loại công bằng này nữa hay sao?

Lý Phong quả thật vô cùng chán ghét cái loại ánh mắt mà Hứa Nhạc đang dùng để nhìn mình kia, trầm giọng cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ có bên phía Đế Quốc mới có thể tìm được cái mà cậu gọi là công bằng kia sao?

- Không! Bên phía Đế Quốc bên kia cũng không có được công bằng. Đế Quốc căn bản chỉ là một bãi phân chó!

Hứa Nhạc bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc ở phía xa xa kia,hơi thoáng dừng lại trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói:

-Nhưng mà cậu không thể bởi vì cái nguyên nhân này, liền nguyện ý đem một đống phân chó được gọi là sự công bằng của Liên Bang kia mà trát lêntrên mặt của cậu được!

Lý Phong nhìn thẳng về phía đầu Robot chắp vá cực kỳ rác rưởi đằng xa, trầm mặc một lúc thật lâu cũng không nói câu nào.

- Thân là cháu trai kế nghiệp của Quân Thần lão nhân gia, bản thân cậunên hiểu rõ ràng phương pháp làm việc từ trước đến giờ của Sư đoàn Thiết giáp 17 chúng ta, cũng có thể hiểu biết rõ ràng tác phong làm việc củangười Tiểu đội 7 chúng ta! Đến thời điểm khi mà chúng ta đã thừa nhận đủ sự vũ nhục cùng với tổn hại, chúng ta sẽ không tin tưởng vào bất cứngười ngoài nào có thể sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề, chúng ta cũng chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình mà thôi.

Hứa Nhạc nhàn nhạt nói:

- Cho nên ngày hôm nay cậu không cần phải trông cậy vào chuyện bọn họ sẽ chấp nhận đầu hàng theo cậu quay về.

Cặp mày đang nhíu chặt lại của Lý Phong chậm rãi dãn dần ra. Hắn thoángtrầm mặc một lát sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang chìmtrong ánh nắng sớm đằng xa, nói:

- Hứa Nhạc, tôi cấp cho cậu cơhội đánh một hồi tôn nghiêm. Nếu như cậu thua, người của cậu nhất địnhphải từ bỏ mọi sự chống cự. Tôi cũng không nghĩ muốn một phen đem lầnhành động này biến thành một hồi giết hại đơn phương!

Hứa Nhạclẳng lặng nhìn chằm chằm lại Lý Phong, tay trái thong thả mà ổng địnhkhẽ trượt nhẹ trên tay nắm điều khiển Robot. Lúc này trên người hắn cũng không có hệ thống cảm ứng ý nghĩ, dưới thân là một đầu Robot chắp váhỗn tạp rác rưởi bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã tiêu tùng, cái gọi là một hồi trận chiến công bằng có tôn nghiêm kia, kỳ thật chính là mộthồi chê cười mà thôi.

Nhưng mà ai cũng không thể nào ngờ tớiđược, ở bên dưới cái biểu tình cực độ bình tĩnh kia của Hứa Nhạc, lạiđang cất giấu một tia mỉm cười vì đạt được mục đích. Đúng như những gìmà buổi tối ngày hôm qua hắn đã nói với Hùng Lâm Tuyền vậy. Hắn thật sựhiểu biết Lý Cuồng Nhân, chính vì thế cho nên hắn tự tin chính mình cóthể đối phó Lý Cuồng Nhân… Tình thế hiện tại chính là đang phát triểntheo như những gì hắn đã định trước.

- Nếu như tôi có thể thắng thì sao?

Hắn lớn tiếng hướng về phía Lý Cuồng Nhân hỏi.

Đầu Robot MXT cường hãn nhất vũ trụ chống lại một đầu Robot chắp vá hỗn độn rác rưởi, thực lực chênh lệch có thể nói là quá mức xa xôi. Càng quantrọng hơn nữa chính là, kẻ điều khiển đầu Robot MXT lại chính là LýCuồng Nhân. Ở dưới loại tình huống như thế này, cho dù là Quân Thần LýThất Phu đội mồ sống dậy Phong Dư cưỡi Phi thuyền băng xuyên qua sôngTinh hà mà đến, Hoài Thảo Thi chợt trở nên cường thịnh gấp đôi, cũngkhông có khả năng đánh bại được đối phương…

Cho nên cũng không có bất cứ kẻ nào cho rằng Hứa Nhạc có thể chiến thắng, thậm chí ngay cảbản thân của Lý Phong, mặc dù đã tự nhận rằng chính mình đã đủ cảnhgiác, đủ cẩn thận rồi, thế nhưng cũng đều không cho rằng như vậy. Nhưngmà phi thường kỳ diệu chính là, căn cứ vào một cỗ âm thầm buồn bã nhànnhạt nào đó ở sâu bên trong nội tâm, Lý Cuồng Nhân sau khi trầm mặc mộtlúc khá lâu sau đó, vẫn là phi thường nghiêm túc hồi đáp:

- Nếunhư cậu có thể chiến thắng, như vậy tôi cam đoan tất cả những người ởphía sau lùm cây kia sẽ không bị bất cứ thương tổn nào cả, hơn nữa cóthể an toàn rời đi… Nhưng mà cậu vẫn như cũ phải chết!

- Được rồi, đây chính là lời hứa hẹn mà tôi cần!

Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chỉ là tôi thật sự không rõ lắm, bất luận là thắng hay thua cậu, tôicũng đều phải chết… Vì cái gì? Bất luận bản thân tôi có là đệ tử củatiểu thúc của cậu, hay là dượng nhỏ của cậu đi chăng nữa, thì cậu cũngđều không có lý do gì mà phải hận tôi đến như vậy a!

o0o

Trong toàn bộ Liên Bang này cũng chỉ có cả thảy ba đầu Robot MXT. Mà trong cả Liên Bang cũng chỉ có hai người duy nhất có năng lực thao tác sử dụngđầu Robot MXT được trang bị hệ thống động cơ kỹ thuật lò xo mini tăng áp cực mạnh, đó chính là Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân!

Đầu Robot MXT Tiểu Bạch Hoa thuộc về bản thân Hứa Nhạc, ngày hôm nay chẳng biếtđã bị giam giữ ở sâu bên trong gian kho quân giới nào đó của Quân độiLiên Bang, đang bị đám bụi bặm bao phủ, không thể nhìn thấy ánh sáng. Mà một đầu Robot MXT khác có được một màu đen thâm trầm hơn nữa, thì đã ởtrên Tinh cầu Mặc Hoa này mà trải qua ba năm trời nở rộ quang mang vôcùng sáng rọi, đã từng cùng đầu Robot Lang Nha Đào Chướng của Hoài ThảoThi tiến hành vô số lần chiến đấu kịch liệt, phi thường dũng mãnh.

Ngày hôm nay, chìm đắm bên dưới ánh nắng sớm ban mai trên bình địa Qua Lan,đầu Robot MXT màu đen sừng sững giống hệt như Chiến Thần, phần thanh đao hợp kim sáng loáng ở ngay phía trước cánh tay phải máy móc của nó chậmrãi mở ra, mang theo một cỗ chiến ý khó hiểu kỳ diệu, chỉ xéo về phíadưới mặt đất… Từ bên trong khoang điều khiển của đầu Robot MXT màu đennày chợt truyền ra thanh âm trầm thấp mà tràn ngập sát ý của Lý Phong.

- Cậu đặt tên cho đầu Robot Tiểu Bạch Hoa của cậu là Nhạc Thu… Gió thulại vui vẻ, không có u buồn… thật sự quá mức là đàn bà mà! Tôi khônggiống như cậu, đầu Robot MXT này của tôi tên là Trảm Hỉ, bản thân cậunên hiểu rõ ràng cái tên này là có ý tứ như thế nào.

Hứa Nhạcnghe ra được trong thanh âm của Lý Cuồng Nhân ẩn chứa một tia hứng thúsở hướng vô địch nồng đậm, ánh mắt chậm rãi nheo lại, biến thành hai cái khe.

Thanh âm từ chỗ đầu Robot MXT màu đen lại một lần nữa tiếp tục truyền đến:

- Năm đó bên trong phiến sơn dã tại Tinh cầu S1, tôi đã ở dưới họng súngcủa Đỗ Thiếu Khanh cứu cậu một mạng. Vào lúc đó cậu nói cho tôi biếtrằng cậu không phải là người Đế Quốc… Kết quả cuối cùng thì sao? Cậuchính là một người Đế Quốc. Ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, tôi ở bên cạnh cậu canh giữ mấy ngày mấy đêm, tôi hỏi cậu có phải là người Đế Quốc hay không… Cậu vẫn là nói cậu không phải, kết cảu cuối cùng cậuchính là một người Đế Quốc!

- Bắt đầu từ sau khi cậu thoát khỏiLiên Bang trở đi, suốt thời gian ba năm trời, tôi vẫn luôn canh giữ nửabước không rời bên cạnh Đỗ Thiếu Khanh, chính là bởi vì tôi thiếu ông ta một cái mạng! Chính là cái mạng của cậu… Tôi đã dùng thời gian ba nămđể trả lại cái mạng đó… Nhưng mà, chỉ cần còn có một ngày còn chưa giếtchết được cậu, như vậy thì cái mạng này của tôi sẽ không có biện phápnào để mà tẩy rửa cho sạch sẽ, khiến cho tôi sống được thoải mái!

- Ba năm trước đây, chính là do tôi cứu cậu sống trở về, như vậy ngày hôm nay, tôi liền có trách nhiệm cùng với nghĩa vụ khiến cho cậu tử vong!

Vẻ mặt Lý Phong không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía đầu Robotchắp vá rác rưởi đang đứng bên cạnh lùm cây ở phía xa xa, nhìn thấy cáikhuôn mặt cực kỳ bình thường vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm đang chìm vào trong ánh nắng sớm xa xa, tầm mắt của hắn nhất thời chợt trở nên mêhuyễn, phảng phất như là quay trở lại thời điểm tràng bạo động trong nhà giam quân sự Khuynh Thành ngày ấy. Hắn như là thấy lại hình ảnh khi màthân ảnh của Hoài Thảo Thi bạo xuất trong tuyết đêm, chính mình điêncuồng phóng chạy truy đuổi, điên cuồng đuổi theo bóng dáng của gã namnhân có cặp mắt ti hí này, chẳng biết chạy qua mấy trăm dặm đường dài,cuối cùng đuổi đến bên cạnh phiến biển khơi sâu thẳm mà xanh lam biếckia… Tâm tình của Lý Phong nhất thời dần dần biến thành rét lạnh m thôbạo. Hắn trầm giọng nói:

- Lúc ấy tôi rõ ràng nhìn thấy cậu đãnhảy vào biển rộng rồi. Lúc ấy cậu nên chết đi rồi mới phải! Vì cái gìmà cậu lại không chịu chết? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ còn một lần nữa trơ mắt nhìn thấy cậu, vị Thái tử Điện hạ của Đế Quốc này ở ngay dướimí mắt của tôi mà một lần nữa trốn chạy hay sao? Tôi tuyệt đối sẽ đoạntuyệt hoàn toàn cái ý niệm đó của cậu! Đi tìm chết đi!

Bốn chữ đi tìm chết đi mạnh mẽ vang lên, giống hệt như bốn khỏa tạc đạn khủng bốquanh co gào thét mà phóng ra, hung hăng nện thẳng lên trên mặt đất cánh đồng hoang vu rộng lớn yên tĩnh an bình của phiến bình địa Qua Lan này.

Khoang điều khiển của đầu Robot MXT màu đen mang theo một tiếng phốc lớn, rấtnhanh đóng cửa lại. Cùng với một tiếng rít mạnh mẽ kịt liệt, hệ thốngsong động cơ kịch liệt khởi động. Thanh âm kêu vang của hệ thống thiếtkế lò xo mini tăng áp cường độ cao vang lên. Đầu Robot MXT màu đen do Lý Phong điều khiển chợt hóa thân thành một viên đạn pháo màu đen kịt vớitốc độ cực kỳ khủng bố gào thét mà ra, chấn vỡ bầu không khí xung quanhthân thể chính mình, oanh kích thẳng về phía đầu Robot chắp vá rác rưởicách mình khoảng chừng hai trăm thước…

Không có bất cứ động tácquyền thuật xoay chuyển thân thể xinh đẹp hoa mỹ nào cả, cũng không cóbất cứ tư thế dụ hoặc nào cả, toàn bộ những sát ý khủng bố mà đầu RobotMXT màu đen này đã tích tụ trong suốt thời gian ba năm qua, theo một đạo đường cong thẳng tắp mà trực tiếp này gần như là phát tiết ra toàn bộ.Uy lực khủng bố ngưng tụ lại khiến cho mọi người nhìn thấy cũng phảirùng mình một cái.

Đầu Robot chắp vá hỗn loạn rác rưởi kia ngaytại thời khắc này cũng đã động. Hai cái chân chắp vá rác rưởi từ phíadưới con dốc thoải chậm chạp rì rì chạy thẳng lên. Nhưng mà một đầuRobot được sửa chữa lâm thời với những thiết bị thiếu thốn, căn bảnkhông thể tiến hành bất cứ hình thức tác chiến nào cả. Hệ thống bánhxích vòng xoáy của đầu Robot công trình miễn cưỡng chống đỡ cho thân thể máy móc nặng nề, nghiền ép lên trên mặt đất của cánh đồng hoang vu,nhìn qua giống hệt như một màn hình ảnh đáng thương một đầu trâu già cốlết đi trên cánh đồng vậy!

Một đạo đường cong màu đen mạnh mẽthẳng tắp hung hăng đụng thẳng vào thân thể khổng lồ của đầu Robot chắpvá hỗn loạn rác rưởi kia! Cùng với một đạo thanh âm kim loại va chạm rền vang, thanh âm các cấu kiện kim loại va chạm, trong giây lát cả hai đãphân ra thắng bại…

Dưới hơn mười đường đao mang sắc bén thô bạokhủng bố của đầu Robot MXT màu đen kia, đầu Robot chắp vá hỗn tạp rácrưởi kia nhất thời phân ly ra rã rời ra, hóa thành một cơn mưa cấu kiệnkim loại tung bay thê lương ngập trời, sau đó ba ba rơi thẳng xuống mặtđất.

Không có bất cứ kỳ tích gì phát sinh cả!

Có lẽ kỳ tích vẫn chưa đến lúc phát sinh!

Kỳ tích kỳ thật cho tới bây giờ cũng không phải là sự ban ân của Đấng Sáng Thế, mà là đến từ một sự quyết tâm vĩnh viễn không chút điêu linh cùngvới sự chuẩn bị nguyên vẹn đầy đủ ngay từ trước đó. Sự thất bại tạm thời cũng không có đáng sợ, mà điểm quan trọng nhất chân chính là ở chỗ cóchuẩn bị sẵn sàng cho sự thất bại hay không, hơn nữa còn có ý đồ muốnlợi dụng đến sự thất bại đó cho mục đích của bản thân mình.

ĐầuRobot chắp vá hỗn hợp rác rưởi kia chỉ trong khoảnh khắc va chạm đã bịoanh kích thành bảy tám phần khác nhau, cùng với vô số những mảnh cấukiện kim loại tung bay đầy trời. Không có chút nào ngoài sự dự kiến củatất cả mọi người ở đương trường, thậm chí ngay cả bản thân Hứa Nhạc đang ngồi ở bên trong khoang điều khiển của đầu Robot kia cũng vậy, nhưng mà những người đang đứng xem tất cả cũng đều không có để ý đến một chútchuyện tình của trận chiến thê thảm chỉ nghiêng về một phía này. Bêntrong tràng chiến đấu một bên này, kỳ thật vẫn đang còn giấu diếm rấtnhiều những chi tiết nhỏ không quá mức bắt mắt, không ai để ý đến sựchuẩn bị của một bên trong tràng chiến đấu này.

Ví dụ như là hệthống bánh xích di chuyển nặng nề bị vng rơi ra có vẻ nhanh hơn bìnhthường một chút, ví dụ như lớp giáp bảo hộ bọc thép bên trên thân thểđầu Robot bị rớt xuống so với hậu quả do những nhát đao chém của đầuRobot MXT màu đen kia tạo thành tựa hồ có vẻ như là càng thê thảm hơnrất nhiều, lại ví dụ như là khi mà đầu Robot chắp vá hỗn loạn kia bịthanh đao chém vang phần eo, một vài thiết bị trang bị hỏa tiễn mini bắn ra mơ hồ có thể nhìn thấy được là nhanh hơn bình thường một chút, đểcho nửa phần thân trên của đầu Robot lắp ráp kia ngã về phía trước vớitốc độ so với tính toán bình thường thì cũng nhanh hơn đồng thời cũngmạnh hơn rất nhiều.

Bởi vì sự sai lệch về mặt tốc độ phân rã mỗicái lại chênh lệch nhỏ một chút, khiến cho toàn cảnh hình ảnh này nhấtthời trở nên phi thường quỷ dị cùng với kỳ quái. Đầu Robot MXT màu đenkia giống hệt như là một vị tiều thu tính cách dữ dằn thô bạo, mạnh mẽchém thẳng vào đầu Robot chắp vá rác rưởi như một gốc cây cổ thụ to lớncồng kềnh, khiến cho phân nửa phần trên của gốc cây cổ thụ cồng kềnh kia giống như là có được một cặp chân vô hình vậy, mang theo một thanh âmtrầm đục chói tai, thoát ly khỏi vô số mảnh nhỏ cấu kiện kim loại nặngnề đang tung bay khắp đầy trời, gào thét lao thẳng về phía bên phải đằng trước.

Ở bên phải phía trước lúc này đang có hai đầu Robot MXquân dụng của Quân đội Liên Bang, đang trầm mặc đứng xem cuộc chiến ởđằng xa. Bọn họ nhìn thấy phân nửa đầu Robot công trình mà trọng lượngít nhất cũng đạt đến hơn nửa tấn, giống hệt như một khối vẫn thạch bênngoài không gian quanh co gào thét lao thẳng đến phía chính mình, lạicăn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào cả, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn va chạm sắp sửa phát sinh mà không thể làm gì được.

Không có bất cứ kẻ nào có thể đối với cái chiêu số bất ngờ cực kỳ quỷ dị nàycủa Hứa Nhạc mà kịp làm ra phản ứng được, ngoại trừ bỏ Lý Phong ra. Bảnthân hắn mặc dù nhìn qua là cuồng phách thô bạo, thế nhưng trên thực tếhắn mãi vẫn luôn nằm trong trạng thái bình tĩnh cực kỳ cẩn thận. Hắnbiết rõ ràng Hứa Nhạc chính là một gã địch nhân khó chơi cường đại đếnnhư thế nào, cũng biết được rằng người này tuyệt đối cũng sẽ không cứnhư vậy mà ngu dốt đợi chết được, mà hẳn nhiên là sẽ có rất nhiều nhữngthủ đoạn kỳ quái để đối phó.

Cũng giống như vào giờ phút này vậy, dưới sự trợ giúp của động lực do đám hỏa tiễn mini nửa dưới cơ thể bắnra kia, đầu Robot công trình chắp vá hỗn hợp vô cùng rác rưỡi kia, đãmột phen đem phân nửa thân thể bên trên nặng nề của chính mình, biếnthành một thứ ám khí nguyên thủy thô sơ to chắc khủng bố nhất, có ý đồmuốn thoát ly khỏi phạm vi khống chế của đầu Robot MXT màu đen kia, ởtrong hiểm cảnh mà thoát thân.

Bởi vì đã có sự chuẩn bị từ trước, cho nên tự nhiên cũng không có chút nào bối rối cả. Khi mà một màn hình ảnh nửa thân trên của đầu Robot công trình chắp vá giống hệt như mộtđầu Thần quái quanh co hoành lược hướng về phía bên phải đằng trước bắnnhanh tới, Lý Phong liền điều khiển cho đầu Robot Trảm Hỉ màu đen, nương theo vài hệ thống theo dõi tầm gần cực kỳ linh hoạt ở phía sau đầu,phốc một tiếng quay nhanh người lại, khẩu Cơ pháo Đạt Lâm ở ngay phíatrước cánh tay máy móc màu đen nhất thời ầm ầm nổ súng.

Nhữngluồng mưa đạn với mật độ cực kỳ cao, bị gắt gao phong tỏa bên trong mộtphạm vi ba mươi thước vuông ở phía sau, biến thành vô số đạo đường congcó lực sát thương cực kỳ khủng bố, truy đuổi gắt gao theo nửa phần thântrên của đầu Robot công trình chắp vá đang bay thẳng trên không trungkia…

Bằng bằng bằng bằng…

Trên thân thể đầu Robot công trình chắp vá kia nhất thời nở ra vô số những đóa hoa lửa trắng xóa.

Nửa phần thân trên của đầu Robot công trình chắp vá nặng nề kia bị hơn mộttrăm viên đạn Cơ pháo to lớn khủng bố hung hăng bắn trúng, căn bản không thể nào bay tiếp được đến khoảng cách hơn hai trăm thước xa, giống hệtnhư đang bay giữa trời đột nhiên bị một luồng lôi điện khủng bố trên bầu trời bổ trúng, cực kỳ bi thảm, bị ném thật mạnh xuống mặt đất hoang vucủa bãi đất Qua Lan, phát ra một thanh âm nổ tung nặng nề.

Trênmặt đất cứng rắn nhất thời văng lên vô số những mảnh đất đá bụi mù, nửaphần thân trên của đầu Robot công trình chắp vá quay cuồng liên hồi,trên thân thể kim loại lởm chởm cháy đen đã biến thành một mảnh vô cùngbừa bãi, vô số đốm lửa đạn tóe lên, gần như che phủ hoàn toàn bề mặt kim loại lạnh lùng bi thảm…

Cuộc chiến đấu này rõ ràng là vẫn chưa có chấm dứt, lúc này cũng chỉ mới là vừa bắt đầu mà thôi!

Đồng thời ngay tại thời điểm khi mà nửa thân trên của đầu Robot công trìnhchắp vá kia mạnh mẽ rơi thẳng xuống mặt đất, phần cánh cửa của khoangđiều khiển đầu Robot cũng tuôn ra một đám khói trắng cực kỳ rõ ràng,cùng với một thanh âm nổ tung nhàn nhạt. Mười hai đầu hỏa tiễn minitrang bị tại phần eo của đầu Robot cũng đồng loạt được khởi động, mạnhmẽ bắn thẳng ra. Cánh của khoang điều khiển nặng nề phốc một tiếng,nương theo cỗ dư lực mạnh mẽ bay thẳng về phía trước một khoảng cực xa.

Một chân của Hứa Nhạc đạp mạnh lên cạnh mép của cánh cửa khoang điều khiểnrời ra, hai chân đột nhiên phát lực, nương theo lực bắn khủng bố kết hợp giữa dư lực cộng với lực đẩy của mấy đầu hỏa tiễn mini cùng với lực đạp của bản thân hắn, toàn thể biến thành một đạo tia chớp bắn tới cựcnhanh, tránh thoát khỏi được những luồng mưa đạn dày đặc đang truy đuổitheo phía sau, giống hệt như một đạo lôi điện cực nhanh, chỉ trong chớpmắt đã lướt tới được một khoảng hơn một trăm thước.

Ngay sau đóthân hình của hắn khẽ xoay chuyển, giống hệt như một phiến lá vừa rờikhỏi cảnh, nhẹ nhàng lượn lờ, dừng lại ngay trên một đầu Robot MX, mụctiêu mà hắn đã định sẵn ngay từ trước…

Cỗ Cơ pháo Đạt Lâm trangbị ngay phía trước cánh tay máy móc của đầu Robot Trảm Hỉ màu đen tuyềnkia đột ngột ngừng phát hỏa. Bởi vì thân thể Hứa Nhạc giống hệt như mộtphiến lá rụng, quanh co dán sát lên trên thân thể của đầu Robot, đangkhông ngừng nương theo những phần cấu kiện lộ bên ngoài của đầu Robot,bám víu leo thẳng lên trên, rất khó nhắm bắn trúng được. Càng phiền phức hơn nữa chính là, nếu như Lý Phong có ý đồ muốn dùng tràng mưa đạn Cơpháo dày đặc này mà giết chết hắn, như vậy cũng cực kỳ có thể đồng thờiphá hủy luôn cả đầu Robot mà Hứa Nhạc đang bám vào kia.

Chỉ trong chớp mắt, Hứa Nhạc đã leo lên gần đến chỗ cánh cửa khoang điều khiển của đầu Robot kia!

Rầm!

Đến lúc này gã phi công Liên Bang ở bên trong khoang điều khiển của đầuRobot MX màu đen kia mới kịp tỉnh thần lại, làm ra phản ứng. Hắn hiểuđược nguyên nhân chân chính vì cái gì mà Thượng tá Lý Phong lại độtnhiên đình chỉ công kích, liền trừng lớn hai mắt, hai cánh tay mạnh mẽđiều khiển phần cánh tay máy móc nặng nề của đầu Robot, hướng về phíacánh cửa khoang điều khiển đập mạnh một phát cật lực.

Mặc dù cáihành động này của hắn cực kỳ có khả năng trực tiếp khiến cho bản thânhắn tử vong tại chỗ, nhưng mà hắn vốn cũng không có bất cứ sự do dự nàocả.

Cánh tay máy móc khổng lồ nặng nề cực kỳ cứng rắng, hung hăng nện một cú cật lực lên trên phần cánh cửa của khoang điều khiển Robot.Phần cánh cửa hợp kim chắc chắn kia rõ ràng bị biến mình thật lớn, phátra một đạo tiếng vang kim loại va chạm chói tai.

Hai chân HứaNhạc không ngừng đạp nhanh lên các kẽ hở nhỏ trên phần hộ giáp của đầuRobot, cực kỳ hiểm hóc mà nhanh chóng né tránh khỏi cánh tay máy móckia, thân thể giống như một mảnh lá rụng quay cuồng, bám víu leo lên,mãi cho đến khi leo lên trên phần bả vai cao lớn của đầu Robot.

Phần cánh tay sửa chữa máy móc của đầu Robot công trình được hắn gỡ ra, cầmtrên tay bắt đầu rất nhanh khởi động, phát ra thanh âm vù vù chấn động.

Áp mạnh cái đầu mở chốt của cánh tay sửa chữa máy móc to lớn sát vào thânthể đầu Robot MX, rất nhanh dỡ xuống lớp bản hợp kim che ở phía sau bảvai của đầu Robot MX.

Ngay sau đó thì cái đầu mũi khoan xoay tròn với tốc độ cực nhanh, đã nhanh chóng mở ra sáu cái đinh ốc định vị ở trên bả vai.

Vô số những đường dẫn điện, những sợi dây điện tử dày đặc rậm rạp như rừng hiển hiện ra trước mặt của Hứa Nhạc. Sắc mặt hắn không một chút biểutình, cầm nhanh lấy một sợi dây điện tử bên trong, dùng lực kéo mạnh một cái. Phần lớp vỏ plastic bên ngoài nhè nhẹ rách ra, đường dây dẫn điệntử lúc này mới chân chính hiển hiện rõ ràng ra ngoài, chính là vô sốnhững đường dây kim loại truyền tải tín hiệu điện tử ở bên trong.

Bàn tay phải vẫn như trước cực kỳ ổn định, đưa ra nắm lấy đám dây dẫn điệntử vừa mới hiển hiện ra, phía bên dưới thắt lưng, cỗ lực lượng nóng rựcmà bàng bạc nhất thời bùng nổ phun trào ra, lướt ra từ chỗ cổ tay, sauđó lại trong khoảnh khắc liền biến thành những luồng khí nóng khủng bố,chậm rãi thẫm thấu ra, sau đó chạy vào trong sợi dây dẫn điện tử.

Theo những luồng khí nóng cực mạnh này thẫm thấu vào trong những sợi dây dẫn điện từ, tiến vào đầu mối mạch điện của đầu Robot MX màu đen kia, chỉnghe một thanh âm rắc rắc một cách dễ nghe vang lên, cánh cửa khoangđiều khiển của đầu Robot MX màu đen kia đã đột nhiên mở ra.

o0o

Ban đầu toàn thân giống hệt như một mảnh lá rụng ung dung nhẹ nhàng bám lên trên thân thể đầu Robot MX màu đen, sau đó dùng cánh tay máy móc sửachữa gỡ xuống lớp giáp bảo hộ hợp kim che bên ngoài, gỡ lớp vỏ của những sợi dây dẫn điện từ, cuối cùng thành công mở ra cánh cửa của khoangđiều khiển, Hứa Nhạc hoàn thành tổng cộng đến mười bảy thao tác cực kỳhữu hiệu, mà tổng cộng cũng chỉ dùng không đến thời gian năm giây đồnghồ…

Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy không thể nào tin tưởng nổinhất chính là, thời điểm khi mà hắn tiến hành mấy cái thao tác liên hoàn này, thì cái đầu Robot MX màu đen mà hắn đang bám trên người kia, vẫnluôn một mực có ý đồ không tiếc hậu quả đồng quy vu tậm cũng muốn côngkích không ngừng về phía hắn!

Cái đầu Robot MX màu đen nặng nềkia ở trên cánh đồng hoang vu không ngừng liều mạng điên cuồng nhảy chồm lên, thậm chí là quay cuồng liên tục, giống hệt như là một đầu mãnh sưkhổng lồ đang điên cuồng nhảy nhõm muốn liều mạng giãy bỏ con chuột nhỏbé cực kỳ chán ghét đang bám chặt lên trên người nó.

Thân thể của Hứa Nhạc giống hệt như là một con thuyền nhỏ bé đang chông chêng quaycuồng ở giữa phiến hải dương vô tận. Không những cần phải giữ vững đượcthân thể của chính mình, hơn nữa còn phải dùng tốc độ nhanh nhất mà giải quyết tốt vấn đề của mình.

Bản thân là người nghiên cứu thiết kế ra đầu Robot MX này, Hứa Nhạc biết rõ ràng tất cả những chi tiết cấutạo nhỏ bé nhất của đầu Robot này, thậm chí là những thiết kế tuyệt mậtnhất của đầu Robot này hắn cũng đều phi thường hiểu rõ. Mà cái này thôicũng vẫn như cũ chưa đủ. Bản thân hắn lại còn là một gã Bảo Dưỡng Sư ưutú nhất trên toàn thể thế giới này nữa, là người đánh cá kiên trì cóđược lực lượng mạnh mẽ cường hãn nhất, là người giải phẫu máy móc cóđược những sợi dây thần kinh tỉnh táo nhất, thô chắc nhất thế giới. Quan trọng nhất chính là, hắn còn có được một cái năng lực có thể dùng lựclượng thân thể con người mà điều khiển khống chế Robot!

Tất cả những cái này hỗn hợp lại, mới có thể hoàn thành được một cái nhiệm vụ căn bản không có khả năng hoàn thành này.

Trong dòng lịch sử lâu dài của toàn bộ vũ trụ này, từ trước đến nay cũng chỉcó Phong Dư, trước đây từng ở trên gò đất hoang vắng ở vùng ngoại thànhHà Tây Châu Đại khu Đông Lâm, đã từng trình diễn qua một màn khiến người khác kinh tâm động phách này.

Ngày hôm nay thì Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã có thể làm được điều đó.

o0o

Ngay khi cánh cửa khoang điều khiển Robot vừa mới mở ra, thân thể Hứa Nhạcgiống hệt như một phiến lá cây, quanh co nhẹ nhàng lách người nhảy vào.

Gã quân nhân sĩ quan Liên Bang mặc trên người bộ chế phục phi công điềukhiển Robot màu sẫm ngồi bên trong đầu Robot MX, ngay khi Hứa Nhạc láchngười nhảy vào, thần tình cực kỳ khiếp sợ. Hắn không thể nào hiểu nổi vì cái gò mà hệ thống khống chế của đầu Robot đột nhiên lại mất đi khốngchế, vì cái gì mà cánh cửa khoang điều khiển lại vào loại thời khắc nguy hiểm như thế này mà mở ra, một phen đem chính mình hiển hiện dưới ánhnắng sớm, cùng với gió lạnh, ngay trước mặt địch nhân khủng bố như thếnày.

Bàn tay Hứa Nhạc nhanh như một tia chớp, quăng ra một cái đã liền bắt được cổ tay của gã quân nhân sĩ quan Liên Bang, gỡ lấy khẩusúng lục trong tay hắn quẳng ném xuống dưới sàn, sau đó dùng ba đầu ngón tay chụp mạnh xuống phần động mạch chính ở phía dưới vành tai của gãquân nhân. Chớp mắt một cái, hắn quay đầu lại, nhìn về phía bên ngoàicánh cửa khoang điều khiển đã là một mảnh tối đen.

Trơ mắt nhìnthấy Hứa Nhạc nhanh chóng đột tiến vào trong khoang điều khiển một đầuRobot MX, hơn mười đầu Robot MX Liên Bang ở xung quanh gần đó đến lúcnày mới giật mình tỉnh lại, giống như là phát điên lên vậy, dùng tốc độcực nhanh bao vây đến xung quanh đầu Robot bị xâm nhập. Những họng súngnòng xoáy tốc độ cao khủng bố của mười mấy khỏa Cơ pháo Đạt Lâm nhấtthời nhắm ngay về phương hướng cánh cửa khoang điều khiển đầu Robot, tạo thành một màn hình ảnh như một đám rừng rậm đang bao phủ quanh nàngCông chúa ngủ say như trong tiểu thuyết cổ tích thời Viễn Cổ vậy, thếnhưng mà tất cả cũng đều không có bất cứ người nào nổ súng.

Theonhư lời đồn của rất nhiều người bên trong Quân đội Liên Bang, cái vị đãtừng là Thượng tá Hứa Nhạc kia đã từng là một nhân vật dần dần được thần thoại hóa! Mà ngày hôm nay chính mắt nhìn thấy những hành động tuyệtđối chỉ thuộc về thần thoại mà hắn đã làm ra kia, mấy gã quân nhân sĩquan Liên Bang ở nơi này mặc dù trong lòng phi thường phẫn nộ, thế nhưng lại không thể nào không kính sợ đối với hắn, tuyệt đối không dám khinhthường vọng động chút nào.

Đột nhiên lúc này đám Robot MX màu đen đang đứng phía trước chợt tách ra một con đường. Đầu Robot MXT Trảm Hỉmột màu đen tuyền nặng nề, thong thả chậm rãi tiến tới, trực tiếp đi đến ngay trước mặt đầu Robot MX màu đen đã bị bắt giữ kia. Mãi cho đến khikhoảng cách chỉ còn khoảng hơn mười thước, đầu Robot MXT Trảm Hỉ mớidừng lại cước bộ.

Cùng với thanh âm dòng khí phun trào vù vù rấtnhỏ, cộng thêm thanh âm răng rắc nhàn nhạt của hệ thống cân bằng tự động được khởi động, cánh cửa khoang điều khiển của đầu Robot MXT lại mộtlần nữa mở ra, lộ ra khuôn mặt đã sớm không còn một chút cảm xúc nào của Lý Phong.

Hai người lại một lần nữa đối diện lẫn nhau, khoảngcách lúc này đã quá gần gũi, cục diện cùng với lúc mới bắt đầu chiến đấu thì cũng đã thay đổi cực lớn. Hứa Nhạc lúc này đã ngồi trên một đầuRobot MX cực kỳ hoàn hảo, không một chút tổn hại nào cả, còn có cả mộtcon tin trong tay nữa.

Bàn tay trái của Lý Phong chậm rãi rờikhỏi thanh công cụ điều khiển, đem hệ thống cảm ứng ý nghĩ trên ngườihắn cởi xuống hơn một nửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạcđang ở cách đó không xa, dùng một loại ngữ khí nghiêm túc từ trước chođến giờ chưa từng có, nhàn nhạt nói:

- Làm người cũng không thể nào vô sỉ đến mức như vậy được! Cậu đây chính là đang ép tôi phải phẫn nộ đó!

Hứa Nhạc chậm rãi vói tay cầm lấy thanh điều khiển đầu Robot, khẽ xoaychuyển một chút. Khẩu Cơ pháo Đạt Lâm phía trước cánh tay trái hợp kimcủa đầu Robot MX màu đen theo sự điều khiển của hắn, nhắm ngay vào cánhcửa khoang điều khiển Robot của chính mình, đem diện tích bao phủ củaluồng mưa đạn một phen bao trùm cả chính bản thân hắn cùng với gã quânnhân tù binh, và cả luôn hai đầu Robot MX màu đen đang kềm cặp bên cạnhhắn cũng nằm luôn trong đó.

Biểu tình của của hắn bình tĩnh một cách dị thường, hồi đáp:

- Bởi vì có thể sống sót, chuyện tình càng vô sỉ hơn đi chăng nữa thì tôi cũng đều có thể là được! Về cái loại chuyện tình phẫn nộ như thế này,bản thân cậu nên nhớ rõ ràng lại một chút, cho dù là Đỗ Thiếu Khanhtrước đây, tôi cũng đã không cấp cho hắn có bất cứ cơ hội nào mà phẫn nộ cả.

Nghe được câu trả lời này của hắn, Lý Phong đột nhiên nở nụcười nhàn nhạt, cặp lông mày thanh tú nhất thời nổi lên một trận runrẩy, đôi mắt chợt lóe sáng rạng ngời dị thường, có một cỗ cảm giác thôbạo cường hãn bắt đầu dâng trào lên bốn phía xung quanh.

Ý cườitrên mặt hắn mãi vẫn luôn chậm chạp không có thu liễm lại, hơn nữa càngngày lại càng trở nên đặc biệt rét lạnh hơn. Lý Phong lạnh lùng nói:

- Hắn chỉ là một gã binh lính bình thường, tôi đã cấp cho cậu một cái cơhội quyết chiến công bằng, cậu liền không nên ra tay đánh lén hắn nhưvậy. Cậu cho là bắt giữ được một con tin như vậy, thì tôi liền sẽ thảcho cậu rời đi hay sao?

Ngay khi nói xong câu nói này, hắn liềnmạnh mẽ đẩy nhanh thanh điều khiển, cánh tay máy móc bên trái của đầuRobot Trảm Hỉ xoay mạnh về phía sau, điều chỉnh góc độ một chút, cực kỳchuẩn xác ngắm xuyên qua khe hở cực nhỏ giữa đám Robot MX dày đặc, nhắmthẳng về phía chiếc Phi thuyền bề ngoài giống hệt như một tảng Vẫn thạch nằm cách đó không xa, mãnh liệt nổ súng!

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!

Thanh âm nổ súng bạo liệt không ngừng vang lên, ở dưới tình huống Lý Phong bị Hứa Nhạc uy hiếp như vậy, hắn căn bản là không chấp nhận làm ra bất cứsự nhượng bộ nào cả, thậm chí cũng không có cùng Hứa Nhạc nói thêm bấtcứ một câu vô nghĩa nào nữa, mà là trực tiếp đơn giản thô bạo phá hủy đi chiếc Phi thuyền bộ dáng rác rưởi kia, chặt đứt tất cả đường lui củađối phương.

o0o

Lúc mới bắt đầu vừa rồi Lý Phong chính làmột gã Thượng tá Liên Bang đang chấp hành nghĩa vụ quân sự, Lý Phong vào lúc này mới chính thức biến thành Lý Cuồng Nhân, mới là Lý Cuồng Nhânchân chính lấy sự thô bạo lãnh khốc cường đại mà nổi danh khắp cả LiênBang, mới là một Lý Cuồng Nhân đáng sợ nhất!

Tất cả mọi người bên trong Liên Bang cũng đều sợ hãi một Lý Cuồng Nhân ở dưới loại trạngthái như thế này, thậm chí ngay cả vị Phó Chủ tịch Quốc hội Liên Banghiện tại, Tích An tiên sinh, cùng với tất cả những vị đại nhân vật cường thế bên trong Liên Bang cũng đều là như vậy. Bởi vì Lý Cuồng Nhân mộtkhi phát điên lên rồi, cũng đều sẽ không chấp nhận giảng đạo lý, ngoạitrừ Quân Thần Lý Thất Phu lão nhân gia cùng với Chung Sấu Hổ, cựu ChungTổng Tư lệnh đã qua đời của Quân khu Tây Lâm kia ra, hắn cũng đều khôngnghe bất cứ người nào nói nữa cả.

Quân Thần Lý Thất Phu cùng vớivị Lão đầu hổ Tây Lâm kia sớm đã biến thành những khỏa tinh thần vĩnhhằng bên trong vũ trụ rồi, hiện tại tựa hồ như Hứa Nhạc đã lâm vào hoàncảnh chân chính nguy hiểm nhất. Nhưng mà bản thân hắn như trước vẫn cựckỳ bình tĩnh, không hề sợ hãi bất cứ chút nào. Bởi vì bản thân hắn chotới bây giờ cũng đều chưa từng sợ qua đối phương chút nào. Bất luận làlúc tại đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, hay là tại Lâm Viên, hay là tại Nhàgiam quân sự Khuynh Thành đi chăng nữa, thì Lý Cuồng Nhân đánh khắp quân đội không địch thủ, cũng đều chưa từng có thể đánh bại được hắn.

Liếc mắt nhìn thấy chiếc Phi thuyền vũ trụ rác rưởi đang bị Lý Cuồng Nhânmạnh mẽ bắn phá đằng xa, ánh mắt của Hứa Nhạc chậm rãi nheo lại mộtchút. Tay trái của hắn đang gác lên trên phần cổ họng của gã phi công,hướng về phía trước mạnh mẽ bước nhanh từng bước đi tới.

Đối mặtvới hơn mười họng súng nòng xoáy tốc độ cao của đám Cơ pháo Đạt Lâm ởphía trước mặt, hắn căn bản không thèm để ý gì đến, rất nhanh đi tới bên cạnh cánh cửa khoang điều khiển Robot của Lý Phong.

Vẻ mặt củahắn không một chút biểu tình, giơ cao cánh tay trái lên, đem thân thểcủa gã phi công treo lơ lửng giữa không trung, sau đó giương mắt nhìnthẳng vào ánh mắt của Lý Cuồng Nhân, bắt đầu phát tiết sự phẫn nộ củachính mình.

- Có phải là nghĩ rằng nếu cậu nói là không để ý đến, hơn nữa biểu hiện ra thái độ cuồng bạo điên cuồng như vậy, thì sẽ khiến tôi sợ cậu sao? Lý Cuồng Nhân cậu đại khái là đã quên mất rằng tôi làcái dạng người gì rồi hay sao? Những thời điểm cần thiết, tôi so với cậu sẽ càng không phân biệt phải trái hơn nữa, càng thêm thô bạo hơn nữa…Bởi vì vào giờ phút này, tôi so với cậu càng để ý đến mạnh mẽ cliệt hơnrất nhiều!

- Cậu nói là đã cấp cho tôi một cái cơ hội công bằng quyết chiến sao?

Hứa Nhạc khẽ nheo nhỏ cặp mắt lại, liếc nhìn đám Robot MX màu đen của LiênBang đứng dày đặc bốn phía xung quanh mình, giống hệt như một đám photượng đá màu đen khổng lồ vậy, nhàn nhạt nói:

- Cậu điều khiểnđầu Robot MXT chiến đấu với tôi, để cho tôi một mình một người đối diệnvới toàn bộ đám Robot MX các người, như vậy thì có tính là công bằng hay không? Các người cũng đừng quên rằng, mấy đầu Robot MX này là do chínhbản thân tôi thiết kế đó! Liên Bang làm như vậy có phải là đã công bằngđối với tôi hay không chứ?

Đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt của Hứa Nhạc mạnh mẽ sắc bén giống hệt như một cây đinh sắc nhọn,dừng thẳng lên trên khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu tình của LýCuồng Nhân. Hắn khẽ liếm liếm nhẹ cặp môi có chút khô khan nứt nẻ củamình, khẽ nhíu nhẹ cặp mày, chất vấn:

- Nếu như cậu muốn nói bởivì tôi là một người Đế Quốc, cho nên sẽ không có được tư cách mà hưởngsự công bằng từ bên phía Liên Bang, như vậy thì đám đội viên của Tiểuđội 7 kia thì sao? Bộ đội của tôi khi bắt đầu đi ra tiền tuyến có tổngcộng một trăm ba mươi bảy người, cậu có biết được sau khi trải qua banăm trời, chính là ở trên cái khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, tổng số nhữngtên gia hỏa còn lại, cùng với đám đội viên cũ đã xuất ngũ, tổng cộng còn lại được bao nhiêu người hay không?

Thanh âm của Hứa Nhạc nhấtthời trở nên có chút nhẹ nhàng cùng với mỏi mệt, so với những luồng gióthoảng trên khỏa Tinh cầu tha hương này càng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo hơnrất nhiều. Hắn có chút điên cuồng liếm một vòng cặp môi sớm đã khô nứtcủa chính mình, hạ thấp giọng nói:

- Còn lại tổng cộng cũng chỉcó ba mươi mốt người mà thôi! Tất cả những người khác cũng đều đã chếtđi hết rồi, cũng giống như là đám gia hỏa ở ngay phía sau cái lùm câykia kia, tất cả đều kỳ diệu khó hiểu mà chết đi!

Bầu không khítrên bình địa Qua Lan nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc ngắn ngủi. Chỗ lùm cây xa xa bên ngoài phạm vi của đám Robot MX màu đen kia chợt cóchút khẽ rung động, cũng không biết ngoài đó đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Cuồng Nhân, thanhâm đột nhiên đề cao lên một chút, cũng cố tình không tiếp tục áp chế sựphẫn nộ mà hắn đã cố gắng kềm nén mấy ngày nay nữa, lớn tiếng quát mắngkhiển trách không một chút nể tình:

- Những chi bộ đội bị tổnthất thê thảm nhất của Liên Bang, từ trước đến giờ có chi bộ đội nào cótỷ lệ tử vong cao đến như vậy hay không? Bốn cái Sư đoàn Thiết giáp màtrước khi đi, Đỗ Thiếu Khanh đã quẳng ném xuống Chiến khu Tây Nam, cóhay không? Đám bộ đội tác chiến tại Chiến khu eo biểu có hay không? Nếunhư tất cả đều không có, như vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết, cái màbọn họ phải gánh chịu, con mẹ nó, có tính là sự công bằng chó má gì haykhông?

Cặp lông mày thanh tú của Lý Cuồng Nhân nhất thời nhướng lên một chút, chậm rãi mà đều đều nói:

- Những người của Tiểu đội 7 cũ phải chết đi, chính là do gánh vác hậu quả của cậu để lại!

Nhưng mà bọn họ cũng không có bất cứ đạo lý gì phải gánh vác những cái đó cả!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm lại Lý Cuồng Nhân, nở nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nói:

- Tôi có phải là người Đế Quốc hay không, cùng với bọn họ không có bấtluận quan hệ gì cả. Cũng giống như là phụ thân của cậu chính là một tênhỗn đản khốn kiếp, thế nhưng tôi cũng không cho rằng bản thân cậu là một tên hỗn đản khốn kiếp. Tôi cũng không cho rằng cậu cần phải gánh vácnhững hậu quả do phụ thân cậu đã gây ra!

- Phản quân? Hẳn là cậuđã nhận được những gì mà cái vị Tướng quân ở bên trong khu căn cứ tiềntuyến kia đã nói xuống bên dưới rồi chứ gì? Cậu tin tưởng vào sự lên áncủa đám thượng tầng Quân đội bên đó hay không? Không! Tôi biết rõ rànglà cậu không tin! Tiểu đội 7 này chính là do tôi cùng với Lão Bạch mộttay đào tạo, xây dựng lên, cậu cũng biết rõ ràng bọn họ là những tên gia hỏa xuất sắc đến thế nào mà?

- Đám người Hùng Lâm Tuyền bọn họngay trước khi chiến đấu xảy ra, đã lâm thời bị điều động tiến vào Tiểuđội NTR, bị phái đến khu vực chiến khu Tây Nam khốc liệt, lại bị cố tình lãng quên đi, bị người khác có ý đồ muốn cho chết một cách cô độc bêntrong khu vực bị địch chiếm đóng. Sau đó bọn họ lại có thể vô cùng cường hãn mà sống sót được, hơn nữa lại cực kỳ xuất sắc hoàn thành được cáinhiệm vụ chết tiệt không chút công bằng kia, kết quả thì thế nào đây?

- Kết quả là bọn họ đang bị vây trong tuyệt lộ, rất nhanh nữa thôi liềnlâm vào một mảnh tuyệt cảnh, cuối cùng lại bị bên phía Quân đội LiênBang vu cáo thành phản quân, ra lệnh truy sát. Vừa rồi cậu nói cái gì mà tôi vô sỉ? Tôi đây muốn hỏi cậu một câu, những chuyện kia thì sẽ nói là cái gì? Liên Bang hiện tại đến tột cùng là đã trở thành cái gì rồi? Như thế nào lại biến thành một đống rác rưởi hôi thối khốn kiếp đến nhưvậy?

- Lý Cuồng Nhân, bản thân tôi trước đây đã từng lăn lộntrong Quân đội, nhưng mà tôi tuyệt đối không ngờ tới, chỉ ngắn ngủitrong thời gian ba năm mà thôi, thì toàn bộ Quân đội Liên Bang đã liềnbiến thành một đống phân chó hôi thối ngất trời như vậy. Bản thân cậucũng không chịu đi điều tra mấy cái âm mưu quỷ kế này, cũng không điềutra xem bên dưới sâu trong lòng đất của Cao nguyên Bỉ Cơ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì, kết của lại hồng hộc chạy lại đây, ra tayđuổi giết những chiến hữu của chính mình… Hiện tại tôi muốn hỏi cậu, cậu đã biến thành một đống phân chó gì thế này?

Hứa Nhạc giương mắtnhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Cuồng Nhân, dùng một loại ngữ khíchanh chua điêu ngoa xảo trá đã sớm biến mất rất nhiều năm rồi trênngười của hắn, đi mạnh mẽ răn dạy đối phương, cực kỳ trào phúng nói:

- Cậu cùng với gã phụ thân kia của cậu, sau này khi chết đi, như thế nàocòn có mặt mũi mà đi gặp Lão gia tử nữa? Cậu làm sao còn có mặt mũi đigặp Chung Tổng Tư lệnh nữa?

- Đủ rồi!

Lúc đầu Lý CuồngNhân còn kiên nhẫn lắng nghe, cặp lông mày thanh tú trên mặt hắn thỉnhthoảng lại nhướng lên, run rẩy vài cái, nhưng cũng không nói gì. Mãi cho đến cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng nhịn không nổi nữa, lớn tiếng cắtngang lời răn dạy mạnh mẽ của Hứa Nhạc. Ngữ khí của hắn thong thả màlạnh lùng nói:

- Tôi tự có ánh mắt của tôi, tôi sẽ nhìn đến tộtcùng đã phát sinh những chuyện tình gì rồi! Những chuyện tình nên điềutra, tự tôi biết sẽ đi điều tra, không đến phiên một gã Thái tử Đế Quốcnhư cậu đến đây mà giáo huấn tôi! Nhưng mà bản thân cậu phải chết!

- Cậu có ánh mắt của cậu à?

Hứa Nhạc chậm rãi buông lỏng một chút cánh tay trái, để cho gã phi công sắc mặt sớm đã trắng bệch có thể hô hấp được một chút không khí mới mẻ. Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Cuồng Nhân, khẽ nheo mắt, nói:

- Thế nhưng vấn đề là ở trên cái thế giới này, đại bộ phận các ánh mắt của mọi người bên trong Liên Bang hiện tại đã mù hết rồi!

Nói đến đây, cũng không biết là chợt nhớ đến chuyện tình gì đó, Hứa Nhạcđột nhiên hút thật sâu một hơi, thoáng tạm dừng một lát sau, cuối cùngmới tiếp tục bình tĩnh nói:

- Kỳ thật thì tôi mãi cũng không nghĩ ra được chính mình có muốn quay trở về Liên Bang nữa hay không… Vào lúc nào thì mình sẽ quay về Liên Bang, bởi vì có một cái câu hỏi phiền toái nhất mà tôi thủy chung cũng không có biện pháp hoàn toàn trả lời rõràng ra được. Thế nhưng mà hiện tại chính bản thân tôi mới hiểu được,mấy cái này toàn bộ cũng đều là một cái cớ mà thôi!

- Đó chính là một cái cớ để mà tôi tự thuyết phục chính mình trốn tránh không dám đối mặt với thực tế. Bởi vì cái vấn đề có phiền toái đến đâu đi chăng nữa,cái câu hỏi cho dù có khó trả lời đến đâu đi chăng nữa, cái sự việc chodù khó có thể giải quyết đến đâu đi chăng nữa, thì dù sao cuối cùng cũng cần phải bước đi mới có thể giải quyết được. Dù sao thì cũng cần phảicó một bước đi đầu tiên trên con đường giải quyết nó. Nếu cứ chỉ là mãiphí công ngồi trốn tránh ở một chỗ khuất nào đó, ngồi suy nghĩ lo lắngvề nó, thì muốn giải quyết được nó, đó chính là một sự không tưởng tuyệt đối không chút thú vị nào cả!

- Vì thế, tôi sẽ quay về Liên Bang, hơn nữa còn là rất sớm thôi!

Thanh âm vang ra cực kỳ bình tĩnh, những lời tự thuật vô cùng lạnh nhạt đềuđều, nhưng mà sau khi nghe được Hứa Nhạc nói rằng chính mình sẽ rấtnhanh quay trở lại Liên Bang, cặp lông mày thanh tú của Lý Cuồng Nhânphảng phất như là chịu phải một sự kích thích cực mạnh nào đó vậy, độtnhiên nhướng manh lên, cảm nhận được bên trong những từ ngữ bình thảnlạnh nhạt này lại mơ hồ ẩn chứa một tia sát ý cực kỳ nồng đậm, lạnh thấu xương đến cực điểm.

Bởi vì hắn mãi vẫn luôn nhớ rõ ràng, ba nămtrước đây trong cái bức thư tín cáo biệt cực kỳ nổi tiếng khắp Liên Bang kia, Hứa Nhạc đã từng nói qua như vầy:

- Bất luận là Chính phủLiên Bang hay là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cũng vậy, tôi muốn nhìn thấy xem các người sẽ một phen đem Liên Bang biến thành bộ dáng như thế nào, một phen đem chính mình biến thành bộ dáng như thế nào. Đừng ai có ý đồ muốn gây tổn thương cho những người mà tôi muốn bảo hộ, bằng không cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi biến thành một khỏa vẫn thạch mang theolửa giận phẫn nộ từ trên trời giáng xuống, đem tất cả mọi người cácngười, cùng với những tòa cung điện cùng với quyền thế của các ngườihoàn toàn đập bể, hỗn loạn lại, hoàn toàn nấu nhừ!

Những người mà hắn nghĩ muốn bảo hộ chính là những dân chúng, bình dân bá tánh trongcuộc hành quân trầm mặc kia, hoặc là những gã đội viên Tiểu đội 7 cũ đãtrầm mặc chết đi tại tiền tuyến này, hoặc là nói những thứ mà hắn nghĩmuốn dốc sức bảo hộ kia?

Đuôi lông mày của Lý Cuồng Nhân nhân một khi đã mạnh mẽ nhướng lên thì cũng sẽ khó có thể hạ xuống nữa. Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã nam nhân có cặp mắt ti hí đang đứng trêncánh cửa của khoang điều khiển đầu Robot MX màu đen, mơ hồ nhìn một mànhình ảnh cái khỏa vẫn thạch đến từ Đông Lâm kia, từ trên chân trời rơithẳng xuống dưới, kéo theo một cái đuôi lửa thật dài, hung hăng đậpthẳng xuống Đặc khu Thủ Đô, đập thẳng xuống Tòa nhà Nghị Viện, đập thẳng xuống Dinh thự Tổng Thống, đập thẳng xuống đỉnh đầu đám đại nhân vậtđang cực kỳ không mong muốn nhìn thấy cái khỏa vẫn thạch này quay trở về Liên Bang kia.

Từ trong kẽ răng của Lý Cuồng Nhân chậm rãi mà mạnh mẽ bức ra từng chữ từng chữ áp lực tràn ngập rét lạnh:

- Chuyện tình của Liên Bang tự nhiên sẽ có người Liên Bang đến mà xử lý!Cậu thân là một gã người Đế Quốc, chạy đến Liên Bang làm cái gì?

- Cậu có thể nói tôi tự dối mình dối người, nhưng mà tôi thủy chung vẫnluôn luôn cho rằng chính mình là một người Liên Bang, chưa bao giờ thayđổi. Mấy chục gã huynh đệ thân thiết nhất của tôi đã chết ở trên cáikhỏa Tinh cầu khốn kiếp hỗn đản này, trước kia tôi mãi vẫn luôn giả vờnhư chính mình có thể không hay, không biết, không can thiệp, nhưng màhiện tại tôi lại không có biện pháp nào mà tiếp tục giả vờ bàng quan một bên nữa, như vậy tôi đành phải quay trở về thôi!

Hứa Nhạc bìnhtĩnh nhìn hắn, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch lên một chút, lộ ra hai hàmrăng chỉnh tề trắng noãn đều tăm tắp trong miệng, nhẹ nhàng nói:

- Trở về Liên Bang làm cái gì à? Chuyện tình đầu tiên sau khi tôi về đếnLiên Bang, đương nhiên chính là đi giết cái vị phụ thân đại nhân kia của cậu!

Đột nhiên Hứa Nhạc hướng về phía khoang điều khiển có chúttối tăm ở phía sau lưng mà lui nhẹ từng bước, tay trái vẫn như cũ cẩnthận cảnh giác mà đem thân thể của gã phi công kia che ở phía trướcngười của chính mình, gót chân phải thong thả giẫm lên một cái nút bí ẩn nào đó ở phía sau.

- Hiện tại những chuyện tình mà chúng ta cầnphải làm thì càng đơn giản hơn một chút. Đây chính là sự ân oán cá nhângiữa hai chúng ta mà thôi, cũng không liên lụy đến bất cứ người nào khác cả. Về chuyện tình này, bản thân cậu có ánh mắt của chính mình, vậy thì tôi đây cũng liền có ánh mắt của bản thân tôi! Và tôi tin tưởng vào ánh mắt của tôi!

Hứa Nhạc chậm rãi giơ cánh tay phải lên, dùng hai đầu ngón tay chỉ thẳng vào cặp mắt của chính mình, kiên định nói:

- Trắng đen rõ ràng!

Lý Cuồng Nhân thong thả xoay nhẹ cổ mình mấy cái, dùng một loại tầm nhìnnghiêng nghiêng từ trên xuống nhìn thấy hơn phân nửa thân thể đã sắp sửa ngồi vào trong khoang điều khiển của Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc lâusau, mới đột nhiên lên tiếng:

- Ánh mắt của người chết cũng có thể trắng đen rõ ràng mà?

- Nếu như tôi thật sự chết đi, thì sau khi chết, tôi cũng sẽ một phen đem hai tròng mắt của tôi móc ra ngoài, đem ngâm trong dung dịch bảo quảncẩn thận, để sau khi chết cũng có thể nhìn thấy cảnh Mạt Bố Nhĩ cùng với gã phụ thân kia của cậu, đến tột cùng là sẽ chết như thế nào.

Hứa Nhạc giẫm mạnh gót chân lên trên cái nút nổi lên bên cạnh cánh cửa điều khiển, nhàn nhạt nói:

- Hơn nữa bản thân tôi cũng đâu có dễ dàng chết như vậy…

Ngay khi chân phải của Hứa Nhạc giẫm mạnh lên trên cái nút nổi lên kia, dị biến giữa toàn trường nhất thời mạnh mẽ phát sinh.

Đầu Robot MX màu đen bắt đầu run rẩy kịch liệt. Trong thanh âm phốc phốctrầm đục không ngừng vang lên, hơn mười khỏa hỏa tiễn mini đột tiến cựcmạnh, trang bị cực kỳ tinh vi trên thân thể đầu Robot nhất thời toàndiện khởi động, phun trào ra lực lượng đẩy xuống mặt đất. Dưới lực lượng phản chấn cực kỳ cường đại, đã mạnh mẽ kéo toàn bộ cả khoang điều khiển trong khoảnh khắc thoát ly khỏi thân thể đầu Robot, giống hệt như mộtquả cầu kim loại tròn trịa vô cùng, gào thét bay thẳng lên trên bầu trời của cánh đồng bình địa hoa vu…

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, bên trong cái lùm cây cách đó mấy trăm thước, từ đầu đến giờ đã trầm mặc cả một thời gian thật dài, cũng đột nhiên truyền đến một thanh âm cực kỳkịch liệt. Một chiếc Phi thuyền vũ trụ sẫm màu, toàn thân được sơn phếtmột loại vật liệu hấp thụ quang học, dưới lực lượng thôi động cực kỳmạnh mẽ của hệ thống động cơ, gào thét lướt nhanh trên mặt đất lao tới.

Hơn mười đầu Robot MX Liên Bang đang đứng đầy xung quanh đó căn bản khôngthể làm ra bất cứ phản ứng nào cả, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy cảnhkhoang điều khiển Robot kia bắn ra khỏi thân thể cùng với chiếc Phithuyền vũ trụ chẳng biết khi nào đã ẩn nấp bên trong đống lùm cây đằngkia, ở trong không trung hoàn thành một lần động tác đón bắn cực kỳ hoàn mỹ, vô cùng chính xác.

Sau đó thì chiếc Phi thuyền vũ trụ quỷ dị kia hóa thành một đạo đường cong cực kỳ xinh đẹp, xé rách bầu trời caovào buổi sáng sớm, chỉ vừa mới sơ hiện một màu xanh lam biêng biếc, dùng tốc độ cực cao gào thét rời xa khỏi bình địa Qua Lan, hướng về phía bên ngoài bầu khí quyển mà nhanh chóng biến mất.

o0o

Có lẽ là bởi vì vào tháng bảy, cho nên bầu trời có vẫn thạch bùng nổ, thế nhưngcũng không chỉ có một khỏa mà thôi. Thông qua công tác tính toán cực kỳtinh vi cùng với sự phối hợp chặt chẽ giữa hai bên, Phỉ Lợi Phổ đã mộtlần điều đến bình địa Qua Lan này tổng cộng đến hai chiếc Phi thuyền vũtrụ trung chuyển tiếp đất cùng một lúc. Chiếc Phi thuyền vũ trụ kéo theo cái đuôi lửa cực kỳ dài kia chính là cái bia ngắm dùng để hấp dẫn sựchú ý của đại đa số mọi người trong Liên Bang, mà chiếc Phi thuyền vũtrụ trung chuyển chân chính dùng để tiếp nhận mọi người rời đi, thì lạilà lặng lẽ không một tiếng động đáp xuống phía sau cái lùm cây kia màchờ đợi sẵn.

Trong lúc khi mà Hứa Nhạc ở trên cánh đồng hoang vucùng với Lý Cuồng Nhân, còn có mười mấy đầu Robot MX quân dụng của LiênBang giằng co lẫn nhau, thì đám người Hùng Lâm Tuyền đã lặng lẽ thu xếpổn thỏa, kéo nhau tiến vào trong Phi thuyền rồi.

Bởi vì khôngmuốn để cho Lý Cuồng Nhân có tâm trí mà để ý đến những động tĩnh xảy ra ở bên kia, cho nên Hứa Nhạc phải dừng lại ở giữa bình địa, tiến hành liên tục ba lượt động tác bắn ra cực kỳ chính xác cùng với hoàn mỹ. Nhữngthao tác điều khiển Robot mạnh mẽ đến mức không thể nào tin nổi, đã giúp cho hắn hoàn thành được những cái động tác liên hoàn này, hơn nữa cuốicùng còn có thể tiêu sái mà đi lên Phi thuyền, ngoảnh đầu rời đi!

Một khi mà Hứa Nhạc kết hợp cùng với lão già kia, từ trước đến nay vẫn tương đương là tồn tại vô địch!

o0o

Lý Cuồng Nhân trầm mặc nhìn chằm chằm theo chiếc Phi thuyền đã sớm biếnmất ở phía chân trời xa xa, mãi một lúc thật lâu sau đó cũng không nóibất cứ lời nào. Cuối cùng thì khóe môi của hắn chung quy cũng khẽ runrẩy lên một chút, hạ thấp giọng tự mình lẩm bẩm:

- Ba lượt bắnra! Cậu quả nhiên vẫn là lợi hại đến như vậy a! Nhưng mà ai lại có thểlàm được cái chuyện tình trắng đen rõ ràng này cho đến cuối cùng đâychứ?

Những cánh cửa khoang điều khiển Robot MX ở bốn phía xungquanh cũng đều lần lượt theo thứ tự mở ra. Cái gã phi công đã bị HứaNhạc bắt làm con tin lúc trước cũng đã được cứu trở về. Ngay trong thờiđiểm khoảnh khắc cuối cùng khi cái khoang điều khiển kia bắn ra khỏithân thể, thì gã quân nhân phi công này cũng đã bị hắn ném ra ngoài.Trải qua chút khoảnh khắc hôn mê nhẹ, hắn liền rất nhanh tỉnh lại, cũngkhông có gặp bất cứ nguy hiểm gì đến sinh mệnh cả.

Những ngọn gió lạnh lẽo không ngừng thổi quét qua, hơn mười đầu Robot MX màu đen ngẩng lên nhìn về phía bầu trời ở phương Đông xa xa. Trên mặt những gã quânnhân có thể nói là ưu tú nhất Quân đội Liên Bang này, lúc này cũng trànngập vẻ phẫn uất, bất bình cùng với một loại thần sắc phức tạp nào đókhông nói nên lời.

Bọn họ căm tức hạ giọng mắng chửi Hứa Nhạc vôsỉ giả dối, sau đó vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn về phía đầu Robot Trảm Hỉ đứng đằng kia.

Thân là những thành viên trung tâm của Doanh đoàn Robot cận vệ lệ thuộc trực tiếp quyền điều khiển của Lý Cuồng Nhân, bọn họ phi thường rõ ràng vị Thượng tá trẻ tuổi họ Lý này có được thực lựckhủng bố đến mức nào. Cho nên tâm tình bọn họ giờ phút này cũng có chútnghi hoặc cùng với mờ mịt. Vì cái gì ngay trong khoảnh khắc cuối cùngkhi cái khoang điều khiển kia bắn ra, Thượng tá Lý Phong lại không cólàm ra bất cứ phản ứng gì?

Đúng vậy, ở trong quá trình khoảnhkhắc khi khoang điều khiển Robot kia bắn ra, với năng lực thao tác Robot cực kỳ cường hãn của Lý Cuồng Nhân, tuyệt đối có đủ thời gian cùng vớicơ hội, một phen đem cái khoang điều khiển kia ngăn chặn lại, hoặc là hạ gục luôn tại chỗ. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng hắnvẫn là không có ra tay!

Có lẽ nguyên nhân chính là bởi vì cái câu nói cuối cùng kia của Hứa Nhạc!

- Hắn nói là hắn phải trở về Liên Bang mà giết chết cha của mình…

Lý Cuồng Nhân đưa tay châm một điếu thuốc lá, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:

- Tôi vẫn nghĩ thấy chuyện tình này cuối cùng cũng phải có người nào đólàm một lần. Bản thân chính mình không thể không biết xấu hổ mà ra tayđi làm, như vậy thì dù sao cũng phải có người đi làm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.