Chương trước
Chương sau
Bên trong Liên Bang vốn có một loại thuyết pháp, những người mà cặp môihơi trắng quá mức thường thường tính tình sẽ càng lãnh lệ vô tình. Cáiloại thuyết pháp này dùng ở trên loại thái độ biểu hiện của Hứa Nhạc mànói, kỳ thật rất khó có thể chấp nhận được. Thế nhưng mà nếu đặt ở trênphương diện sâu bên trong nội tâm của hắn thì mới là mơ hồ có chút chính xác.

Mà hoàn toàn tương phản với Hứa Nhạc, thì lại chính là gã Lý Cuồng Nhân này.

Gã Thượng tá Liên Bang trẻ tuổi nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang này, bảnthân cũng có một cặp môi trắng bệch. Nếu như không phải trong khoảngthời gian ba năm này, hắn cam tâm tình nguyện trầm mặc bảo hộ bên cạnhĐỗ Thiếu Khanh, như vậy thì có lẽ hắn sớm đã biến thành một vị Tướngquân trẻ tuổi nhất trong toàn bộ lịch sử của Liên Bang này rồi.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, thì tính tình của hắn chính là thôbạo, lãnh khốc. Hắn có thể trầm mặc ngắm nhìn chiếc Phi thuyền vũ trụkia rời đi xa, lại còn có thể lạnh lùng đứng đó tự mình lẩm bẩm đối vớichuyện tình phụ thân ruột của chính mình sắp sửa bị Hứa Nhạc, cái gãquái vật khủng bố như thế đuổi giết mà không hề có chút động niệm nàocả. Thế nhưng trên thực tế, cũng không có bao nhiêu người có thể chânchính cảm giác được những cỗ lửa nóng chân chính đang bùng nổ mạnh mẽtrong thân thể thô bạo của hắn!

o0o

Bên trong chiếc xequân dụng đang hướng về phía khu căn cứ tiền tuyến nhanh chóng chạy tới. Chiếc xe không ngừng lay động bất an. Điếu thuốc lá gắn bên trên cặpmôi mỏng manh của Lý Cuồng Nhân cũng đồng dạng không ngừng lay động bấtan. Hắn thỉnh thoảng phun ra vài luồng khói xanh nhàn nhạt, ở bên trênlớp cửa sổ thủy tinh chậm rãi vẽ loạn trên đó một lúc, sau đó liền biếnmất không còn chút tăm hơi nào nữa, cũng giống hệt như là vô số nhữngtia ý niệm không ngừng rất nhanh hiện lên trong đầu của hắn vậy.

Trước khi Đỗ Thiếu Khanh bị triệu hồi quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển, đã từng ở trên khu nghĩa trang tiền tiến mà cùng với Lý Cuồng Nhân có một buổinói chuyện thật lâu. Trong buổi nói chuyện đó, chuyện tình khiến cho vịdanh tướng Liên Bang này lo lắng nhất cũng không phải là sau khi chínhmình đi rồi, thì chiến cuộc trên Tinh cầu Mặc Hoa này sẽ như thế nào, mà là lo lắng về những vấn đề sẽ phát sinh bên trong nội bộ Quân đội LiênBang.

Giới chính trị của Liên Bang, nhất là bầu không khí chínhtrị tại Đặc khu Thủ Đô bên kia sớm đã bị nhuộm đen hóa rồi. Cái banngành điều tra liên hợp mà xú danh rõ ràng vang dội khắp cả Liên Bang,sớm đã nghĩ muốn một phen đem những sợi râu ria của chính mình băngxuyên qua thông đạo không gian, xâm nhập vào tiền tuyến. Chỉ là lúctrước bọn chúng bị vấp phải sự áp chế cường thế của Đỗ Thiếu Khanh màkhông dám làm ra bất cứ dị động nào cả.

Đỗ Thiếu Khanh chính làsầu lo sau khi chính mình rời đi rồi, sẽ không còn người nào có thể ápchế được đám ban ngành điều tra liên hợp có quyền hạn cực kỳ cao kianữa. Hắn ta thật sự lo lắng những sự đấu đá chính trị sớm đã xú uế đếnmức không chịu nổi kia xâm nhập vào trong Quân đội Liên Bang, cho nên đã âm thầm giao phó cho Lý Phong chú ý quan sát chặt chẽ một chút, hoặc là nói tìm mọi cách để mà phòng bị cái loại dị tượng này.

Cái lờinhắc nhở này nhìn qua mặc dù là cực kỳ khó khăn, nhưng mà đối với bảnthân Lý Cuồng Nhân mà nói thì lại là phi thường đơn giản. Chính là bởivì hắn là cháu nội ruột của Phí Thành Lý Gia, chính là con trai ruột của vị Chủ tịch Lý Tại Đạo đại nhân kia. Mà tất cả mọi người trong LiênBang này cũng đều biết rõ ràng, cái gã nam nhân đang ngồi phía sau tấmmàn đen mà thao túng hết thảy kia, chính là Lý Tại Đạo!

Lý Phongdựa theo những lời dặn dò của Đỗ Thiếu Khanh, mãi vẫn luôn cảnh giácgiương mắt nhìn cẩn thận Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Cho dù về sau hắn bị điều phái đến khu vực chiến khu eo biển mà đi chủ trì chiến sự, hắncũng vẫn luôn không quên đi cái chuyện tình này.

Sau khi hắn xácnhận rõ ràng là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng sẽ không bị điều ra tiềntiến đánh trận đợt này, bên phía cao tầng Quân đội Liên Bang cùng vớiban ngành điều tra liên hợp kia hẳn cũng sẽ không có cơ hội mà làm ranhững thủ đoạn gì bất lợi cho bọn họ, cho nên hắn mới nhất thời thả lỏng tâm tình. Sau đó trải qua vô số những tràng chiến đấu liên miên khôngngừng, hắn cũng không có thời gian cùng tâm trí mà để ý chuyện tình nàynữa. Đến khi trận chiến sự này chấm dứt, hắn có chút ngạc nhiên cùng với phi thường phẫn nộ mà nhận được tin tức Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiếtgiáp 17 mới bất ngờ làm phản…

o0o

- Đây chỉ là một hồichuyện tình ngoài ý muốn mà thôi. Nếu như lúc đó Đạt Văn Tây có thểthành thành thật thật chấp nhận tiến hành thẩm tra, chứ không phải làlựa chọn nổ súng đánh trả, như vậy thì liền sẽ không có những chuyệntình tiếp theo sau đó phát sinh!

Ở chỗ sâu bên trong khu căn cứtiền tuyến, bên trong căn phòng Bộ chỉ huy có chút tối tăm hôn ám, TổngTư lệnh mặt trận tiền tuyến Quân đội Liên Bang, Tướng quân Hồ Liên nhìnvề phía vị quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt mình, trầm mặc một látsau, mới tiếp tục mở miệng giải thích, nói:

- Quá trình của toànbộ chuyện tình này, bản thân cậu hẳn cũng là nên biết rõ ràng một chút.Căn cứ vào công tác giám định hiện trường cùng với khẩu cung của nhữngngười còn sống sót, cái sự kiện đấu súng lần đó rất có thể là bởi vì bịcướp cò, mà cũng có thể là một tràng mưu sát lãnh huyết của đám ngườiĐạt Văn Tây kia!

Tướng quân Hồ Liên chính là vị quân nhân cao cấp nhất tại tiền tuyến của Quân đội Liên Bang, có được quyền uy cùng vớiquyền hạn không có bất luận kẻ nào có thể vượt qua nổi. Theo đạo lý mànói, hắn cũng không có bất cứ nhiệm vụ gì phải đi hướng một gã Thượng tá dưới quyền mình mà đi giải thích chuyện tình này. Nhưng mà bởi vì thânphận cực kỳ đặc thù của đối phương, cùng với một cỗ khí tức thô bạo mạnh mẽ ẩn chứa bên dưới khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh kia của đối phương, hắncũng không thể không lên tiếng giải thích.

Cặp môi bạc thếch của Lý Phong nhàn nhạt mở ra, bên trong thanh âm cũng không hề có một tia cảm xúc ba động nào cả:

- Súng cướp cò cùng với cố tình mưu sát là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng nhau!

- Thế nhưng chung quy cuối cùng cũng vẫn có người chết!

Tướng quân Hồ Liên nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Lý Cuồng Nhân, đưa tay xoaxoa một chút mi tâm có chút khó chịu của chính mình, trầm giọng nói:

- Mặc dù tất cả mọi người trong khu Doanh địa số 2 bên kia đều đã chếthết rồi, nhưng mà cuối cùng thì Đạt Văn Tây cũng là đã chạy thoát!

- Lính đào ngũ cùng với làm phản vẫn như cũ là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng với nhau!

Thanh âm của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi vẫn như trước phi thường bìnhtĩnh. Mặc cho vị Tướng quân trước mặt kia có cố gắng biện bạch đến thếnào đi chăng nữa, thì sắc mặt của hắn cũng không có bất cứ một tia biếnảo nào cả, thủy chung cũng không thể nào nắm giữ rõ ràng tâm tình thậtsự của hắn.

Biểu tình trên mặt vị Tướng quân Hồ Liên kia dần dầntrở nên nghiêm túc hơn một chút. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào khuônmặt của Lý Cuồng Nhân, trầm mặc mãi một khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới nói:

- Với tính tình của đám binh lính cướp phỉ của đám độiviên Tiểu đội 7 cũ kia mà nói, tất cả mọi người trong Quân đội ai nấycũng đều rất rõ ràng. Có còn nhớ chuyện tình ba năm trước đây hay không? Bạch Ngọc Lan là như thế nào một phen đem cái lỗ tai của Đông PhươngNgọc hoàn toàn cắt đứt xuống? Nếu như để cho đám người Hùng Lâm Tuyềnbên kia biết được cái sự kiện đấu súng lần này, vậy thì bọn họ sẽ làm ra những phản ứng như thế nào? Bọn họ khẳng định là làm xằng bậy một trận!

- Bản thân ta chính là Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến, tôi cần phải vìchiến cuộc của toàn bộ tiền tuyến mà lo lắng, tôi không có khả năng mộtphen đem tinh thần của mình đặt ở trên cái loại chuyện tình nhỏ bé nhưthế này. Cái mà tôi lo lắng chính là sự ổn định của toàn bộ Quân độiLiên Bang!

- Chính vì muốn tiêu diệt hết thảy những nhân tố cókhả năng gây ra sự bất an cho Quân đội, vì không để cho đám người HùngLâm Tuyền sẽ làm chuyện xằng bậy, cho nên các người liền đưa ra quyếtđịnh xằng bậy, một phen quyết định đem cái tội danh làm phản kia quẳngném lên trên đầu tất cả bọn họ?

Lý Phong chậm rãi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào vị Tướng quân đang ngồi phía sau bàn làm việc.

Tướng quân Hồ Liên trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới nhàn nhạt hồi đáp:

- Bọn họ đi cùng với gã Thái tử Đế Quốc kia, hơn nữa còn cùng hành độngvới đám binh lính Đế Quốc nữa. Thậm chí bọn họ lại còn hướng về phíaQuân đội Liên Bang khởi xướng nên ba hồi công kích! Bên phía Bộ Tư lệnhcó đầy đủ chứng cứ chứng minh bọn họ đã phản bội Liên Bang!

LýPhong gắt gao mím chặt cặp môi mỏng manh trắng bệch của chính mình, nhíu mày nhìn chằm chằm Tướng quân Hồ Liên, mãi một thời gian dài trầm mặckhông nói tiếng nào.

Tướng quân Hồ Liên cũng nhìn chằm chằm lại hắn, ngữ khi phi thường nghiêm túc, nói:

- Buổi nói chuyện ngày hôm nay giữa tôi và cậu cũng tuyệt đối không cóbất cứ bản ghi chép lưu lại nào. Vừa rồi tôi cũng không có thừa nhận bất cứ sự tình nào cả! Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu một chút, hiện tạibên phía Thủ Đô Tinh Quyển bên kia đã vô cùng hỗn loạn rồi, Tổng thốngtiên sinh cùng với Lý Chủ tịch đã phải gánh chịu quá nhiều áp lực rồi,bên phía tiền tuyến tuyệt đối không thể rối loạn nữa!

- iểuPhong, bất luận là giữa cậu cùng với Lý Chủ tịch có mâu thuẫn như thếnào đi chăng nữa, nhưng mà bản thân cậu chung quy cũng là con cháu chính thống của Phí Thành Lý Gia… Cậu nên có sự tự giác trong việc giữ gìntính chính thống trong Quân đội Liên Bang! Những kẻ giống như đám binhlính cướp phỉ này, theo như ý của tôi mà nói, vốn dĩ không có tư các mà ở lại Quân đội Liên Bang, càng không có tư cách ở bên trong Sư đoàn Thiết giáp 17 tràn ngập sự quang vinh này!

Lý Phong chậm rãi đứngthẳng người lên, đem cái móc nút áo quân dụng trên cổ nghiêm túc gài lại cẩn thận. Hắn đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào vị đại lão Quân độiđối diện, trầm giọng nói:

- Tôi quả thật là người của Phí ThànhLý Gia, nhưng mà Tướng quân ngài đã quên mất một chuyện rồi. Ông nội tôi thân là một vị quân nhân Liên Bang, ông ta tuyệt đối sẽ không một phenđem bất cứ một chi Quân đội Liên Bang nào, thậm chí là cả Sư đoàn Thiếtgiáp 17 ở trong đó nữa, xem như là binh lính tư nhân của chính mình!

- Nếu như mà cái vị phụ thân đại nhân kia của tôi đã từng biểu lộ qua với ông cái loại ý tứ như thế này, thì tôi chỉ có thể nói cho ông biếtrằng, mãi cho đến ngay hôm nay, bản thân ông ta đại khái cũng không hiểu rõ ràng nguyên nhân vì cái gì mà năm đó ông nội tôi lại chấp nhận quyẩn bên bờ hồ hơn mười năm, không can sự vào chuyện của Quân đội LiênBang. Tôi chỉ có thể nói một điều rằng, cái vị phụ thân đại nhân kia của tôi vốn dĩ không có tư cách đi mặc cái bộ quân trang của quân nhân trên người!

Đem bộ quân trang sẫm màu trên người điều chỉnh lại chongay ngắm một chút, ba nhẹ một tiếng, vẻ mặt Lý Phong không một chútbiểu tình, đứng nghiêng kính chào, giống hệt như một thanh đao sắc bénvừa mới được rút ra khỏi vỏ vậy, thẳng tắp vô cùng.

Tướng quân Hồ Liên trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, mãi một lúc sau đó mới miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chiến tích tại chiến khu eo biển thật sự là rất tốt! Cậu sớm trở vềnghỉ ngơi đi, tôi sẽ ghi công tích lớn nhất cho cậu. Lần sau khi chúngta gặp lại nhau, trên vai của cậu sẽ có thêm một khỏa ngôi sao sáng chói đó!

- Tôi chưa bao giờ cần phải dựa vào ngôi sao trên bộ quântrang để mà chứng minh chiến tích của chính mình. Trên hai cánh tay cùng với hai đùi của đầu Robot của tôi đã được sơn đầy những ngôi sao chiếncông rồi!

Lý Phong chậm rãi buông cánh tay phải đang thực hiện động tác kính chào của Quân đội Liên Bang xuống, trầm giọng nói:

- Một khi ngài đã kiên trì muốn duy trì tính chính thống của Quân độiLiên Bang, kiên trì cho rằng Sư đoàn Thiết giáp 17 chính là bộ đội củaPhí Thành Lý Gia, không chấp nhận sự tồn tại của bất cứ một chút cặn bãnào trong đó, như vậy thì rượu mừng công cũng vậy, ban thưởng cũng được, xin ngài hãy một phen đem toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới giao lạicho tôi chỉ huy!

- Hách Lôi đã bị tạm thời cách chức mấy ngày rồi, tôi sẽ lập tức ký mệnh lệnh bổ nhiệm cho cậu!

Hồ Liên có chút vui vẻ nói.

Lý Phong xoay người hướng về phía bên ngoài cửa văn phòng mà đi đến. Khiđi đến cánh cửa, hắn đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, nói:

- Một khi bắt đầu ngay tại bây giờ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã là bộ đội của tôi… Như vậy hy vọng Tướng quân tiên sinh có thể mau chóng đem bacái Sư đoàn Thiết giáp đang dừng chân ở xung quanh Sư đoàn Thiết giáp 17 mới của tôi kia điều đi hết đi! Bộ đội của chính mình bị người ta baovây xung quanh, nhìn chằm chằm bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, vậythì tâm tình trong lòng sẽ không được tốt lắm đâu. Một khi tâm tìnhtrong lòng không được tốt, như vậy tôi cũng sẽ khiến cho tâm tình củanhững người khác cũng không được tốt giống như tôi vậy!

o0o

Chiếc xe quân dụng bọc thép nghiền nát con đường đầy bụi mù, phóng chạy rakhỏi cửa lớn khu căn cứ quân sự tiền tuyến, hướng về phía khu vực Sưđoàn Thiết giáp 17 mới đang đóng quân mà phóng chạy như điên.

LýPhong lại đốt thêm một điếu thuốc lá nữa, để cho điếu thuốc lá trên môicùng với thân thể khôi ngô cường tráng của chính mình đồng thời đềukhông ngừng lay động bất an. Cặp lông mày vẫn còn đang nhíu chặt lạicũng tùy tiện để cho những luồng khói thuốc lá bay lãng đãng ở xungquanh.

Vào lúc này hắn đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngayhàng ghế phía sau đang có mấy gã quân nhân sĩ quan đang ngồi. Mấy gãquân nhân sĩ quan này chính là mấy gã trợ thủ hoặc nói chính xác là mấyngười giám thị, do năm đó sau khi hắn chạy vào trong Tòa nhà Nghị Việnđại náo khắp nơi, đập tan hoang văn phòng làm việc của Nghị viên TíchAn, đích thân vị Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu đã đặc biệt lựa chọnngười an bày đi theo hắn. Thời gian thoáng cái trôi qua, những người này đã đi theo hắn được hơn năm năm rồi. Những gã quân nhân sĩ quan này đãtừng đi theo hắn chiến đấu tại Tây Lâm, tiến nhập vào Đế Quốc, mức độtrung thành cùng với năng lực làm việc tự nhiên không có chút nghi ngờnào.

Cảm thụ được áp lực không khí có chút khác thường bên trongchiếc xe, cũng không có bất luận kẻ nào lên tiếng nói chuyện. Trong đócó một gã sĩ quan tham mưu vẫn luôn liên tục giương mắt nhìn chằm chằmvào màn hình của cái máy tính xách tay quân dụng đặt ở trên đầu gối.

Một lát sau, không biết đã đọc được thông tin gì, hắn dùng sức múa may mộtchút cánh tay phải của mình, sau đó rất nhanh chồm người báo cáo về phía trước:

- Thượng tá, mệnh lệnh bổ nhiệm chức vụ đã chính thứcđược áp dụng, hiện tại ngài đã chân chính trở thành Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới rồi!

- Ba cái Sư đoàn Thiết giáp vẫn luôn vây xung quanh Sư đoàn Thiết giáp 17 bên kia, hiện tại đã có động tác gì chưa?

Sắc mặt Lý Phong cũng không có bất cứ một tia biểu tình nào, nhàn nhạt hỏi.

- Mệnh lệnh thay đổi địa điểm đóng quân cũng đã được truyền xuống. Căn cứ theo tính toán thời gian sơ bộ, khi mà chúng ta đến nơi, thì bọn họcũng đã rút lui xong rồi!

Gã sĩ quan tham mưu lên tiếng hồi đáp.

Lý Phong lắc lắc đầu mấy cái, cầm điếu thuốc lá vẫn còn chưa hút hết trong tay mình ném ra bên ngoài cửa sổ, nói:

- Ngoại trừ việc am hiểu tác chiến phòng ngự ra, thủ đoạn nổi danh nhấttrong Quân đội Liên Bang của Hồ Liên cũng chỉ là vỗ mông ngựa ông giàcủa tôi mà thôi! Rất nhanh như vậy đã một phen đem toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới không có một chút cố kỵ nào đưa hết vào trong tay tôi, điều này thuyết minh lời đồn đại về ông ta quả nhiên cũng không giả. Chỉ làtôi nghĩ không biết thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, hắn có thể nào sẽ cảmthấy hối hận bởi vì cái mệnh lệnh ủy quyền của mình đưa ra quá nhanh hay không?

Bên trong chiếc xe quân dụng đang lay động không ngừngnày, mấy gã quân nhân sĩ quan cùng với sĩ quan tham mưu nhất thời liếcmắt nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ cũng không có ai mở miệng nói chuyện gìcả, nhưng lại đều nhìn thấy được trong mắt đối phương tràn ngập ý tứhưng phấn. Bọn họ ai nấy đều biết rất rõ ràng, cái gã Thượng tá LiênBang trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh vị trí tài xế kia, càng bình tĩnh, thìcàng điên cuồng!

- Tất cả các tài liệu ghi chép về mệnh lệnh điều phối hoạt động của Tiểu đội NTR Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, ngay lập tức lấy về cho tôi một bản sao chép. Chuyện tình này cứ liên hệ với Lão Labên phía Bộ Tư lệnh!

- Những cái này thuộc về phạm trù tài liệu tuyệt mật bên phía Quân đội, quyền hạn cấp bậc Sư đoàn không đủ để lấy được!

- Cứ việc nói với bên đó là con trai của Chủ tịch Hội nghị Tham MưuTrưởng muốn lấy! Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm chohắn, cho dù là kinh động đến Cục Hiến Chương bên đó cũng không sao!

- Vâng!

- Mặt khác…

Cặp mày Lý Phong khẽ nhíu lại một chút, trong đầu chợt nhớ tới cái lời nói của Hứa Nhạc trước lúc rời đi, nhàn nhạt nói:

- Điều tra một chút xem trận động đất bên phía Cao nguyên Bỉ Cơ bên kia đến tột cùng là chuyện tình như thế nào?

o0o

Một chiếc xe quân dụng mang theo một cái đuôi bụi mù thật dài, ở trong ánhtrời chiều hoang vắng chạy thẳng vào trong khu vực quân doanh.

Ởphía xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy được từng đám bụi mịt mù đang bốc caolên, đó đại khái hẳn là động tĩnh do ba Sư đoàn Thiết giáp kia trong lúc thay đổi nơi đóng quân tạo thành. Một màn hình ảnh hơn mấy trăm đầuRobot đồng thời di chuyển, tuy rằng không có tận mắt chứng kiến, thếnhưng cũng có thể tưởng tượng ra được tràng diện kia đồ sộ đến mức nào.

o0o

Chiếc giày quân dụng đạp thật mạnh lên trên mặt đất, Lý Cuồng Nhân nhanhchóng bước xuống khỏi chiếc xe quân dụng chống đạn, trên mặt cũng chẳnghề có bất cứ một tia cảm khái nào cả, mà chỉ có một cỗ phẫn nộ thô bạođã bị súc tích đến mức căn bản không thể nào áp chế được nổi nữa màthôi.

Trên đường đi đến đây, hắn đã nhận được tất cả những ghichép điều động quân sự tuyệt mật từ bên phía Bộ Chỉ Huy, đối với cái gọi là chi phản quân kia cùng với cái mệnh lệnh truy sát không tha đã hoàntoàn hiểu rõ ràng. Cho nên hiện tại hắn cũng đã không hề có ý muốn tiếptục che giấu tình tự thực tế của chính mình nữa, căn bản là không cầnphải che giấu.

- Cút!

- Cút!

- Cút!

Vị Quyền Sư Đoàn trưởng trẻ tuổi thân hình khô ngô hùng vĩ một đường xông thẳngvào trong cánh cổng quân doanh, đám Hiến Binh đi lại khắp nơi trong quân doanh, phụng mệnh đến đây giám thị Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này, liêntiếp bị hắn dùng những thanh âm rống giận giống như phong lôi sấm chớpkhông ngừng đuổi đi hết.

Đi thẳng vào bên trong Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, chuyện tình mà Lý Cuồng Nhân thực hiện đầu tiên,chính là ra mệnh lệnh chấp dứt mọi sự cấm đoán đối với Hách Lôi, sau đótriệu tập tất cả những gã quân nhân sĩ quan cấp Tá trở lên của Sư đoànThiết giáp 17 mới, tiến hành một hồi hội nghị lâm thời.

- Tôi tên là Lý Phong, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, tôi chính là Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới!

Đây chính là lời nói đầu tiên của Lý Cuồng Nhân ngay sau khi nhậm chức Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới!

Một người từ bên ngoài chạy vào, lại lớn tiếng tuyên cáo quyền sở hữu củachính mình đối với một chi Sư đoàn Thiết giáp vương bài của Quân độiLiên Bang, thế nhưng lại có vẻ theo lẽ thường đương nhiên, ngang nhiênmạnh mẽ, ngang ngược vô lễ đến như vậy!

Một đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới như Hoa Tiểu Ty, Lâm Ái, Di Tắc Lưu… ainấy cũng đều trầm mặc liếc mắt nhìn nhau. Nhưng mà với tính tình kiêungạo mạnh mẽ của bọn họ như vậy, thế nhưng cũng không có ai đưa ra bấtcứ ý kiến phản đối nào cả. Đúng như những gì mà Hồ Liên đã nói trước đây vậy, ở trong suy nghĩ của tất cả mọi người trong Quân đội Liên Bang,thì Sư đoàn Thiết giáp 17 chính là trời sinh thuộc về người họ Lý!

Truyền thống lịch sử này chính là do Quân Thần Lý Thất Phu năm xưa bắt đầu,sau đó khi Sư đoàn Thiết giáp 17 được trùng kiến trở lại, thì Sư Đoàntrưởng Vu Lâm Hải năm xưa chính là đầu bếp của Lý Thất Phu, Sư Đoàntrưởng đời tiếp theo từng được mọi người tuyển chọn chính là Hứa Nhạc,là người do đích thân Lý Thất Phu tự mình tuyển chọn. Mãi cho đến ngàyhôm nay, thì cháu nội ruột của Phí Thành Lý Gia rốt cuộc cũng đã gặt hái cái Sư đoàn Thiết giáp này trong tay!

- Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũng không phải dễ dàng làm như vậy đâu!

Vẻ mặt của Lý Cuồng Nhân không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào HáchLôi, vừa mới được thả ra khỏi phòng cấm chế, trầm giọng nói:

-Ông nội tôi có thể làm được, Vu Lão Sư Đoàn trưởng cũng có thể làm được, Hứa Nhạc, nếu như hắn không phải là người Đế Quốc, cũng có thể làmđược, tôi cũng có thể làm được, nhưng mà cậu tuyệt đối không thể làmđược, biết nguyên nhân vì cái gì hay không?

- Bởi vì cậu tuyệtđối không làm được giống như ông nội của tôi vậy, một mình một ngườiđiều khiển một đầu Robot rác rưởi bôn tập suốt ngàn dặm, liền một phenđem Hoàng đế Đế Quốc giết chết. Cậu cũng tuyệt đối không làm được giốngnhư là Vu Lão Sư Đoàn trưởng vậy, đối mặt với những gã quan chức cao cấp do cha tôi phái đến đây thẩm tra các người, có thể phẫn nộ mắng chửi,giống hệt như một con thỏ già đang vì muốn bảo hộ con cháu của chínhmình, cặp mắt đỏ bừng bừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên cắnngười, dám đối diện thẳng mặt với Đỗ Thiếu Khanh mà mắng chửi hắn là một tên mặt trắng nhỏ!

- Cậu cũng tuyệt đối không làm giống như HứaNhạc vậy, không thèm suy tĩnh thiệt hơn, chỉ một mình một người, láy một chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đơn độc liền dám băng xuyên qua cả một con đường thông đạo không gian khủng bố, đuổi theo đánh giết Soái hạm củacả một Hạm đội Đế Quốc…

- Muốn có thể trở thành một thành viên chân chính của Sư đoàn Thiết giáp 17…

Lý Cuồng Nhân đảo mắt một vòng nhìn vào các quân nhân sĩ quan đứng trongphòng, cuối cùng ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt củaHách Lôi, lớn tiếng nói:

- Muốn làm một vị Sư Đoàn trưởng chânchính của Sư đoàn Thiết giáp 17, so với tất cả mọi người thì phải mạnhmẽ hơn, phải độc ác hơn!

Biểu tình trên khuôn mặt Hách Lôi nhấtthời trở nên phi thường phức tạp. Bản thân hắn vốn là Quyền Sư Đoàntrưởng tiền nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 17, vừa mới được chấm dứt cấmđoán, liền bị Quyền Sư Đoàn trưởng đương nhiệm vừa mới ngày đầu tiênnhậm chức đã không một chút lưu tình, ngay trước mặt mọi người chỉnh cho một trận. Hơn nữa quân hàm của đối phương cũng chỉ tương đồng với mình, độ tuổi thì lại nhỏ hơn chính mình rất nhiều, làm gì có ai có thể thừanhận nổi chuyện này cơ chứ?

Thế nhưng mà vào lúc này cái tên giahỏa sắc mặt phi thường bình tĩnh đang lớn tiếng la mắng đằng kia lạichính là Lý Cuồng Nhân, mười hai tuổi bắt đầu nhập ngũ, mười bốn tuổinổi danh đánh khắp quân đội không địch thủ, lưỡi đao của đầu Robot hắnđiều khiển đã chém ra không biết bao nhiêu chiến tích truyền kỳ, cũng có đầy đủ tư lịch cùng với bối cảnh mạnh mẽ trong Quân đội Liên Bang, hoàn toàn có tư cách một phen đem mấy tên quân nhân sĩ quan vốn dĩ vô cùngcường thế cùng với kiêu ngạo trong căn phòng này mắng chửi thành mộtđống phân chó!

Lâm Ái lúc này đang ngồi trong một góc vắng ngườitrong phòng, hắn im lặng lắng nghe bài phát biểu đầu tiên của vị QuyềnSư Đoàn trưởng tân nhiệm này, cứ mãi cảm thấy tình tự trong những lờinói của đối phương tựa hồ như có một loại hương vị gì đó không phù hợpcho lắm, tựa hồ như đang cố ý muốn tạo thành một loại cảm giác kích động mọi người nào đó, để cho bầu không khí bên trong căn phòng này dần dầntrở nên cuồng nhiệt hơn một chút.

- Xin lỗi… Tiểu Lý Sư Đoàn trưởng…

Hắn gỡ cái quân mũ trên đầu mình xuống, đưa tay lên sờ sờ một chút cái đầutrọc lóc bóng lưỡng của mình, nhìn thẳng về phía Lý Phong, nghiêm túchỏi:

- Tôi nghĩ muốn thỉnh giáo, đối diện với tình huống trướcmặt như thế này, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nên làm như thế nào mới đượctính là mạnh mẽ?

Đám quân nhân sĩ quan Sư đoàn Thiết giáp 17 mớitrong căn phòng này ai nấy cũng đều rất rõ ràng, cái gọi là tình huốngtrước mặt kia, chính là muốn chỉ cái chuyện mà Tiểu đội NTR của Sư đoànmình phụng mệnh lệnh cấp trên đi chấp hành nhiệm vụ gian nan nhất tạitiền tuyến, sau đó lại bị cao tầng của Quân đội vu oan tội làm phản,dưới sự uy áp của ban ngành điều tra liên hợp của Liên Bang cùng với sựđuổi giết đến cùng của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt độiCặp Mắt Ti Hí kia mà bị thương vong cực kỳ thảm trọng. Thế nhưng mà bọnhọ lại không có bất cứ biện pháp nào cả.

Lý Cuồng Nhân cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, mà mi mắt khẽ cụp xuống, bộ dáng có chút hờ hững nói:

- Thủ hạ trước đây của tôi, chính là Đại đội Robot kia đã sớm giao lạicho căn cứ rồi. Tôi muốn biết hiện tại Robot của Sư đoàn Thiết giáp 17đang ở nơi nào, tình trạng như thế nào, còn có khả năng chiến đấu đếnmức nào?

- Ngoại trừ những Robot công trình được phân bố trongmỗi Sư đoàn ra, thì Sư đoàn của chúng ta hiện tại có tổng cộng 144 đầuRobot MX quân dụng. Toàn bộ cũng đều đang ở bên trong quân doanh cả. Đám Robot toàn bộ đều được bảo trì bảo dưỡng vô cùng hoàn hảo, tần suấttiến hành tự kiểm vẫn mãi luôn được tiến hành đều đặn thường xuyên, bấtcứ lúc nào cũng có thể đầ nhập vào chiến đấu! Chỉ là, Sư Đoàn trưởng…

Hoa Tiểu Ty, chủ quản quân đoàn Robot của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nghehỏi, lập tức đứng dậy báo cáo. Theo thời gian trôi qua, thanh âm báo cáo của hắn cũng càng ngày càng hưng phấn hơn rất nhiều, hơn nữa lại cóchút nghi hoặc nhàn nhạt, mơ hồ dự đoán được chút gì đó, thế nhưng ngaybản thân hắn cũng không dám tin tưởng rằng chính mình đã dự đoán chínhxác, đành phải run giọng hỏi:

- Chúng ta sẽ đi đâu mà chiến đấu vậy?

- Thân là một quân nhân của Liên Bang, ở nơi nào có địch nhân, thì chúng ta sẽ đi đến nơi đó mà chiến đấu!

Lý Cuồng Nhân nói ra một câu cùng với câu danh ngôn trước đây của Tiểu đội 7 vô cùng đồng dạng, sau khi thoáng tạm dừng lại một lúc, hắn mới tiếptục nói:

- Bất luận là địch nhân ngoài tiền tuyến hay là địch nhân bên trong bộ đội của chúng ta cũng đồng dạng là như thế!

Nghe được câu nói đó, đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 17 mớitrong phòng rốt cuộc cũng đã hiểu được rõ ràng hắn muốn làm cái gì, biểu tình trên mặt liền biến thành vô cùng rung động cùng với nghi hoặc. Sựphấn khởi cùng với do dự không ngừng giãy dụa chấn động liên hồi trênmặt bọn họ, cuối cùng đều hóa thành một cỗ ý tứ nhiệt huyết thô bạo cùng với thiết huyết mạnh mẽ.

Tất cả các quân nhân sĩ quan trongphòng, bao gồm cả Hách Lôi ở trong đó cũng vậy, đều ầm ầm đẩy ghế saulưng mình ra, đứng thẳng người dậy, ba một tiếng, cực kỳ thẳng tắp đứngnhìn thẳng về phía trước, hướng về phía vị Quyền Sư Đoàn trưởng tân nhậm của chính mình, kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang một cái.Tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn như trước trầm mặc không nói lời nào, nhưng mà thái độ rõ ràng đã hoàn toàn thay đổi!

Quyền Sư Đoàn trưởngLý Phong, vừa mới tiến vào quân doanh của Sư đoàn Thiết giáp 17 mớikhông đầy nửa tiếng đồng hồ, đã một lần nữa trở ra, dẫn theo một đámthuộc cấp, cưỡi trên mười mấy chiếc xe quân dụng chống đạn, gào thétmang theo những cái đuôi bụi mù dài tít tắp rời khỏi quân doanh.

Mục tiêu của cả đoàn xe chính là khu căn cứ đóng quân của Bộ Tư lệnh tiền tuyến Quân đội Liên Bang!

o0o

Những chiếc bánh xe quân dụng chống xốc màu đen tuyền không ngừng xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, thường xuyên phát ra những thanh âm va chạm chóitai cùng với những tia lửa sáng lóa. Những khỏa đá vụn ở trên con đườngvùng quên không ngừng bị nghiền áp, vỡ tung, những mảnh vỡ nhỏ bé khôngngừng bay loạn ra khắp nơi xung quanh. Phần bùn đất tơi xốp bên dưới tức thì bị chấn động khiến cho nhòe nhoẹt hẳn ra…

Hơn mười chiếc xequân dụng của Liên Bang đồng thời gào thét phóng thẳng về phía trước,kéo dài ở phía sau những cái đuôi bụi mù một màu vàng đen khủng bố, nhìn qua có vẻ dị thường đồ sộ, thanh thế cực kỳ kinh người.

Khu vựcchiến khu xung quanh đại bản doanh này, vào ba năm trước đây đã bị Quânđội Liên Bang hoàn toàn khống chế. Trong một khu vực phạm vi mấy ngàn km vuông xung quanh nơi này, đang đóng quân tổng cộng mười bảy chi Sư đoàn binh lính mặt đất của Quân đội Liên Bang, quân số binh lính bên trongđó tổng cộng vượt quá hai vạn người.

Tuy rằng ở sâu phía trongkhu vực quân đội chiến đóng căn bản không cần theo dõi quá mức nghiêmmật, thế nhưng một đoàn xe quân dụng với thanh thế cực kỳ kinh người như thế, vẫn là trong lúc nhất thời liền kinh động vô số trạm canh gác củacác chi Sư đoàn bộ đội mặt đất kia.

Trong những Chỉnh biên Sưđoàn Thiết giáp, nhưng Sư đoàn Robot Tác chiến, Lữ đoàn Phản ứng nhanh,Sư đoàn Đột kích Chiến địa… các vị Tướng lãnh cao cấp của Quân đội LiênBang sau khi nhận được tin tức tình báo truyền về, ai nấy cũng đều nếmthử muốn làm ra một ít động tĩnh gì đó. Nhưng mà khi đám đại lão cùngvới tướng lĩnh Quân đội chiến công hiển hách này xác nhận rõ ràng đoànxe kia chính là đoàn xe chuyên dụng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, hơnnữa người ngồi trong chiếc xe chạy đầu tiên của đoàn xe kia lại chính là Lý Cuồng Nhân, thì bọn họ ngay lập tức hiểu được rằng, Sư đoàn Thiếtgiáp 17 mới đang muốn làm chuyện gì…

Sau khi trải qua một lúctrầm mặc, ngay sau đó bọn họ liền hạ đạt mệnh lệnh, đều ước thúc bộ độicủa chính mình đột nhiên tiến vào một giai đoạn trầm mặc thu quân cực kỳ quái dị.

Mặc dù các đơn vị bộ đội mặt đất chúng quanh có khảnăng trầm mặc, nhưng mà Bộ Tư lệnh tiền tuyến Liên Bang ở bên trong khucăn cứ lại tuyệt đối không có khả năng trầm mặc. Thanh âm cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng của Trung tướng Hồ Liên vang lên cực kỳ lãnh lệcùng với trầm thấp thông qua hệ thống thông tin liên lạc nội bộ gắn trên chiếc xe:

- Tiểu Phong, cậu vừa mới nhậm chức Sư Đoàn trưởng đãnghĩ đến tạo thành một hồi binh biến rồi hay sao? Thật sự con mẹ nó hồnháo mà! Ngay lập tức quay trở về cho tôi!

Lý Cuồng Nhân ngẩngđầu nhìn chằm chằm về phía tòa căn cứ khổng lồ đang nằm ở xa xa phíacuối đường chân trời, vẻ mặt không một chút biểu tình, hồi đáp:

- Tư lệnh đại nhân, nếu như Sư đoàn Thiết giáp 17 mới muốn thật sự khỏiđộng một hồi binh biến, như vậy thì nơi này xuất phát cũng không chỉ cómấy chục chiếc xe quân dụng như thế này đâu!

Thanh âm Trung tướng Hồ Liên phẫn nộ rít gào điên cuồng:

- Mấy chục chiếc xe quân dụng? Cậu không cần nghĩ rằng bên trong Bộ ThamMưu có bằng hữu của cậu trong đó thì cậu có thể giấu diếm được ánh mắtcủa Bộ Tư lệnh a! Bên phía Cục Hiến Chương vừa mới phát ra cảnh báo khẩn cấp, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương phát hiện ra được Robot của Sư đoànThiết giáp 17 mới đã tiến hành khởi động, đang trên đường tiến tới căncứ… Cậu đến tột cùng là nghĩ muốn làm cái gì? Đầu óc của cậu có phải làđã xuất hiện vấn đề rồi hay không?

Hai hàng lông mày thanh tú của Lý Cuồng Nhân nhất thời chậm rãi nhướng lên một chút. Quả thật hắnkhông nghĩ đến rằng đám mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã bịtàn phá vô cùng trên khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, không ngờ lại có thểnhanh như vậy chú ý đến những động tĩnh chuẩn bị của chính mình như thế.

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, hắn mới bình thản hồi đáp:

- Tư lệnh đại nhân, thân là Quyền Sư Đoàn trưởng mới nhậm chức của Sưđoàn Thiết giáp 17 mới, hiện tại tôi suất lĩnh của ban ngành đội vụ bêntrong Sư đoàn của tôi đi tới căn cứ điều tra một chút những quân nhân sĩ quan bị tình nghi phạm tội thông đồng với địch, bán đứng đồng đội… Vìđể phòng ngừa những sự chống cự không cần thiết, cho nên tôi mới ra mệnh lệnh cho đám Robot khởi động đi theo để phòng ngừa tình huống bất ngờ.Xin ngài hãy thấu hiểu cho tôi!

Trung tướng Hồ Liên phẫn nộ thét gào:

- Chó má, từ khi nào mà Bộ Nội Vụ của một Sư đoàn Thiết giáp lại có quyền hạn đi tra án các quân nhân sĩ quan thuộc đơn vị khác cơ chứ? Hay lànói một gã Sư Đoàn trưởng như cậu lại nghĩ muốn một phen thay thế toànbộ Bộ Tư lệnh mà làm việc?

- Ngài đã hiểu lầm rồi!

Trênchiếc xe quân dụng đang không ngừng run rẩy, thế nhưng khuôn mặt LýCuồng Nhân vẫn như cũ bình tĩnh không hề có một tia run rẩy nào cả. Hắntrầm giọng hồi đáp:

- Tiền tuyến cần có sự ổn định, Quân đội Liên Bang cần có sự ổn định! Tôi đối với Bộ Tư lệnh tiền tuyến cũng chẳng có bất cứ ý tưởng nào cả, nhưng mà một khi tôi đã mang danh là Sư Đoàntrưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, tự nhiên phải có một chút thái độcần phải thể hiện cho mọi người nhìn thấy một chút.

- Cậu đừng có quên thân phận của cậu là gì! Cậu chính là một gã quân nhân Liên Bang!Quân nhân cần phải lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Nếu nhưcậu không lập tức rút toàn quân trở về, tôi sẽ lấy tội danh ý đồ muốnbất ngờ làm phản mà bắt cậu đưa ra Tòa án Quân sự đó!

Lý Cuồng Nhân cực kỳ ngắn gọn bình thản, trực tiếp trả lời hắn hai chữ:

- Hoan ngênh!

Bên kia đầu dây hệ thống thông tin liên lạc thoáng trầm mặc một lúc lâu,sau đó lại một lần nữa vang lên thanh âm có chút mệt mỏi cùng với bấtlực của Trung tướng Hồ Liên:

- Nơi này chính là tiền tuyến, sựbày tỏ thái độ của cậu như vậy chính là đem toàn bộ cục diện khiến chokhông thể nào khống chế nổi được! Tiểu Phong… cậu nên hiểu rõ ràng, đámngười Đế Quốc kia vẫn còn đang ở tại phương Bắc mà nhìn chằm chằm vàochúng ta, nếu như trong căn cứ chúng ta bị nội loạn, như vậy chính là có ý nghĩa như thế nào…

- Chính là bởi vì đám người Đế Quốc kia vẫn đang còn ở phương Bắc giương mắt nhìn chằm chằm chúng ta, cho nên tôimới trước tiên một phen đem tất cả những khối ung nhọt bên trong căn cứhoàn toàn cắt diệt hết thảy. Bằng không khiến cho các quân nhân sĩ quanbinh lính ở tiền tuyến trong khi đánh giặc, lại phải phân tâm phòng bịphía sau lưng mình bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện những viên đạn bắnlén, như vậy thì trận đánh giặc này còn cần phải chiến đấu nữa haykhông?

- Đây chính là bất ngờ tạo phản a!

Trung tướng HồLiên rõ ràng bị cái đoàn xe quân dụng đến từ Sư đoàn Thiết giáp 17 mớinày chọc cho phẫn nộ không thôi. Ông ta đập lên trên bàn một cái thậtmạnh, phẫn nộ gầm rú thét lớn:

- Cho dù là cậu cũng không có khả năng gánh nổi cái trách nhiệm này đâu!

Hai hàng lông mày của Lý Cuồng Nhân nhất thời nhướng lên một cái, thanh âm cực kỳ trào phúng nói:

- Tại tiền tuyến bất ngờ tạo phản, cái trách nhiệm này quá mức trọng đại, tôi chỉ là một gã Quyền Sư Đoàn trưởng, làm sao gánh cho nổi? Ngài thân là Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến, cái trách nhiệm này… phiền ngàiphải gánh lấy rồi…

- Lý Phong… Cậu thật sự là… là một kẻ điên mà!

Đoàn xe đang chạy tới, bắt đầu giảm xuống tốc độ. Đám bụi mù khủng bố bênngoài cửa sổ dần dần có xu hướng bình ổn lại. Hai hàng lông mày đangnhướng lên của Lý Cuồng Nhân lúc này cũng chậm rãi giãn dần xuống. Hắnim lặng một lát, bình thản hồi đáp:

- Chuyện này, ai ai cũng đã sớm biết rồi!

Sau đó không đợi bên kia đầu dây hệ thống thông tin liên lạc nội bộ lạivang lên lần nữa, Lý Cuồng Nhân liền mạnh mẽ cắt đứt liên lạc.

o0o

Giương mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống thông tin liên lạc nội bộ không ngừngtruyền đến thanh âm tít tít không có tín hiệu trả lời trước mặt mình,khuôn mặt nghiêm nghị của Trung tướng Hồ Liên lúc này đã biến thành mộtmảnh đỏ ửng phẫn nộ. Ông ta trầm mặc không nói tiếng nào, trong đầukhông ngừng lặng yên suy nghĩ.

Mãi một lúc lâu sau, khuôn mặt đỏbừng phẫn nộ kia dần dần chuyển thành vẻ bình thản không có một tia biểu tình. Ông ta khẽ hắng giọng một cái, khóe môi khẽ nhướng lên một chút,dùng thanh âm có chút khàn khàn, nhàn nhạt hỏi:

- Bọn họ có kịp rút lên trên Chiến hạm vũ trụ hay không?

- Chủ nhiệm Bối Lý cùng với các quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang vẫn còn chưa kịp rút lên trên Chiến hạm vũ trụ!

Gã sĩ quan tham mưu ở phía sau lưng của Tướng quân Hồ Liên nhất thời có chút khẩn trương hồi đáp:

- Vừa mới kiểm tra lại lịch trình hạ cánh theo kế hoạch, Phi thuyềnchuyển tiếp vẫn còn lâu lắm mới đến được căn cứ… Trước đây khoảng mườilăm phút, bên phía Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cùng với Hạm độiLiên Bang từng có một lần liên lạc bí mật… Không biết cuộc liên lạc đócùng với chuyện này có quan hệ gì hay không…

Trung tướng Hồ Liênđứng thẳng người lên, hai bàn tay chống mạnh lên trên mặt bàn, hai vaicó chút khẽ run rẩy. Ông ta tiếp tục trầm mặc thêm một khoảng thời gianthật lâu nữa, sau đó mới dùng thanh âm cực kỳ mỏi mệt, ra mệnh lệnh:

- Tạm thời bãi bỏ toàn bộ biện pháp phòng ngự xung quanh căn cứ. Rút vềtất cả các chi bộ đội mặt đất trú đóng xung quanh Khu Y3! Bên phía banngành điều tra liên hợp Liên Bang bên kia, chỉ thông báo cho họ biết một tiếng là được!

Gã sĩ quan tham mưu nhất thời có chút khiếp sợnhìn chằm chằm vị Tướng quân, sau đó ngay lập tức thanh tỉnh lại. Hắnchợt hiểu ra, vị Tướng quân đại nhân trước mặt này, khi đối mặt với sựđiên cuồng của vị Tiểu Lý Sư Đoàn trưởng kia, cuối cùng đã lựa chọn sựtránh lui cùng với… bán đứng!

o0o

Cánh cửa chính lối vàokhu căn cứ quân sự tiền tuyến của Quân đội Liên Bang hoàn toàn mở rộngcửa. Vô số các loại vũ khí công kích hạng nặng bố trí khắp các góc khuất bên trong căn cứ hoàn toàn trầm mặc, im lặng, giống hệt như các cônương xinh đẹp phong tình ở các khu câu lạc bộ ăn chơi đêm khuya tại Đặc khu Thủ Đô, đối mặt với hơn mười chiếc xe quân dụng của Sư đoàn Thiếtgiáp 17 mới đang gào thét phóng thẳng đến, cực kỳ ngượng ngùng cùng vớirụt rè, căn bản không hề làm ra bất cứ phản ứng chủ động nào cả.

Đoàn xe quân dụng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới gào thét mạnh mẽ tiến nhậpthẳng vào khu căn cứ quân sự tiền tuyến của Quân đội Liên Bang, sau đócùng với thanh âm bánh xe phanh lại cực kỳ bén nhọn, bao vây xung quanhKhu Y3, nơi đóng quân của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang.

Hơn một trăm gã binh lính trang bị trên mình võ trang hạng nặng nhất thờimở cửa xe tuôn ào xuống, sát khí hôi hổi nâng lên những khẩu súng ốnghỏa lực cao trong tay mình, chỉ thẳng vào phía đối phương.

Banngành điều tra liên hợp Liên Bang sau khi nhận được tin tức từ bên phíacăn cứ chuyển đến, dưới mệnh lệnh mạnh mẽ từ bên phía Bộ Tư lệnh đưaqua, có chút chật vật mà bất cam chuẩn bị rút lui. Thế nhưng mà chiếcPhi thuyền chuyển tiếp phụ trách vận chuyển đưa bọn họ lên Chiến hạm,lại không biết vì cái gì mà mãi vẫn chậm chạp chưa có đến đây.

Cái này chính là sự bất hạnh của bọn họ, nhưng lại cũng là sự may mắn củabọn họ. Bởi vì lúc này trong Khu Y3 này, chi Tiểu đội chiến đấu đặc biệt Cặp Mắt Ti Hí lệ thuộc quyền quản lý của bọn họ đã tập kết hoàn thành.Những gã chiến sĩ đặc chủng có năng lực cường hãn nhất toàn bộ Liên Bang này, ước chừng có khoảng ba trăm người.

Sau khi xác nhận sựchênh lệch lực lượng cực kỳ có lợi đối với chính mình, sắc mặt Chủ nhiệm Bối Lý cực kỳ âm trầm nhìn chằm chằm về phía đối phương, bắt đầu chuẩnbị lên tiếng phát biểu đoạt lấy khí phách của đối phương, sau đó mạnh mẽ kịch liệt đề nghi đối phương một cơ hội đàm phán.

Ba một tiếng trầm đục vang lên, cánh cửa xe mở ra, sau đó đóng lại thật mạnh.

Lý Phong chậm rãi đi đến giữa toàn trường, đối diện thẳng với hơn ba trămgã chiến sĩ đặc chủng tinh nhuệ nhất toàn bộ Liên Bang kia, vẻ mặt không một chút biểu tình, hét lớn:

- Không có đàm phán gì cả, chỉ có đầu hàng!

Chi bộ đội bí mật đặc chiến cường hãn nhất Liên Bang đối mặt với chi binhlính lục quân tinh nhuệ nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang. Những khẩu súng ống hạng thức tiên tiến nhất của Liên Bang đều nắm ở trong tay, hướngthẳng về phía đối phương.

Toàn trường nhìn qua tựa hồ như khẩn trương giằng co, nhưng không ai biết được ưu thế hiện tại đang được nắm giữ trong tay ai.

Sư đoàn Thiết giáp 17 mới chính là Sư đoàn Thiết giáp vương bài của Quânđội Liên Bang, mà chi Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí lại cóthể nói là chi bộ đội đặc chủng cường đại nhất của Chính phủ Liên Bang.Trong thời gian ba năm vừa qua, vô số những tràng chiến đấu huyết tinhmáu chảy đầm đìa sớm đã chứng minh cái sự thật này.

Hơn một trămgã binh lính bình thường của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới lại muốn giảigiáp khí giới của hơn ba trăm gã bộ đội đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí, bấtluận nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, cũng đều là chuyện tình không cókhả năng làm được.

Nhưng mà chính tại dưới cái loại cục diệngiống như thế này, Lý Cuồng Nhân bình thản đi xuống khỏi chiếc xe quândụng, lười biếng giao phó vài lời nói gì đó, nói ra một câu nói không để cho người ta có thể nghi ngờ, nhìn như là ngu xuẩn cùng với kiêu ngạo,thế nhưng trên thực tế phần lớn đều là sự tự tinh đối với thực lực củachính bản thân mình.

Đám chiến sĩ đặc chủng của chi bộ đội tinhnhuệ Tiểu đội Cặp Mắt Ti Hí kia giương mắt nhìn chằm chằm vào gã Thượngtá trẻ tuổi mặt mày thanh tú đang đứng trước nhất của đám binh lính vừamới bao vây xung quanh mình kia. Mặc dù khuôn mặt hắn nhìn qua cực kỳthanh tú, thế nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác áp báchcực kỳ mạnh mẽ.

Bọn họ nhất thời nắm chặt những khẩu súng ống tựđộng trong tay mình, gắt gao nhíu chặt cặp mày. Bọn họ không có một aiđầu hàng cả, mà ngược lại bởi vì một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt nào đó, khiến cho những khẩu súng ống trong tay bọn họ cũng phảinâng cao lên một chút.

Thế cục cực kỳ gấp gáp, chỉ một chút độngtĩnh thôi cũng khiến cục diện không thể khống chế được. Mà đây cũngchính là loại bộ dáng cấp bách mà một gã quan viên nào đó đang cực kỳmong muốn.

Chủ nhiệm Bối Lý, trên mặt vừa mới cố gắng thể hiện ra một vẻ mặt phẫn nộ, nhằm để che giấu đi sự khủng hoảng sâu sắc bêntrong nội tâm của chính mình. Ông ta vừa mới chuẩn bị đầy đủ những việccần phải làm tiếp theo để đối phó với cục diện trước mắt này, lại nhìnthấy đám thuộc cấp của chính mình thể hiện ra cảm xúc không được ổnđịnh, mới khẽ ho nhẹ mấy tiếng, sau đó mới lạnh giọng khiển trách:

- Thượng tá, tôi ra mệnh lệnh cho cậu ngay lập tức rút về toàn bộ nhữngbinh lính của cậu, bằng không ban ngành điều tra liên hợp sẽ lấy quyềnhạn cấp độ 3 mà bắt cậu về tội phản loạn đó!

Lý Cuồng Nhân cũngchẳng thèm liếc mắt nhìn người này lấy một cái, vẫn như trước vẻ mặtkhông một chút biểu tình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chi bộ đội chiếnđấu đặc chủng đông nghìn nghịt đứng trước mặt. Ánh mắt của hắn xẹt quatrên bộ quân trang của bọn họ, xẹt qua trên đồ án hình cặp mắt ti hí màu đỏ tươi thêu bắt mắt ở trên cánh tay trái của bộ quân trang của bọn họ.

Trải qua một hồi trầm mặc, hắn mới dùng thanh âm tràn ngập ngữ khí trào phúng, khiển trách nói:

- Các người không phải là quân nhân chân chính, có cái tư cách gì để màxuất hiện ở tại tiền tuyến này cơ chứ? Nghĩ đến khoác lên trên người một bộ quân trang thì liền xoay người biến thành một gã quân nhân rồi haysao?

Mớ thịt béo ở dưới khóe mắt của Chủ nhiệm Bối Lý nhất thờimơ hồ nảy lên một chút. Ngoại trừ một tia phẫn nộ nhàn nhạt khó có thểnhìn ra, thì trên mặt ông ta còn tràn ngập một cỗ cảm giác khó hiểu.Thân là một quan viên cao cấp nhất của ban ngành điều tra liên hợp LiênBang do Cục Hiến Chương điều đến tiền tuyến lần này, ông ta chỉ cần phải hướng về phía Tổng thống tiên sinh cùng với Chủ tịch Lý Tại Đạo báo cáo mà thôi, là người có được quyền hạn cực cao ở nơi này. Ông ta căn bảnkhông tin rằng cái đám kẻ điên của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này lại dám ở giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt của tất cả mọi người mà làm xằngbậy được, càng không thể nào có khả năng làm thương tổn chính mình.

Đúng vậy, bản thân hắn thừa nhận rằng chính mình quả thật rất sợ hãi gã LýCuồng Nhân này, nhưng mà hắn tin tưởng vững chắc cho dù một người cóđiên cuồng đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không dám gánh vác cáitội danh tấn công ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang được. Bởi vì cái đó chính là có ý nghĩa đối kháng với toàn bộ Liên Bang, cùng cấp độ với bất ngờ làm phản, thậm chí chính là phản loạn nữa!

Một khi đã là như thế, thì cái đám người của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này, nhìn bềngoài là sát khí hôi hổi xông loạn vào trong căn cứ quân sự tiền tuyến,cũng không ngoài mục đích chính là muốn giành lấy một chút mặt mũi củamình mà thôi, cũng không ngoài mục đích chính là Thượng tá Lý Phong vừamới lên nhậm chức Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới làm ra để thu nạp nhân tâm mà thôi, cũng chính là chỉ muốn ban ngành điềutra liên hợp đưa ra lời giải thích cho chuyện lần trước, chỉ là làm ramột lần cúi đầu trên ý nghĩa tượng trưng mà thôi.

Chủ nhiệm BốiLý tin tưởng vững chắc rằng sự phán đoán của chính mình phi thường trítuệ mà vô cùng chính xác, cho nên bản thân ông ta cực kỳ không hiểu, vìcái gì mà đám người ở giữa toàn trường này không ai thèm để ý đến chínhmình. Cho dù cố tình bày ra bộ dáng lãnh khốc như thế mà không chịu đứng ra đám phán, nhưng mà nếu như không chịu đàm phán, làm thế nào cácngười có thể để cho chúng ta cúi đầu đây chứ?

Lý Cuồng Nhân vẫnnhư cũ không hề thèm để ý gì đến hắn cả, hai hàng lông mày thanh túgiống như hai đám lửa rừng, dần dần thiêu đốt mạnh mẽ lên.

Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình, giương mắt nhìn chằm chằm vào hơn ba trăm gã bộ đội chiến đấu đặc chủng cường đại nhất Liên Bang trước mặt mình,nhàn nhạt nói:

- Tôi biết tất cả các người đều là đến từ PhíThành, trong lòng các người luôn nghĩ rằng bản thân chính mình là loạigia hỏa có năng lực mạnh mẽ nhất thế giới, cho nên các người mới trở nên kiêu ngạo đến như thế!

Thanh âm của hắn nhất thời chợt nâng cao lên một chút, giống như biến thành cực kỳ thô bạo vậy, phun trào ra ngoài:

- Nhưng mà ở trước mặt của tôi, các người không có bất luận kẻ nào có tư cách mà kiêu ngạo cả!

- Tôi đã từng đích thân đi qua tất cả các Tu Thân Quán của các người, đem đám sư phụ, huấn luyện viên, sư phó của các người đánh bại qua một lầnrồi. Thời điểm khi mà tôi cùng với Điền Đại Bổng vẫn còn chưa có chếtđi, thì cái đám phế vật đến từ Phí Thành các người này, tốt nhất là đừng có một phen đem hai chữ Phí Thành kia đặt lên trên đầu mà lòe ngườinữa!

- Mục tiêu thành lập lên cái chi bộ đội này của các ngườichính là muốn giết chết Hứa Nhạc. Thế nhưng hơn ba trăm người các ngườiđuổi theo giết hắn, đến ba năm trời rồi, ngay cả một cọng lông mao củahắn cũng không có chạm đến được! Trước khi cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia chết đi, các người có tư cách gì để mà kiêu ngạo cơ chứ?

- Những tên phế vật cho dù có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, chung quy vẫn là một đám phế vật mà thôi!

Hơn ba trăm gã binh lính chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hínghe những gì Lý Cuồng Nhân nói, sắc mặt nhất thời biến hóa mạnh mẽ. Cómột vài người rốt cuộc cũng nhận ra thân phận phía sau của gã Sư Đoàntrưởng trẻ tuổi nhưng cực kỳ thô bạo trước mặt này. Bọn họ cũng đồngthời nhớ lại cái đoạn cũ đã xảy ra rất nhiều năm trước đây tại PhíThành, nhớ tới cái gã thiếu niên mười hai tuổi năm đó, kẻ đã từng mộtphen đem tất cả bảng hiệu của các Tu Thân Quán tại Phí Thành hoàn toàngỡ xuống một lần.

Nếu đổi lại thành một thời điểm nào đó khác,thì cái đám chiến sĩ bộ đội chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ cường hãn đếntừ Phí Thành này bị người khác sỉ nhục đến như thế, bị người khác chửilà một đám phế vật, như vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ quẳng qua sau đầuhết thảy mọi sự trói buộc của cái gì mà kỷ luật quân đội, cũng phải dùng máu tươi mà mạnh mẽ cướp đoạt lại vinh dự của chính mình. Nhưng mà ngày hôm nay lại tuyệt đối không được. Bởi vì cái người mà đám bọn họ đangđối mặt cũng đồng dạng chính là đến từ Phí Thành!

Ở phía sau hậusơn Phí Thành chính là địa phương ngưng kết tinh hoa mấy trăm năm củaQuân đội Liên Bang, là nơi dân phong cực kỳ thượng võ, cường hãn hiếuchiến. Hơn mấy chục cái Tu Thân Quán ở nơi đó chẳng biết đã thay đám Đại Gia tộc cùng với những cơ cấu chiến đấu của Chính phủ Liên Bang mạnh mẽ bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu vị cường giả giống như là Khổng Vũvậy.

Nhưng mà nguyên nhân chân chính khiến cho Phí Thành lưu danh hậu thế, nhận được sự tôn kính của thế nhân, chung quy cũng vẫn là sựtồn tại của vị lão nhân kia, cũng vẫn là cái dòng họ giống hệt như làmột cái vương miện đang đội trên đỉnh đầu của Phí Thành kia!

- Tôi họ Lý!

- Tôi chính là Lý Cuồng Nhân!

Hơn ba trăm thanh vũ khí nhất thời kính sợ hạ xuống, có một vài gã chiến sĩ của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí đã lặng lẽ đem súng ốngcủa mình đặt xuống bên cạnh chân mình. Tại toàn trường vang lên một vàithanh âm kim loại va chạm lanh canh thanh thúy lẻ loi.

Tuy rằngvẫn có một vài gã đội viên vẫn như trước khẩn trương nắm chặt khẩu súngtrong tay, chờ đợi mệnh lệnh đến từ gã quan viên thượng cấp, cũng rốtcuộc không ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cặp mắt của Lý CuồngNhân.

Một người cũng chỉ có hai bàn tay mà thôi, thế nhưng chỉbằng tên tuổi của chính mình lại liền có thể đánh bại được quyết tâmchống cự của cả một đám bộ đội chiến đấu đặc chủng thanh âm cực kỳ hiểnhách. Ngoại trừ nguyên nhân bởi vì lực ảnh hưởng của Gia tộc hắn ở PhíThành tuyệt đối giống như một vị Thần minh ra, còn càng bởi vì thực lựcmạnh mẽ của chính bản thân hắn, cùng với sự thô bạo điên cuồng mà từ lâu đã trở thành một đoạn truyền kỳ của hắn. Một loại khí thế khiếp ngườinhư thế, trừ bỏ Lý Cuồng Nhân ra thì còn có thể là ai cơ chứ?

Đúng lúc này thì tại xung quanh Khu Y3 của căn cứ quân đội tiền tuyến chợtvang lên thanh âm bánh xích nặng nề nghiền nát trên mặt đất. Trong thanh âm dịch áp lưu chuyển hỗn loạn ầm ỹ cực kỳ rõ ràng, hơn mười đầu RobotMX quân dụng màu đen của Quân đội Liên Bang nghiêm nghị dũng mãnh tiếnvào, nhất thời nắm giữ trong tay thế cục toàn diện.

Nếu như lúctrước đám Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới tiến vào trước, khiếncho toàn trường kinh sợ, thì đám bộ đội đặc chủng của Biệt đội Cặp MắtTi Hí cuối cùng cũng chỉ có thể đầu hàng mà thôi, nhưng mà có thể nàobởi vì những biến cố nào đó ngẫu nhiên phát sinh, khiến cho gây ra mộttràng sự kiện đổ máu hay không, thì cũng không có bất cứ kẻ nào có thểnói rõ được.

Cho nên ở trong kế hoạch ban đầu của Lý Cuồng Nhân,hắn quyết định chính mình sẽ một người đứng đầu ra mặt, khiến cho toàntrường kinh sợ, để cho cái khả năng mà sự kiện đổ máu kia phát sinh được giảm xuống đến mức thấp nhất.

Chủ nhiệm Bối Lý mãi vẫn luôn nhíu chặt cặp mày nhìn chằm chằm vào hết thảy mọi chuyện phát sinh trongsân, mãi cho đến lúc không ai thèm để ý đến ông ta nữa, cho nên ông tamới có cơ hội cùng với thời gian mà phân tích tình thế. Ông ta đã cực kỳ chuẩn xác mà đoán đúng được ý tưởng ban đầu của Lý Cuồng Nhân, nhưng mà lại không biết vì cái gì trong lòng ông ta thủy chung cũng không thểthả lỏng được.

Một khi Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã không nghĩmuốn tạo thành một sự kiện đẫm m, như vậy thì vì cái gì mà chính mìnhvẫn có một loại cảm giác quái dị đến như thế?

Chủ nhiệm Bối Lýnghĩ mãi cũng không thể nào hiểu rõ ràng được. Hắn nhìn thấy đám binhlính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã bắt đầu đi vào giữa đám người,tiến hành tước đoạt vũ khí. Ông ta có một loại cảm giác như là đang cómột luồng gió lạnh quỷ dị nào đó lặng lẽ thổi quét khắp nơi trên ngườimình, bắt đầu ngửi ra được một vài hương vị nguy hiểm nào đó.

Nếu như để Sư đoàn Thiết giáp 17 mới có thể hoàn thành được công tác tướcđoạt vũ khí, như vậy thì toàn bộ Tiểu đội Cặp Mắt Ti Hí, càng chính xáchơn mà nói, toàn bộ đám quan viên của ban ngành điều tra liên hợp LiênBang bọn họ mà nói, liền sẽ không còn giữ lại bất cứ lực lượng nào để mà tự bảo vệ lấy chính mình nữa, chỉ có thể biến thành một con thỏ con đơn độc lạnh rung giữa đồng không mông quạnh, chờ đợi người khác đến lộtda, cắt lông, hoặc là chặt chém biến thành mấy chục đoạn, đem kho thànhmón thịt kho tàu, nằm trong danh mục cấm của Cục HTD bên Liên Bang bênkia!

Hô hấp của Chủ nhiệm Bối Lý dần dần trở nên dồn dập lên. Ông ta không thể trơ mắt nhìn thấy thế cục cứ tiếp tục như vậy mà pháttriển xuống. Vì để ngăn cảnh hành động tước đoạt vũ khí của đối phương,ông ta thu hết can đảm, nhìn thẳng về phía Lý Cuồng Nhân, phẫn nộ gầm rú nói:

- Tôi muốn hướng về phía Chính phủ Liên Bang mà lên án cậu, Lý Cuồng Nhân cậu cần phải bị quân pháp nghiêm trị! Lý Chủ tịch tuyệtđối sẽ không tha thứ cho cậu!

Vào thời khắc như thế này hắn lạilôi cái chiêu bài của Lý Tại Đạo ra nói với Lý Cuồng Nhân, thật ra ôngta cũng không có trông mong gì Lý Cuồng Nhân, loại người điên cuồng nhưthế này vì cái tên đó mà nể mặt ông ta, tuy rằng hai người thật sự cóquan hệ cha con. Cái mà ông ta hy vọng chính là đám chiến sĩ đặc chủngcủa Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí có thể nhất thời thanh tỉnh lại, nhớ ra đượcrằng Chủ tịch Lý Tại Đạo chính là phụ thân của gã Thượng tá trẻ tuổiđiên cuồng này, cho nên một lần nữa có lại được ý chí chiến đấu, cho dùít nhất là dũng khí cầm súng lên đi cũng được.

Lý Cuồng Nhân rốtcuộc cuối cùng cũng chậm rãi nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Chủ nhiệm Bối Lý. Hắn biết rõ ràng sự sợ hãi cùng với ý tưởng chân chính tronglòng người này. Vì để cho đám thuộc cấp có thể dễ dàng hoàn thành côngtác tước đoạt vũ khí, hắn không ngại hạ mình cùng với cái tên vô sỉ nàymà nói chuyện mấy câu.

- Lời lên án của ông không có hiệu quả!Bởi vì nơi này là đang tại tiền tuyến, chứ không phải là tại Thủ Đô Tinh Quyển, lại càng không phải là Tòa nhà Nghị Viện, hoặc là Dinh thự TổngThống, cái nơi tràn ngập hương vị mục nát thối rữa kia!

- Còn vềphần hai chữ Quân pháp kia, vĩnh viễn cũng chỉ là từ ngữ mà chỉ có những người quân nhân chân chính mới có thể nói ra mà thôi!

Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt của Chủ nhiệm Bối Lý, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Xem ra bản thân ông cũng rất rõ ràng hai chân chính mình đang giẫm lêntrên cái địa phương gì. Như vậy thì ông hẳn là cũng hiểu được, ông ở tại tiền tuyến muốn hô mưa gọi gió, so với tại hậu phương phía sau gây raâm mưu quỷ kế thì phải nguy hiểm hơn rất nhiều lần!

- Ở phía hậuphương, các người có thể tùy tiện vu oan, hãm hại, tra tấn, bức cung… có lẽ cũng sẽ có ba bốn người bởi vì đứng lên chống lại mà phải nhận tội,bởi vì vậy mà bị mưu hại đến chết! Nhưng mà ở cái loại địa phương như là tiền tuyến này, thì mỗi khi các người làm sai một chuyện tình gì, sẽkhiến cho hàng ngàn thậm chí là hàng vạn con người phải lâm vào nguyhiểm!

Câu kết luận cuối cùng của Lý Cuồng Nhân chính là:

- Cho nên cái loại người như các người, vĩnh viễn cũng không được phép xuất hiện tại tiền tuyến, xuất hiện bên trong Quân đội!

Bên trong những lời nói bình tĩnh nhàn nhạt này lại ẩn chứa một cỗ sát ýbăng lạnh thấu xương. Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời cảm giác được thân thểchính mình càng ngày càng lạnh hơn. Trong cặp mắt phảng phất như là bịbao phủ lên một tầng sương mù nồng đậm vậy, thanh âm của ông ta chẳngbiết vì cái gì lại trở nên khàn khàn dị thường, có chút run rẩy nhànnhạt, nói:

- Nếu như ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang có chỗ nào sai lầm, tôi nguyện ý đứng trước toàn thể Hội nghị Liên tịch ThamMưu Trưởng chấp nhận chất vấn cùng với điều tra… Nếu như Lý Sư Đoàntrưởng cậu đồng ý, tôi hoàn toàn nguyện ý đứng trước Hội đồng Hiến Binhmà tự thú, hơn nữa chấp nhận gánh vác toàn bộ những trách nhiệm mà mìnhcần phải gánh vác!

Đám quan viên của Tiểu tổ Điều tra liên hợpLiên Bang đang đứng sau lưng Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời kinh ngạc nhìnchằm chằm về phía hắn, trong lòng thầm nghĩ không biết vị Chủ nhiệm tiên sinh này đột nhiên sao lại phát bệnh tâm thần như thế? Lại còn nói sẽgánh vác mọi trách nhiệm nữa? Thân là ban ngành có quyền hạn cao cấpnhất trong toàn thể Chính phủ Liên Bang, bọn họ tiến hành điều tra mọivụ án nào đi chăng nữa, cũng đều hoàn toàn phù hợp với pháp định bêntrong Đệ Nhất Hiến Chương, có thứ trách nhiệm gì cần bọn họ phải gánhvác chứ?

Chủ nhiệm Bối Lý cũng không có mở miệng giải thích bấtcứ thứ gì cho đám thuộc cấp sau lưng mình. Ông ta khẽ phất phất tay, ýbảo tất cả đám quan viên ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang theochính mình cùng rời đi. Hắn thà rằng thừa nhận chính mình đã hãm hạiTiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, cũng không muốn tiếp tục ởtrước mặt Lý Cuồng Nhân thêm một giây nào nữa.

- Đây là một gãnam nhân phi thường thông minh! Đáng tiếc hắn lại một phen đem toàn bộsự thông minh của chính mình dùng trên việc âm mưu chính trị bỉ ổi…

Lý Cuồng Nhân nhìn theo bóng dáng rời đi của Chủ nhiệm Bối Lý, trong lòng im lặng suy nghĩ như thế.

Hai hàng lông mày của hắn chợt giãn ra một chút, nở nụ cười nhàn nhạt cóchút quỷ dị, đưa tay nhận lấy khẩu súng lục trong tay gã sĩ quan thammưu cấp tá ngay bên cạnh mình, nhét vào thắt lưng, sau đó lạnh lùng nói:

- Ai cho phép các người rời đi?

Thân thể Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời cứng ngắc, cước bộ đang rời đi đột nhiên dừng lại.

Lý Cuồng Nhân lành lạnh nói:

- Tôi đã nói rồi, những loại người như các người vĩnh viễn cũng không nên xuất hiện ở bên trong Quân đội, không nên xuất hiện tại tiền tuyến. Các người chấp nhận bị điều tra chính là chuyện mà tôi cực kỳ khoái chínhất, nhưng mà điều tôi càng quan tâm hơn nữa chính là, như thế nào mớicó thể cam đoan được hai cái chữ vĩnh viễn này?

Ở trên thế giới này có loại sự tình gì có thể xưng là vĩnh viễn chứ?

Ngoại trừ thời gian ra, thì cũng chỉ có cái chết mà thôi!

Tiểu Lý Sư Đoàn trưởng chính là suy nghĩ như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.