Chương trước
Chương sau
Đường đường là Tổng thống Liên Bang, hoàn toàn nắm chặt quản lý trongtay hơn mấy trăm tỷ công dân thuộc ba Đại khu hành chính, hơn mười Tinhhệ hành chính cấp một, cộng thêm mấy trăm Tinh cầu quặng mỏ, lại cóquyền lực tối cao điều khiển chỉ huy hơn trăm vajnbooj đội Liên Bang,kết quả lại bị hai đoạn băng ghi âm đơn giản dọa phải chạy trốn vàotrong khu căn cứn quân sự bí mật trong lòng núi Tư Minh Sơn như thế.

Đối với các quan viên nội các Chính phủ bên trong gian phòng họp bí mật này mà nói, lời đề nghị này của vị Cố vấn An toàn Quốc gia Liên Bang khônghề nghi ngờ là một cái tát cực kỳ vang dội đánh thẳng lên trên mặt củatất cả bọn họ. Nhưng mà tất cả bọn họ ai nấy cũng đều không hề phản đốilời đề nghị này của ông ta, cho dù trong nội tâm nghĩ thấy vô cùng nhụcnhã…

Bởi vì khi mà bọn họ nhìn thấy trên màn hình băng ghi hìnhkia xuất hiện hình ảnh một đám Robot MX màu đen dưới trạng thái không có bất cứ người nào thao tác, lại giống như một đám u linh lao thẳng rabên ngoài bóng đêm, đánh thẳng xuống chiếc xe Thiết giáp kia, bọn họliền cảm nhận được một sự khiếp đảm cùng với lo sợ từ trước đến giờ chưa từng có.

Thân là công dân của Liên Bang, từ ngay khi sinh ra đãđược tắm gội trong ánh sáng của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, bọn họmặc dù không thể nào lý giải nổi mối quan hệ quyền hạn cổ quái giữa cỗMáy vi tính Trung ương Liên Bang cùng với Hứa Nhạc là chuyện tình nhưthế nào, thậm chí bọn họ cũng không biết trình tự thao tác của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang là như thế nào, nhưng mà bọn họ lại phithường biết rõ ràng là Liên Bang hiện tại đã ỷ lại vào mạng lưới hệthống Hiến Chương này đến thế nào. Hiện tại cái thứ mà bọn họ hoàn toàn ỷ lại vào kia, tựa hồ đã trở thành thứ vũ khí mạnh mẽ hữu lực cực đạitrong tay đối thủ của bọn họ, như thế nào có thể không sợ hãi bất anđây?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cáimàn hình ảnh cuối cùng trên màn hình trên tường kia, khẽ nhíu cặp màylại một chút, lắc lắc đầu, cự tuyệt lời đề nghị của Cố vấn An toàn Quốcgia tiên sinh. Ông ta nâng bàn tay lên, ngăn cản sự khuyên bảo kinh nghi bất định của đám thành viên nội các trong phòng, trầm giọng nói:

- Ta thân là Tổng thống Liên Bang, nếu như chỉ bởi vì sợ hãi mà bỏ trốn,chẳng lẽ ta phải bỏ trốn suốt cả nhiệm kỳ Tổng thống của ta hay sao?

Ông ta chậm rãi quét mắt nhìn khắp một vòng bên trong phòng họp, dùng mộtloại ngữ khí không cho phép người khác phải nghi ngờ, nói:

- Vềchuyện tình của Thượng tá Hứa Nhạc, cần phải nghiêm khắc giữ bí mậttuyệt đối, nghiêm cấm truyền bá ra khỏi bên ngoài gian phòng họp này.

- Bên trong Chính phủ cần phải ngay lập tức thành lập các ban ngànhchuyên trách ứng đối với tình huống đột phát lần này, do Tướng quân LýTại Đạo phụ trách toàn quyền quản lý. Bố Lâm sẽ là sĩ quan liên lạc qualại trung gian giữa các người.

Chủ nhiệm Văn phòng Dinh thự TổngThống đang ngồi ở một góc khuất phía sau lưng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bènhướng về phía mọi người gật gật đầu thăm hỏi một vòng.

Tổng thống tiên sinh tiếp tục tuyên bố một loạt các mệnh lệnh khác. Tuy rằng đãtrải qua một đêm không ngủ, nhưng mà thanh âm của ông ta vẫn như cũ hùng hậu hữu lực như vậy. Bên trong âm điệu bình tĩnh trầm thấp của ông talộ ra một cỗ cảm giác khiến người khác nghe được cũng trở nên bình tĩnhhơn một chút:

- Công tác lần này chia ra làm hai phương hướng màtiến hành. Thứ nhất, các ban ngành tương qua ngay lập tức triển khaihành động truy nã, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm ra, hoặc là hạ gục luôn người này.

Cuộc thảo luận kéo dài đến giai đoạnnày, rốt cuộc thì hai chữ hạ gục cũng đã xuất hiện trên các màn hình của máy tính điều khiển bên trong Dinh thự Tổng Thống. Bởi vì tất cả mọingười ở bên trong gian phòng họp này ai nấy cũng đều tương đương biết rõ ràng rằng, cái gã anh hùng Liên Bang đêm nay vừa mới đào tẩu kia, chính là một nhân vật nguy hiểm khủng bố như thế nào.

- Phương hướngthứ hai, bên phía Cục Hiến Chương phải mau chóng tìm ra phương pháp hữuhiệu nhất, giải trừ ngay cái cấp bậc quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I ở trên người của Hứa Nhạc kia. Chúng ta không thể nào cho phép Quang huyĐệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang biến thành nơi ẩn núp hữu hiệu của tội phạm được.

Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang Thôi TụĐông hiện tại đang ngồi tại vị trí bên phái của Tổng thống tiên sinh,nghe thấy cái mệnh lệnh này của ông ta, hắn thoáng trầm mặc một lát, sau đó vô cùng trực tiếp lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tổng thốngtiên sinh, thật sự vô cùng xin lỗi. Những chuyện tình liên quan đến danh sách quyền hạn này, vốn dĩ nằm trong trình tự trung tâm của máy vitính, Cục Hiến Chương rất khó có thể khiến cho Máy vi tính Trung ươngLiên Bang chủ động giải trừ quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I… Trênthực tế, trong khoảng thời gian qua chúng ta đã tốn không biết bao nhiêu thời gian trong chuyện này rồi, nhưng mà cũng chẳng thu được bất cứhiệu quả gì cả.

Cái này thật sự là một loại tin tức phi thườngkhông tốt. Càng không tốt hơn nữa chính là tất cả mọi người ở đây ai nấy cũng đều nhìn ra được trên mặt mày của vị Quyền Cục trưởng Cục HiếnChương này một loại cảm xúc mỏi mệt cùng với một tia ý niệm từ bỏ giấu ở sâu nhất bên trong nội tâm của chính mình. Toàn trường nhất thời khôngkhỏi trở nên khẩn trương trầm mặc một trận.

Tướng quân Lý Tại Đạo là người đầu tiên đã lên tiếng hỏi qua vấn đề này từ phía Cục HiếnChương, lúc này đột nhiên bình tĩnh mở miệng nói:

- Về vấn đề cấp bậc quyền hạn của Hứa Nhạc… Tôi nghĩ nếu như cỗ Máy vi tính Trung ươngLiên Bang đã không thể chủ đọng giải trừ cấp bậc quyền hạn trên ngườihắn, có lẽ chúng ta nên tìm kiếm một phương pháp khiến cho Máy vi tínhTrung ương Liên Bang bị động thu hồi quyền hạn đi…

- Là phương pháp gì?

Thôi Tụ Đông mang theo thần tình nghi hoặc nhìn về phía Lý Tại Đạo, liêntưởng đến những lời nói mà đối phương đã từng nói qua ở bên đường trướcđây, trong lòng chợt sinh ra một tia hy vọng nhàn nhạt. Tuy rằng cũngkhông nhiều lắm, nhưng mà chung quy lại vẫn là có.

- Là sự xung đột trong trình tự xử lý logic…

Tướng quân Lý Tại Đạo nhìn về phía cái khe nhỏ bé xuất hiện trên màn hình TV lớn trên tường, thoáng nhíu mày lại một cái, nói:

- Về chuyện tình này tôi cũng chỉ mới nắm bắt được vài manh mối mà thôi,nhưng mà trước khi nắm giữ được những chứng cứ xác thật một chút, bảnthân tôi cũng đều không thể nào tin tưởng rằng có thể làm được haykhông.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nói:

- Chúng ta cần phải có thêm một ít thời gian nữa. Trong đoạn thời gian này, cần phải cấp cho Hứa Nhạc một chút áp lực mới được…

Vị Cục trưởng tân nhậm của Cục Điều Tra Liên Bang rất nhanh phản hồi:

- Về phương hướng thứ nhất, Cục Điều Tra Liên Bang đã phát ra lệnh truynã cấp độ I, xin Tổng thống tiên sinh cùng với các vị hãy yên tâm, mạnglưới theo dõi điện tử ba cấp trải rộng toàn diện Liên Bang, cho dù cấpbậc cao nhất hiện tại tạm thời còn chưa thể sử dụng, nhưng mà ở trongtay Cục Điều Tra cùng với Bộ Quốc Phòng còn có hai tầng mạng lưới theodõi còn lại, không chỉ có thể cấp cho Hứa Nhạc một áp lực đủ lớn, hơnnữa ta còn có tự tin khi nói rằng, có thể trực tiếp bắt giữ hoặc là hạgục được hắn.

Trên mặt Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đôngnghe thấy sự khẳng định chắc chắn của Cục trưởng Cục Điều Tra, biểu tình trên mặt cũng không có bất cứ tinh thần gì, mặt mày lộ ra một vẻ mỏimệt nhàn nhạt, trào phúng liếc mắt nhìn hắn, mạnh mẽ bác bỏ:

-Chỉ cần cái quyền hạn cấp bậc thuộc danh sách cấp độ I quỷ dị kia còntồn tại, Máy vi tính Trung ương Liên Bang còn tiếp tục trợ giúp cho hắn, như vậy tất cả những hệ thống theo dõi tự động trong toàn bộ Liên Bangnày, cũng sẽ trở nên không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Những số liệu cùngvới tin tức lại càng không cần phải nói đến. Các người có lẽ cũng khôngbiết rõ ràng, tất cả những số liệu cùng với tin tức gì, toàn bộ cũng đều nằm dưới sự theo dõi chặt chẽ của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang.Bắt giữ hoặc là hạ gục hắn? Ta thật sự cho rằng chỉ khi nào làm tê liệthoàn toàn ba hệ thống mạng lưới theo dõi điện tử toàn Liên Bang mới mayra làm được chuyện này.

Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang trầmmặc không nói gì để chống đỡ lại sự trào phúng của Thôi Tụ Đông, chỉ làcó chút tức giận dùng mười đầu ngón tay vuốt loạn một cách thô bạo lêntrên mái tóc hoa râm của chính mình mà thôi.

Biểu tình của Tổngthống Mạt Bố Nhĩ vẫn như xưa tuyệt đối bình tĩnh cùng với trầm ổn. Ôngta liếc nhìn về phía Cục trưởng Thôi Tụ Đông, nhàn nhạt nhắc nhở mộtcâu:

- Không nên quên rằng, trong Liên Bang có tổng cộng cả trămtỷ người, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia căn bản không có khảnăng khống chế con người, cho nên trong lần hành động này, cái mà chúngta phải nương dựa vào, hơn nữa cũng chỉ có thể nương dựa vào duy nhất,chính là lực lượng của con người.

Sau đó ông ta khẽ nhắm mắt lạimột chút, không biết là đang tiến hành tự hỏi cái gì đó, sau đó mở mắtra, ngữ khí nhàn nhạt tự giễu nói:

- Một gã quân nhân sĩ quanLiên Bang, một tên đào phạm, không ngờ lại có thể khiến cho toàn bộChính phủ Liên Bang vì thế mà phải nơm nớp lo sợ bất an… Ta không thểkhông thừa nhận, Liên Bang đã tiến đến thời điểm nguy hiểm nhất rồi… Cái này là chuyện vớ vẫn hay sao? Không, một chút cũng không, bởi vì đámchúng ta tất cả cũng đều biết rằng sắp tới chúng ta sẽ phải đối diện với nhân vật nguy hiểm đến mức nào.

- Ta tuyên bố, toàn thể Liên Bang chính thức tiến vào trạng thái phong tỏa bí mật cấp độ 2.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn một vòng đám người đang ngồi trong phòng họp, thoáng trầm mặc một lát sau, mới chậm rãi nói:

- Các vị, đây là chiến tranh, đây là một hồi chiến tranh giữa toàn bộLiên Bang cùng với một con người ở ngay trên lãnh thổ của Liên Bang.Chúng ta cần phải đạt được sự thắng lợi cuối cùng!

o0o

Từ trong căn phòng họp tuyệt mật bên dưới lòng đất quay trở lại trên mặt đất.

Dinh thự Tổng Thống vào thời điểm sáng sớm được bao puhr bên trong nhữngluồng ánh sáng kim sắc nhàn nhạt vô cùng xinh đẹp. Vô số những giọtsương trắng trên mặt bãi cỏ phản chiếu ánh sáng mặt trời lóe lên nhữngtia sáng chói lóa, khiến cho cả bãi cỏ giống hệt như một tầng vải bọc tơ nhung kết cườm kim tuyến vậy.

Bầu không khí ồn ào túc sát mộtđêm ngày hôm qua sớm theo sự rút lui của các chi bộ đội mà biến mất tảnmác đi không thấy, chỉ còn để lại một vài nhóm Đặc công của Cục Đặc Cầnvới cấp bậc canh gác được đẩy cao lên mức an toàn cao nhất, thỉnh thoảng ở bên trong các góc khuất xung quanh giống như những đầu chim ưng trong rừng cây, không ngừng chăm chú quan sát cẩn thận khắp bốn phía xungquanh.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nghiêm khắc cự tuyệt lời yêu cầu bảo hộ quá mức khẩn trương của bất cứ những ban ngành nào trong Chính phủLiên Bang, cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo hai người sóng vai cùng nhauđứng trên ban công của Dinh thự Tổng Thống, ngắm nhìn phong cảnh xinhđẹp trước mặt mình, biểu tình trên mặt thế nhưng cũng không có bình tĩnh tự tin giống như biểu hiện trong phòng họp lúc trước vậy.

- Ta biết rất rõ ràng tính cách của Hứa Nhạc, cũng giống hệt như là biết rõ ràng tính cách của chính bản thân mình vậy…

Thanh âm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhàn nhạt mà trầm thấp, nói:

- Bởi vì cái quyền hạn cấp độ I chết tiệt kia, một khi hắn đã quyết địnhhạ quyết tâm rồi, như vậy hắn khẳng định sẽ trở thành một gã địch nhânđáng sợ nhất… Nhưng mà cũng không thể bởi vì sợ hãi mà không tiếp tục đi điều tra tiếp cái sự tình này được, cũng không nên thay đổi hoặc là phủ định tất cả những kế hoạch mà cậu đã suy tính vạch ra trong nhiều nămqua. Nhưng mà ta nghĩ trước khi có thể bắt được hắn, hoặc là giết chếtđược hắn, đám đội viên kia của hắn tốt nhất có thể nên còn sống tốt…

- Tôi cũng nghĩ rằng như vậy là tốt hơn…

Lý Tại Đạo cảm khái nói:

- Một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi lâm vào sự xung đột đối với lý niệm,cuối cùng thì so với một tên sát thủ bởi vì phẫn nộ mà trở nên điêncuồng thì càng dễ đối phó hơn một chút.

- Lại là một ngày mới xuất hiện…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn xuống bãi cỏ xanh mắt ở bên dưới ban công dưới chân mình, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Lại có sự khiêu chiến mới xuất hiện, lại có vấn đề mới đang chờ đợichúng ta đi xử lý… Chỉ có điều cái vấn đề lần này xem ra tựa hồ phảicàng phiền toái hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.

Lý Tại Đạo có chút ngập ngừng nói:

- Có một cái suy đoán mà tôi mãi vẫn không có nói ra với mọi người, bởivì tôi vốn tưởng rằng chuyện tình này có thể giải quyết được một cáchthỏa đáng, như vậy thì cái suy đoán này căn bản cũng không còn có ýnghĩa gì nữa. Hiện tại thoạt nhìn qua, muốn giải quyết được cái mắc xích phiền toái nhất kia, tôi xác thực còn cần phải chờ đợi cái kết quả kia…

Thoáng tạm dừng một lát sau, ông ta tiếp tục nói:

- Nếu như thật sự không được… vậy thì… triệu hồi Lý Phong về!

o0o

Hứa Nhạc bắt đầu cuộc sống chạy trốn chết của mình, thì bên phía Chính phủLiên Bang cũng bắt đầu tiến hành đuổi bắt hoặc là đuổi giết. Nhữngchuyện tình mà đám đại nhân vật trong Chính phủ Liên Bang này cần phảixử lý còn rất nhiều. Ví dụ như là phải làm như thế nào để mà đối mặt với những sự chất vấn mạnh mẽ của đám gia tộc mượn chuyện này mà đả kích,phải làm thế nào để giải quyết sự khiếp sợ khó hiểu, thậm chí là bất mãn mãnh liệt cùng với phẫn nộ của đám dân chúng trên toàn thể Liên Bang,phải làm như thế nào để giải đáp ổn thỏa nghi vấn của mọi người, phảilàm như thế nào để có thể đủ cam đoan các thế lực còn lại bên trongChính phủ cùng với Quân đội có thể kiên định không nghi ngờ chấp hành ýchí của Tổng thống Liên Bang.

Vào buổi sáng ngày hôm nay, đại lâu Bộ Quốc Phòng chính là nơi đầu tiên nghênh đón hành động của bên phíaChính phủ Liên Bang. Phải nó là sự lựa chọn trình tự tiến hành như thếnày là phi thường chính xác, nhưng mà đám quân nhân sĩ quan bên trong Bộ Quốc Phòng không biết rõ ràng nội tình bên trong, đột nhiên nhìn thấyvị Bộ trưởng tiên sinh sáng sớm đã vào trong văn phòng Bộ trưởng tiếnhành thu dọn văn kiện cùng với đồ đạc cá nhân, mọi người đều hoàn toànkhó có thể che giấu sự khiếp sợ của chính mình.

Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, sáng sớm ngày hôm nay bị bên phía Dinh thự TổngThống yêu cầu tạm thời rời khỏi cương vị công tác hiện tại, tiếp nhậnnhiệm vụ hiệp trợ điều tra nào đó. Bên phía Chính phủ Liên Bang cũngkhông có giải thích rõ ràng nguyên nhân buộc ông ta phải tạm thời rời bỏ cương vị công tác, thế nhưng chính bản thân Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh lại phi thường rõ ràng.

Liếc mắt nhìn về phía chậu hoa Thanh Úc tươi tốt đặt bên chậu cửa sổ đằng kia, khóe môi của Trâu Bộ trưởng thoángnổi lên một tia nụ cười chua xót nhàn nhạt. Một đêm ngày hôm qua ông tacăn bản cũng không có ngủ. Tuy rằng cái hành động quân sự tuyệt mật diễn ra trên Quảng trường Hiến Chương kia là trực bỏ qua Bộ Quốc Phòng màtiến hành, nhưng ông ta thân là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, như thế nào lại có thể không phát hiện ra chút tin tức gì đây chứ?

Mãi cho đếnngày hôm nay, tuyệt đại đa số mọi người tại Thủ Đô Tinh Quyển cũng đềuvẫn như cũ cho rằng Hứa Nhạc chính là con rể tương lai của ông ta, nhưng mà chỉ có điều cái chữ tương lai này lại một lần kéo dài liền mãi đếntận bốn năm năm trời vẫn chưa thể nào bỏ đi được.

Đến khi một hồi chiến tranh giữa toàn thể Liên Bang cùng với một con người này bướcchân ra ánh sáng mặt trời, bởi vì một tầng quan hệ vi diệu này, tuy rằng Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nắm giữ quyền cao chức trọng, phía sau lại cólực ảnh hưởng không nhỏ của phía hậu sơn núi Mạc Sầu, nhưng mà bên phíaDinh thự Tổng Thống vẫn phải không tiết hết thảy mọi trả giá, cũng phảiđẩy Trâu Ứng Tinh rời khỏi cái chức vị này. Đương nhiên, bên phía Chínhphủ Liên Bang cũng không có khả năng trực tiếp cắt chức của ông ta, chonên cũng chỉ có thể dùng đến danh nghĩa là tạm thời rời khỏi cương vịcông tác mà thôi.

- Bộ trưởng tiên sinh, cái chậu cây cảnh này có cần đóng gói lại đem về nhà ngài hay không?

- Không cần đâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày tôi quay lại căn phòng này mà thôi.

Ngữ khí Trâu Bộ trưởng bình tĩnh nói.

Trâu Ứng Tinh vốn xuất thân từ hệ thống hậu cần của Quân đội, nổi danh là ít giao tiếp, thế nhưng ông ta đã đảm nhiệm chức vị Bộ trưởng Bộ QuốcPhòng cũng gần năm năm trời rồi, ở trong Quân đội đương nhiên là có được một chút thực lực tương đối không nhỏ. Đối mặt với cái gọi là tạm thờirời khỏi cương vị công tác để hỗ trợ điều tra này, ông ta căn bản hoàntoàn có thể làm ra những biện pháp đáp trả vô cùng mạnh mẽ hữu lực. Thậm chí cái loại đáp trả này hoàn toàn có thể khiến cho bên phía Dinh thựTổng Thống cảm thấy phi thường khó giải quyết nữa. Nhưng mà ông ta lạilựa chọn bình tĩnh trầm mặc mà rời đi.

Ánh mắt Trâu Ứng Tinh khẽnheo lại, chậm rãi đi ra khỏi Văn phòng Bộ trưởng, cùng với đám quânnhân sĩ quan thuộc hạ thần tình khiếp sợ khó hiểu bên ngoài mỉm cườichào hỏi một lượt, trong lòng lai có chút cảm giác mất mát nhàn nhạt.Tại tiền tuyến vẫn còn đang tiếp tục tác chiến, hồi chiến tranh cùng với Đế Quốc vẫn còn có thể kéo dài nữa, Quân đội Liên Bang như thế nào cóthể nội loạn được đây?

Xem ra những thứ mà Hứa Nhạc điều tra được lúc trước cũng đều là sự thật. Mà vị Tổng thống tiên sinh giỏi nhấttrong việc nắm giữ lòng người kia, trước đó liền đã xác định rằng chínhmình sẽ phải vì giữ gìn sự đoàn kết bên trong Quân đội, mà chỉ có thểbình tĩnh chấp nhận hết thảy những sự điều phối này.

Cái loại tâm chí sâu sắc như thế kia, khiến cho người khác phải bội phục không thôi, phải sợ hãi không thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.