Thi Thanh Hải từng nói với cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi trên mặt có mấy đốm tànnhan nhàn nhạt kia rằng mình có bệnh DVT. Cái căn bệnh này nói chính xác ra là bệnh bị hẹp tĩnh mạch, khiến cho động mạch không cung cấp đầy đủlượng máu cần thiết, quả thật cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là biểu hiện rõ ràng nhất của căn bệnh này chính là mỗi khi thiếu máu thìcặp môi liền biến thành một màu tím rịm kỳ quái. Chính vì vậy hắn mới có thể thành công lừa gạt được cô thiếu nữ hộ sĩ ngây thơ thiện lương kia, chứ cô nàng thật sự không biết rằng cặp môi tím ngắt kia chính là đạibiểu cho độc tố đang chậm rãi thong thả mà kiên quyết xâm lấn dần dần hệ thống tuần hoàn máu của cái gã nam nhân xinh đẹp này.
Màu tím là một loại màu sắc thật sự vô cùng quỷ dị. Các nhà khoa học gia đã sớmđưa ra các kết quả thí nghiệm tương quan nào đó, chứng minh rằng nhữngthực vật có màu tím chính là thứ mà nhân loại khó có thể hấp thu đượcnhất. Nhưng mà các nhà chuyên gia trong giới tính học thì lại đưa ra một cái kết quả thí nghiệm hoàn toàn khác, đa số các nữ nhân nguyện ý chấpnhận nam nhân của mình sử dụng loại son môi nam tính lại cũng chính làmàu tím.
Cái này chính là đại biểu rằng nữ nhân thật sự nguyện ýnhấm nháp loại son môi màu tím của những cặp môi nam nhân, thế nhưng lại không chấp nhận nhấm nháp những món đồ ăn có màu tím. Sự khác nhau củahai chuyện này đến tột cùng là nằm ở nơi nào? Liền là bởi vì cái màu sắc tím ngắt xuất hiện trên cặp môi của nam nhân này liền đại biểu cho vẻđẹp đẽ cùng với tính sinh đẹp siêu việt nào đó hay sao?
Những gãnam nhân có cặp mông kiêu ngạo mà vĩ đại, nhất là những gã nam nhân dámtô lên trên cặp môi của mình màu son tím ngắt như thế này, thông thườngcũng đều luôn không bao giờ để ý xem đại đa số mọi người xung quanh đang nghĩ gì về chính mình. Bọn họ càng xem trọng hơn chuyện khi mà còn sống thì phải phát ra quang mang sáng rọi mạnh mẽ của chính mình, cho nênmới lựa chọn cái phương thức này để mà tận tình phát ra sự kiêu ngạpmạnh mẽ sâu trong nội tâm.
Cũng giống hệt như là cái gã Thi Thanh Hải ngày hôm nay vậy, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn bởi vì trở nêngầy yếu mà càng ngày càng thêm nét mị hoặc nhàn nhạt nào đó, kết hợp với màu môi tím ngắt vô cùng bắt mắt cùng với cặp mắt long lanh sáng rọi mà sâu thẳm như ánh sao trời vậy, ở bên trong gian phòng bệnh viện trongđêm dài vắng lặng, nghe thanh âm từng giọt nước biển rơi tí tách cùngvới thanh âm máy bơm ly tâm hoạt động, miệng ngậm điếu thuốc lá, trênmôi hiện lên một nét khinh thường nhàn nhạt. Ánh mắt thỉnh thoảng lạinhìn ra hai vầng trăng tròn vành vạnh bên ngoài cửa sổ, mang theo mộtloại hương vị kiêu ngạo mạnh mẽ mà hung hăng chửi bới:
- Đi tìm chết? Đi tìm chết! Đi tìm chết!
Tuy rằng việc tự mình đi tìm chết là một loại phương thức biểu đạt phithường ngu ngốc, nhưng mà sinh tử chung quy vẫn là cái vấn đề gian nannhất trong cuộc sống của một kiếp người.
Rất hiếm có người nàohoàn toàn không sợ hãi khi đối diện với cái chết đang dần dần tiến đếntrước mặt của chính mình. Khẳng khái hy sinh vì đại cuộc cũng hoàn toànkhông khó khăn. Một gã thanh niên hoặc là một vị lão nhân cho dù có hỗnđản đến thế nào đi chăng nữa, một khi bị nhiệt huyết trong lòng thiêuđốt lên, khiến cho đại não biến thành một mảnh điên cuồng, cũng liền đều có thể thét lên một tiếng, hướng thẳng về phía tử vong mà lao tới.Nhưng mà thong dong chờ đợi cái chết đang dần dần chậm rãi đi tới trướcmặt mình thì lại quá mức khó khăn rồi. Cũng chỉ có những người cuồng tín tử vì đạo kiên định nhất, hoặc là những người làm cách mạng kiên địnhnhất mới có thể làm được.
Cho nên thời điểm khi mà Tào Thu Đạo ra thật sự vô cùng bình tĩnh. Hắn trước tiên trong khoảng thời gian rấtlâu trước đó, đã ở trong gian phòng rửa chén tràn ngập những bọt xaphòng kia, lạnh nhạt mà bình tĩnh an bày hậu sự của chính mình, sau đólặng lẽ không một tiếng động mà chết đi, thậm chí cũng không có mấyngười chân chính biết được bia mộ của mình ở nơi nào nữa.
ThiThanh Hải tuy rằng vô tổ chức, vô kỷ luật, vô tình vô nghĩa đối vớinhững người khác phái, vô tình đến mức có thể xem như là loại người pháhoại vô sỉ nào đó, nhưng mà cái ý chí cách mạng của hắn thì lại tuyệtđối không ai có thể hoài nghi. Hơn nữa cái loại ý chí này chính là bởivì hắn đã từng trải qua rất nhiều năm thận trọng bình tĩnh suy nghĩ, cho nên biến thành một loại ý chí tự giác không hề có chút dao động nào cả.
Hắn đầu tiên sẽ nghĩ đến hết mọi biện pháp để mà sống sót, tuyệt đối khôngbao giờ trước tiên liền nhấc tay đầu hàng đối với sinh mệnh của chínhmình. Mãi cho đến khi thật sự xác nhận rằng mình không thể nào sống sót, như vậy hắn mới chấp nhận suy nghĩ cần phải đi chết như thế nào, chếtnhư thế nào cho có giá trị nhất.
Trong suốt cái quá trình này,hắn vô cùng lãnh tĩnh, chân chính có thể gọi là bình tĩnh thong dong,chính vì vậy cho nên đặc biệt tao nhã.
Một cái máy tính xách taycá nhân có màn hình khá nhỏ, bên ngoài được bọc một lớp vỏ màu hồng phấn cùng với một sợi dây đeo hình con gấu bông nho nhỏ. Bất luận là nhìn từ bề ngoài hay là về mặt tính năng bên trong, cũng đều không thể nào trởthành cái máy tính xách tay để cho một gã tình báo viên vĩ đại sử dụngcả.
Thế nhưng Thi Thanh Hải lại cũng không có bất cứ ý kiến gì.Hắn bình thản ôm lấy cái máy tính xách tay nhỏ của Hoàng Lệ, say sưa thú vị xem một tiết mục tiểu phẩm hài ngắn mới nhất trên mạng, sau đó mớicực kỳ thong thả tiến kết nối vào những mạng lưới chuyên nghiệp nào đó,vô cùng kiên nhẫn chờ đợi hệ thống bản đồ vệ tinh chuyên dụng mở ra.Trên tấm bản đồ điện tử chuyên dụng xuất hiện trong cái màn hình vi tính nhỏ bé khoảng chừng hơn được một thước kia, vô cùng chuyên chú đánh dấu một vài địa điểm gì đó cùng với những chi tiết hành động khác.
Hắn thật sự vô cùng chuyên chú mà cẩn thận hoạch định ra kế hoạch hành động sắp tới, giống hệt như là những thiết bị truyền dịch cùng với thiết bịphân tách lọc máu bên trong gian phòng nhỏ bé này vậy, vô cùng chuyênchú mà cẩn thận tiến hành quá trình lọc máu tạm thời cho hắn. Một đợttrị liệu này ít nhất phải cần thời gian ba ngày trời.
Thời gianvào buổi sáng sớm, những chùm ánh sáng mặt trời mùa xuân vô cùng tuyệtvời theo những cành cây bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua, lại cực kỳ hạnh phúc xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh cửa sổ nhỏ kia, dừng lên trêngương mặt anh tuấn của Thi Thanh Hải, khiến cho hắn từ trong trầm tưbừng tĩnh lại.
Trải qua một đêm dài bận rộn không ngủ khiến chosắc mặt của hắn có chút tái nhợt. Một mảnh tím tái trên cặp môi của hắnlại càng thêm sẫm hơn một chút, xuất hiện trên gương mặt tiều tụy mangđến một cảm giác xinh đẹp yêu mị vô cùng.
Thi Thanh Hải từ trongđầu thắt lưng móc ra một con chíp vi mạch thông tin nho nhỏ, cực kỳthuần thục nhét vào trong một chiếc điện thoại thô kệch theo kiểu dángcủa thời đại Hiến Lịch trước đây, lúc trước hắn đã mất tới 1800 LiênBang tệ mới mua được. Sau đó hắn mới bấm một dãy số điện thoại cá nhânnào đó. Từ trước đến giờ hắn rất ít khi bấm qua dãy số điện thoại này,thậm chí ngay cả Hứa Nhạc cũng không biết được dãy số này.
- Xinchào ngài, nơi này là Tổng bộ Văn phòng khách quý của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, kính chào hội viên khách quý thường niên của Ngân hàng. Phithường vinh hạnh khi nhận được điện thoại của ngài. Bởi vì lần này ngàisử dụng là số điện thoại chưa từng được đăng ký trong hồ sơ của hộiviên, cho nên làm phiền ngài báo ra mã số hội viên của ngài, cùng vớimật mã bao gồm mười tám mã số chuyên dụng.
Bên kia đầu đây điện thoại truyền tới thanh âm mềm mại ôn hòa mà vô cùng cung kính lịch sự của một nữ nhân viên công tác.
Thi Thanh Hải rất nhanh báo ra mã số hội viên cùng với mật mã của chínhmình, chờ đợi đối phương tiến hành kết nối với hồ sơ dữ liệu gửi tiếtkiệm trung tâm của chính mình, sau đó mới tiếp tục nói:
- Thông báo tới văn phòng pháp vụ của ngân hàng, tôi cần liên lạc với luật sư đầu tư tài chính tiến hành nghiệp vụ.
- Vâng ạ, xin ngài vui lòng chờ một chút!
Đại khái khoảng một phút đồng hồ sau đó, bên kia đầu dây điện thoại lạitruyền đến thanh âm đã chuẩn bị sẵn sàng của vị luật sư tài chính, kiêmchuyên viên tài chính của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm. Thi Thanh Hải từtrong gói thuốc lá trên đầu giường, lấy ra một điếu thuốc lá châm lên,ánh mắt khẽ nheo lại, nói:
- Hiện tại tình hình tài sản của người gửi tiết kiệm trong tài khoản này như thế nào rồi?
- Công tiên sinh, căn cứ theo kế hoạch đầu tư tài chính mà đích thân ngài chủ định đưa ra vào bảy năm trước đây, toàn bộ tài chính bên trong tàikhoản tuyệt mật này đã được chia ra làm ba phần bằng nhau, phân biệtdùng để mua công trái của Cơ Kim Hội Trùng Kiến Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2, cổ phiếu của Phân bộ Robot Quân dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác, cùng với… cổ phiếu của Công ty Liên hợp Khai thác Quặng mỏ Liên Bang…
Vị luật sư kiêm chuyên gia đầu tư tài chính bênkia đầu dây điện thoại kia, trong cuộc đời sự nghiệp của mình cũng đãtừng gặp qua không biết bao nhiêu yêu cầu đầu tư tài chính cổ quái rồi,nhưng mà khi nhìn thấy bản ghi chép lịch sử đầu tư tài chính trong vòngbảy năm qua của cái tài khoản tuyệt mật này, thanh âm vẫn như cũ nhịnkhông được trở nên run rẩy một trận.
Trong bảy năm qua, Liên Bang đã xảy ra rất nhiều chuyện đại sự, ba chuyện đại sự đáng chú ý nhấttrong số đó chính là bao gồm Phiến Quân Thanh Long Sơn cùng với Chínhphủ Liên Bang tiến hành đại hòa giải, Bộ Công Trình Công ty Cơ khí QuảXác nghiên cứu chế tạo thành công con Robot MX, Quân đội Liên Bang thành công tiến vào giữa bụng Đế Quốc, chiến lĩnh khu vực Tinh hệ X3 vớinhững tinh cầu tinh quặng mỏ giàu có…
Vấn đề chính là tại thờiđiểm bảy năm trước đây, Phiến Quân Thanh Long Sơn còn đang cùng với quân Chính phủ huyết chiến liên miên, con Robot kiểu mới của Bộ Công TrìnhCông ty Cơ khí Quả Xác vẫn còn nằm trên giấy tờ, kế hoạch. Mà nhất làCông ty Liên hợp Khai thác Quặng mỏ Liên Bang, bởi vì nguyên nhân tàinguyên tinh quặng mỏ khoáng sản Liên Bang đã bắt đầu cạn kiệt, đã sắpsửa không thể nào chống đỡ nổi tiền lương của hơn sáu trăm vạn công nhân trên toàn bộ Liên Bang này, mơ hồ đứng trên bờ vực phá sản bất cứ lúcnào…
Ai lại có thể tại thời điểm bảy năm trước đây liền có thểphỏng đoán trước được rằng ba cái sự kiện đại sự này sẽ phát sinh cơchứ? Từ đó mới không một chút do dự, đem toàn bộ tài sản của mình đầunhập vào các công trái cùng với các cổ phiếu trên phương diện lợi íchtương quan? Cái này cũng không phải là ở vấn đề ánh mắt đầu tư siêu đẳng nữa rồi, mà càng giống như là một vị Thần có khả năng đoán trước đượcvận mệnh vậy!
Cái gã chủ nhân của cái tài khoản tài chính tuyệtmật này đã vô cùng thần kỳ nắm vững vô cùng đại thế cục diện kinh tếchính trị của Liên Bang, từ đó mới đạt được một sự hồi báo đầu tư vôcùng khủng bố không thể nào tưởng tượng hết được. Dựa vào những số liệutính toán tại thời điểm hiện tại, cái tài khoản tài chính này không hềnghi ngờ chính là người đầu tư hiệu quả nhất trong toàn bộ Liên Bangsuốt bảy năm qua.
Vì thế cho nên vị chuyên viên đầu tư tài chínhcủa Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm ở bên kia đầu dây điện thoại, sau khitrải qua một hồi vô cùng khiếp sợ, đã nhịn không được mà phá vỡ quy củnghề nghiệp của chính mình, cực kỳ thành khẩn mà mời Thi Thanh Hải quámột một chuyến đến tòa nhà đại lâu Tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm,thay mặt vị Tổng Giám đốc tiên sinh tỏ vẻ mãnh liệt chiêu mộ hiền tài.
Thi Thanh Hải ở bên này đầu dây điện thoại cũng chẳng hề có bất cứ biến hóa cảm xúc nào đối với lời thỉnh cầu này của vị luật sư. Bản thân hắn biết rõ chính mình hoàn toàn có thể trở thành một nhân viên tài chính ưu túnhất toàn bộ Liên Bang này, hoặc là một gã bác sĩ xuất sắc nhất, thậmchí là cả một vị đại luật sư xuất sắc nhất nữa, nhưng mà tất cả nhữngthứ này hiện tại có ý nghĩa gì nữa cơ chứ? Hết thảy mọi thứ cũng đềukhông thể thay đổi lại nữa rồi.
- Hết thảy toàn bộ tài sản chuyển hết thành tiền mặt…
Hắn bình thản nói vào trong điện thoại:
- Sau đó đem toàn bộ tiền đó dùng để mua lại những cổ phiếu tiêu chuẩn cơ bản của ngân hàng các vị. Cuối cùng thay tôi lập một bản kế hoạch ủythác quyền thừa kế tài sản.
- Được thôi, Công tiên sinh…
Vị luật sư bên kia đầu dây điện thoại hỏi:
- Xin hỏi người hưởng thụ trong bản kế hoạch ủy thác quyền thừa kế tài sản này là ai?
- Một người tên là Trâu Lưu Hỏa, mã số công dân là…
Thi Thanh Hải lại châm thêm một điếu thuốc lá nữa, thong thả đọc ra mã sốcông dân của thằng nhóc con Lưu Hỏa, sau đó dựa theo những yêu cầu củabên phía ngân hàng, tiến hành một loạt các chứng thực số liệu phi thường phiền toái.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục cần thiết, cắtđứt điện thoại, Thi Thanh Hải bắt đầu ngẩn người. Những giọt nước thuốcthong thả không một tiếng động nhỏ xuống, dần dần tiến vào tĩnh mạch của hắn. Những tia nắng sớm nhẹ nhàng thong thả không một tiếng động chiếurọi lên trên cặp môi màu tím trơn bóng của hắn. Lúc này trong đầu hắnđang nhớ lại toàn bộ quá trình cả đời này của chính mình, càng ngày càng nghĩ thấy chính mình đã khiến cho rất nhiều rất nhiều người phải đaukhổ, chính xác mà nói là rất nhiều nữ nhân.
Vì thế hắn bèn cầm lấy điện thoại cá nhân của mình, bắt đầu bấm một loạt các dãy số điện thoại khác nhau.
Chủ nhân của những dãy số điện thoại này ở rãi rác khắp các Châu khác nhautrong Liên Bang, thậm chí còn có cả một vị ở tận Lạc Nhật Châu xa xôitại Đại khu Tây Lâm nữa. Tất cả các nàng không có một ngoại lệ, toàn bộđều là những nữ nhân có nhan sắc phong tình xinh đẹp, cũng đều đã từngcó một hồi nhân duyên bèo nước gặp nhau với hắn. Mà điều thật sự kỳ diệu chính là trải qua nhiều năm trời như vậy rồi, thế nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng quên qua những dãy số điện thoại này. Cái loại trínhớ siêu đẳng này thật sự có chút vô cùng kinh người.
Ở bên kiađầu dây điện thoại có khi là hệ thống ghi âm tự động, có khi chỉ rengmãi reng mãi không có ai bắt máy. Cũng có khi sau khi Thi Thanh Hải báora tên họ của mình, sau đó ôn nhu giảng giải lại về một đêm mưa xuân nào đó, một đêm tuyết rơi nào đó, ở tại một gian khách sạn nào đó, ý đồmuốn trợ giúp đối phương nhớ lại những đoạn ký ức ngọt ngào tốt đẹp kia, thì bên kia đầu dây điện thoại liền mạnh mẽ cắt đứt điện thoại ngay lập tức, tựa hồ như là cái vị nữ nhân ở bên kia đầu dây điện thoại đangkinh hoàng né tránh một đầu ác ma kinh khủng nào đó vậy.
Nhưng mà trong phần lớn những trường hợp vị nữ nhân ở bên kia đầu dây điện thoại thì lại đối với cú điện thoại của Thi Thanh Hải biểu hiện ra vô cùngkinh ngạc cùng với mừng rỡ. Một vài cô thiếu nữ vẫn như cũ còn trẻ tuổithì thét lên một tiếng kích động, những vị phụ nhân trưởng thành thì lại thấp giọng khàn khàn mê người, thăm hỏi khi nào thì có thể gặp lại lầnnữa, ai nấy cũng đều khó có thể che giấu đi sự xúc động của chính mình.Thậm chí còn có hai cô nàng kích động đến mức trực tiếp ngất xỉu luôntrong căn phòng ngủ của chính mình.
Thi Thanh Hải cuối cùng cũngkhông có gọi điện thoại cho Trâu Úc. Cú điện thoại cuối cùng của hắntrong ngày hôm nay chính là cấp cho một vị cô nương xinh đẹp, vào nămrồi đã cùng với hắn sảng khoái thả dọc theo bờ biển tuyệt đẹp bên bờ hải đảo nào đó ở phía Nam.
- Meo meo meo meo, anh là Công Tử Thi đây, em… hiện tại có khỏe hay không?
Bên kia đầu dây điện thoại trầm mặc trong một khoảng thời gian khá dài, sau đó một thanh âm có chút do dự không mấy tự tin của một cô thiếu nữ chợt vang lên:
- Anh… anh là Lão Công à?
Thi công tử mang theo vẻ mặt thú vị mà hơi chút vô sỉ cầm lấy điện thoại, mười đầu ngón taykhẽ dùng sức nắm mạnh một chút. Một khoảng thời gian trước đây, hắn đãtừng nói qua với Hứa Nhạc, suốt cả cuộc đời này của hắn đã từng làm bạnvới vô số người khác phái, thế nhưng mà ngày hôm nay tinh tế suy nghĩlại, kẻ mà hắn ta khó quên nhất chính là cô nàng xinh đẹp ở trên bãibiển Nam Khoa Châu năm nào. Đây là vì cái gì?
Đại khái có lẽ làbởi vì lúc đó trong lòng hắn nghĩ rằng Mạch Đức Lâm nhất định sẽ bịtrừng trị, bản thân mình có thể chân chính thả lỏng, thậm chí còn có thể sống qua một cuộc sống của một người bình thường. Hơn nữa cái phiến bãi biển ngày hôm đó thật sự là vô cùng xinh đẹp!
Cái gọi là ngườichính xác, thực chất chính là một người mà ở thời điểm chính xác, tạimột địa điểm chính xác, tại một tâm trạng chính xác mà gặp mặt a!
- Là anh đây!
Thi Thanh Hải dùng đầu ngón tay trỏ của mình xoa bóp nhẹ nhàng cặp môi, thế nhưng cũng không có cách nào một phen đem cái màu sắc tím tái giống hệt như một đóa hoa kia chà cho phai nhạt bớt chút nào cả:
- Đã mộtthời gian khá lâu không gặp mặt rồi, nên anh mới gọi điện thoại thăm hỏi em một chút, hỏi xem em dạo gần đây sống có tốt hay không. Hiện tại emcó còn là giáo viên nữa hay không?
Cô nàng thiếu nữ ở bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát, có chút bối rối hạ giọng trảlời, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu giống hệt như là một con mèo con nhuthuận đang cất tiếng meo meo meo meo vậy:
- Vâng, phải rồi… Emvẫn còn là giáo viên. Hiện tại đang dạy ở trường tiểu học Số 17 Vọng Đô. Còn anh thì sao? Anh dạo này có khỏe không? Hiện tại anh đang làm gì, ở đâu?
- Anh đang ở Vọng Đô à?
Cặp mày thanh tú của ThiThanh Hải khẽ nhăn lại một chút, thầm nghĩ cái địa phương đó cũng khôngquá mức xa xôi so với nơi này, theo bản năng hướng ra bên ngoài cửa sổliếc nhìn một cái.
Hắn cũng không có đi hỏi xem cái cô nươngthích kêu meo meo meo meo này vì cái gì đã thay đổi địa phương công tác, cách một khoảng thời gian dài như thế, lại vẫn như cũ giữ lại dãy sốđiện thoại cá nhân như trước, bởi vì hắn lo sợ nghe được một cái đáp ántràn ngập tình cảm ngôn từ ướt át này nọ…
- Dạo gần đây anh cũngổn lắm, chỉ là muốn gọi điện thoại nhìn xem em như thế nào mà thôi. Sauđó… cảm ơn em đã từng ở trong cuộc đời này của anh đã đem đến cho anhmột khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp kia. Hẹn gặp lại!
Nói xongđoạn câu nói mà đối với mỗi một cô nàng nữ nhân cũng đều vô cùng nghiêmtúc lặp lại một lần, Thi Thanh Hải liền không một chút do dự cắt đứtđiện thoại, sau đó nhếch nhẹ cặp môi tím ngắt của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]