Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi thanh tú này có một cái tên nghe vô cùng thanh lệcùng với dễ nhớ, gọi là Hoàng Lệ. Đại khái là bởi vì nguyên nhân cái tên này nghe qua rất giống một loại chim rừng nào đó, cho nên thanh âm nóichuyện của nàng cũng vô cùng thanh thúy dễ nghe. Bên trên chóp mũi lạicó một vài đốm tàn nhang cực nhỏ, càng điểm xuyến thêm một chút đáng yêu của cô nàng. Hơn nữa mỗi bước đi của cô nàng cũng không tạo thành bấtcứ thanh âm nào cả, cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng thanh thoát.
Cônàng bưng cái cà men ăn cơm bình thường của mình, đi đến bên ngoài gianphòng nghỉ ngơi cá nhân của mình, nhẹ nhàng xoay nhẹ tay nắm cửa mộtchút, cẩn cẩn thận thận liếc mắt nhìn một chút cái hành lang vắng vẻkhông một bóng người phía sau lưng mình, cuối cùng mới lén lén lút lútbước vào trong. Nhưng mà cô nàng cũng không có ngay lập tức chạy thẳngvào phía sau cái rèm che trước cái giường nằm, mà chỉ là thông qua cáirèm ngắm nhìn bóng dáng của gã nam nhân đang được truyền nước biển trêngiường, theo bản năng đưa tay lên sờ trán mình một cái.
Cô nàngcũng không biết chính mình có phải bị trúng tà rồi hay không, không ngờlại thật sự thu lưu lại cái gã người bệnh không biết từ nơi nào chạy tới này. Đúng vậy, cái giấy chứng nhận thân phận quân nhân sĩ quan của gãCông Tử Thi kia quả thật không có vấn đề gì, nhưng mà cô nàng làm ra một cái quyết định vô cùng mạo hiểm như thế kia, đến tột cùng là bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497995/quyen-4-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.