Chương trước
Chương sau
Trương Tiểu Manh từ trên bậc thềm đá của Tòa nhà Nghị Viện nhanh chóngđi xuống. Bản thân cô nàng vẫn như cũ không có thói quen đi giày caogót, cho nên giờ phút này cước bộ có vẻ đặc biệt nhanh chóng mà khônggây tiếng động, cặp mắt thanh tú ẩn phía sau cặp kính gọng đen của cônàng mang theo một tia sầu lo nhàn nhạt.

Thân là một nhân viêncông tác quan trọng của Phiến Quân Thanh Long Sơn đồn trú thường xuyêntại Tinh cầu S1, Trương Tiểu Manh đã ở bên trong tòa nhà Nghị Viện nàycông tác trong thời gian mấy năm trời. Giới tin tức truyền thông củaLiên Bang tuy rằng vẫn thường xuyên tiến hành phỏng vấn nàng ta, lại còn một phen xưng hô nàng ta là Thanh Long Chi Diệp nữa, nhưng mà cũng sớmđã không có khoa trương giống như là năm xưa nữa. Cũng không có bất cứkẻ nào biết rằng, trong thời gian mấy năm gần đây, nàng ta đã âm thầmđem toàn bộ công tác tình báo của vị lĩnh tụ tình báo truyền kỳ kia màtiếp nhận xuống.

- Tôi mặc kệ chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm,cần phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, một phen đem hai người bọn họ tìm ra bằng được cho tôi.

Trương Tiểu Manh mang theo biểu tìnhsầu lo, thế nhưng trên gương mặt lại ẩn chứa một tia kiên nghị khôngchút che giấu, hướng về phía đối diện trầm giọng nói:

- Đây là mệnh lệnh!

Ngày hôm nay, cái phiến biển sâu của Thanh Long Sơn ẩn chứa bên trong xã hội Liên Bang này đột nhiên xảy ra một hồi cuộn sóng vô cùng mạnh mẽ khiếnngười khác cảm thấy khó hiểu. Hiện tại Trương Tiểu Manh chính là cáingười quản lý toàn bộ cái phiến biển sâu này, thế nhưng nàng ta cũng phi thường rõ ràng rằng bên trong cái phiến biển sâu này có một vài đầu cálớn mà nàng ta căn bản không thể nào nắm giữ được, ví dụ như là cái vịnam nhân tên Thi Thanh Hải từ trước cho đến nay vẫn luôn luôn có ý kiếnkhông tốt đối với nàng ta. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, tất cả nhữngcon đường tình báo cuối cùng cũng đều quay về một mối, tựa hồ như tất cả mọi thứ cũng đều đã được hiển thị lên hết rồi, một phen cuộn sống mạnhmẽ kia chính là hướng về phía con cá lớn nhất kia mà đi tới.

Ngồi trên chuyến xe buýt, Trương Tiểu Manh khẽ nheo mắt lại một chút, ánhmắt nhìn chằm chằm về phía cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, thế nhưngtrên thực tế nàng ta chính là đang giương mắt nhìn chằm chằm vào cáithấu kính thủy tinh trong suốt trên cặp mắt kính của chính mình.

Hiệu suất làm việc của Khoa IV Thanh Long Sơn quả nhiên vô cùng xuất sắc,không đến mười giây đồng hồ sau đó, những tin tức tình báo mới nhất liền được chuyển về cho Trương Tiểu Manh. Một loại những dòng chữ nhỏ lặnglẽ không một tiếng động xuất hiện ngay trên cặp mắt kính gọng đen của cô thiếu nữ.

- Thi Thanh Hải đang ở nơi nào?

Trương TiểuManh trên người đang mặc một kiện áo khoác màu xám nhạt, chậm rãi cởi ra cặp găng tay dài trên cánh tay của mình, trên mặt cũng không có bất cứbiểu tình gì cả, thậm chí cũng không thèm nhìn về phía cái gã đang đứngtrong một góc phòng sáng sủa đằng kia nữa, chỉ là lạnh lẽo nói:

- Thời gian của tôi cũng không có nhiều lắm, hy vọng ông có thể nắm chắc thời gian một chút.

Bốn gã nam tử khuôn mặt vô cùng bình thường, biểu tình lạnh lùng, trên taycầm khẩu súng lục, phân chia ra, khống chế toàn bộ căn phòng này. Còncái gã nam nhân trung niên đang bị buộc phải đứng ở một góc khuất củagian phòng kia lại cũng không có bất cứ chỗ nào đặc thù cả. Chỉ là trênquần áo của hắn có dính một vài dấu vết của dầu mỡ bị đốt nướng, hơn nữa lại còn có một chút mùi vị hành tây thái nhuyễn nữa.

- Tôi không biết cô đang nói cái gì cả.

Trương Tiểu Manh bình tĩnh đưa một tay bỏ vào bên trong cái túi xách nhỏ tùy thân của chính mình, tiếp tục lạnh lùng nói:

- Hắn đến tột cùng là đã chết hay chưa?

Lời nói cũng đã bị nói ra đến mức này rồi, cho dù có tiếp tục kiên trìxuống đi nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Cái gã nam nhân toànthân có hương vị thịt nướng kia khẽ nhún vai nhẹ một cái, nói:

- Hẳn là đã chết mất rồi. Đối phương đã bố trí vô cùng kín kẽ, không có bất cứ lỗ hổng nào cả.

- Vì cái gì?

Trương Tiểu Manh nhìn chằm chằm vào hắn, trừng lớn mắt lên, có chút khó hiểu, hỏi:

- Vì cái gì mà ông phải làm như vậy?

- Vì cái gì à?

Gã nam nhân trung niên vừa mới từ cái sạp thịt nướng di động trở về kia nở nụ cười có chút điên cuồng, lớn giọng nói:

- Tất cả mọi người cũng đều là đồng sự như nhau, vì cái gì mà hắn lại cóthể đi khắp nơi tán gái, chơi bời, còn tôi thì mỗi ngày cũng chỉ có thểđứng bên cạnh đường, bày bán thịt nướng cơ chứ? Hắn vì cái gì lại có thể đi làm chuyện đại sự, còn tôi cũng chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt mà thôi?

Gã nam nhân trong niên nhìn chằm chằm về phía Trương Tiểu Manh, nở nụ cười trào phúng:

- Cô có biết hay không, cái khẩu ACW kia của hắn chính là do tôi một phen tìm ra, tất cả những tin tức tình báo mà hắn có được cũng đều là do tôi kiếm về. Dựa vào cái gì mà hắn lại có thể kiêu ngạo như vậy, tiêu sáinhư vậy, còn ta mãi mãi cũng chỉ có thể làm một gã tạp vụ đi lo chuyệncho hắn cơ chứ?

- Nếu như tôi nhớ không lầm, thì từ trước cho đến nay Thi Thanh Hải luôn có thói quen một mình một người đi làm việc, duy nhất cũng chỉ có tín nhiệm một kẻ đồng sự chính là ông…

Trương Tiểu Manh thoáng cau mày một chút, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân trung niên ở trước mặt mình, lạnh lùng nói:

- Ông lại đi làm những chuyện như thế này để đền đáp lại sự tín nhiệm của hắn sao?

Gã nam nhân trong niên hờ hững ngửa đầu lên nhìn trời, cũng không có lêntiếng trả lời. Mãi cho đến khi nhùn thấy cái họng súng lục đen ngòm củaTrương Tiểu Manh đang chỉa thẳng vào mặt mình, hô hấp của hắn mới chợttrở nên dồn dập lên một trận, trên cổ lộ lên từng sợi gân xanh, lớntiếng nói:

- Cô không thể giết tôi!

- Tôi chính là người phụ trách cao nhất của Khoa IV, dựa vào cái gì lại không thể giết ông được chứ?

Trương Tiểu Manh nắm chặt khẩu súng lục nhỏ bé tinh xảo trong tay mình, vẻ mặt không có bất cứ biểu tình gì, trầm mặc nói.

- Thúi lắm, chúng ta vì lão đại vào sinh ra tử biết bao nhiêu năm trời,dựa vào cái gì mà hắn lại một phen đem cái vị trí quan trọng như vậygiao vào trong tay một con bé vừa mới ráo máu đầu như cô chứ?

Gã nam nhân trung niên dùng thanh âm khàn khàn, nói:

- Còn về chuyện giết tôi, tôi cũng chẳng có làm sai chuyện gì cả, cô dựa vào cái gì mà đòi giết tôi?

Trương Tiểu Manh khẽ nhún nhún vai mấy cái, nói:

- Bán đứng đồng chí của chính mình, cùng với Đặc công của Chính phủ Liên Bang hợp tác, còn cần thêm lý do nào nữa hay không?

Gã nam nhân trung niên nhìn thấy họng súng lục tối om ngày càng tiến lạigần mình hơn, hô hấp cũng càng trở nên thêm dồn dập hơn một chút. Cuốicùng hắn cũng chấp nhận từ bỏ, lớn tiếng nói:

- Được rồi! Đượcrồi! Quả thật tôi cũng không nghĩ rằng các người sẽ phản ứng lớn đến như vậy, hành động nhanh đến như vậy. Chuyện tình này thật ra cũng rất đơngiản, Thi Thanh Hải chính là một gã phản đồ, hắn đã tự động thoát lykhỏi tổ chức, cho nên bên phía Ủy ban quyết định cùng với Chính phủ hợptác, một phen đem hắn giết chết.

- Về phần chỉ lệnh nhiệm vụ cụthể lần này nằm bên trong cây bút điện tử của tôi đó. Các người có thểtùy tiện kiểm tra. Tôi chính là nhận được mệnh lệnh trao quyền trực tiếp từ bên phía Ủy ban đó. Nếu không phải nghĩ đến vấn đề giữ bí mật, tôiđã sớm đem nó ra dọa cho các người nhảy dựng lên rồi, con mẹ nó!

Nói xong những lời nói này, gã nam nhân trung niên có chút căm tức, đưa tay đẩy đi khẩu súng lục ngay trước mặt của mình, xoay người bước tới cáitủ lạnh gần đó, mở cửa lấy ra một bình nước lọc lớn, bắt đầu mồm to hớpliên tục mấy ngụm, nhằm để hóa giải đi sự khẩn trương lúc trước cùng với cảm giác quẩn bách trong lúc này.

Bốn gã viên chức của Khoa IVThanh Long Sơn ở bốn phía trong phòng khẽ nhíu mày nhìn nhau một cái.Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến, cái đám lão nhân trong Ủy ban bên kiakhông ngờ lại lựa chọn hợp tác cùng với phía Chính phủ Liên Bang, hơnnữa lại còn đi đối phó với con cái lớn nhất mạnh mẽ nhất cùng với bí ẩnnhất của tổ chức kia.

- Các người đi ra ngoài trước đi!

Trương Tiểu Manh buông cánh tay đang cầm súng của mình xuống, hướng về phía bốn gã thuộc hạ phất phất tay, nói.

Cái gã nam nhân trong niên ở bên cạnh tủ lạnh kia đưa tay lau đi mấy giọtnước đang chảy xuôi xuống dưới cằm của mình, cười lạnh nhìn nàng ta,nói:

- Về sau làm việc cũng đừng có quá mức xúc động như vậy. Mấy người làm công việc này như chúng ta cũng giống như là đang nướng càvậy, tuyệt đối không thể dùng lửa lớn được, bằng không sẽ hỏng hết màthôi.

- Ừm, tôi hiểu rồi!

Trương Tiểu Manh nâng khẩu súnglên, vô cùng dứt khoát khu động cò súng. Khẩu súng lục tinh xảo nhỏ békia phát ra một tiếng nổ vang vô cùng thanh thúy.

Gã nam nhântrung niên kia mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, chậm rãi ngãxuống, giữa mi tâm của hắn đã có thêm một cái lỗ máu vô cùng thanh tú.Cái bình nước lọc trong tay của hắn nhất thời rơi thẳng xuống mặt đất,phát ra thanh âm loảng xoảng loảng xoảng liên hồi, cuối cùng dừng lạibên cạnh mớ cà nướng ngày hôm nay còn thừa lại chưa bán hết, đem mớ hành thái nhuyễn trên đó hất cho văng tung tóe khắp nơi.

Trương TiểuManh xoay người đi ra ngoài cửa, rất nhanh bấm một dãy số điện thoại.Biểu tình trên mặt đám thuộc hạ bên ngoài cũng không có bất cứ dị độngnào cả, tựa hồ như là không hề nghe thấy tiếng súng vang lên bên tronggian phòng vừa rồi vậy. Bọn họ chỉ là cảnh giác tản ra đi ở bốn phíaxung quanh Trương Tiểu Manh, hộ tống cô hàng hướng ra ngoài phố mà điđến.

- Hứa Nhạc, Thi Thanh Hải đã xảy ra chuyện rồi!

Banđêm, bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân Liên Bang, từ bên trong cửa sổ của mỗi một tòa nhà bệnh viện lớn cũng đều phát ra những luồng ángsáng trắng nhàn nhạt vô cùng nhu hòa.

Các đời lão Tổng Thống Liên Bang trước đây, cùng với vị Quân Thần Lý Thất Phu vừa mới qua đời cáchđây không lâu, cuối cùng cũng đều là ở dưới sự chăm sóc cẩn thận của các tiểu tổ chữa bệnh của Bệnh viện Trung ương Lục quân Liên Bang mà bìnhthản nhắm mắt xuôi tay, rời khỏi thế giới này. Những người nhà đã lâmvào hôn mê bất tỉnh nhiều năm trời của Bạch Ngọc Lan cũng chính là đangnằm bên trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của tòa bệnh viện nổi tiếngnày. Năm đó vào tháng bảy tiết Lưu Hỏa, Trâu Úc cũng đã ở bên trong tòabệnh viện này mà thay Thi Thanh Hải sinh ra một đứa con trai, tuy rằng ở trên cột phụ thân trong bản khai sinh thằng nhóc lại là ghi tên của Hứa Nhạc.

Thi Thanh Hải quả thật cũng không biết cái chi tiết này.Nhưng mà hắn cũng biết được đây chính là tòa bệnh viện tốt nhất trongtoàn bộ Liên Bang này, mà chính mình hiện tại cần phải có một số loạithuốc men quân dụng nào đó, đại khái cũng chỉ có thể ở trong này mới cóthể tìm ra được mà thôi.

Sau khi thành công giết chết được sáu gã Đặc công Liên Bang tiến hành truy sát mình, hắn rời khỏi cái phiếnquảng trường kia. Trên đường đi, hắn cố tình thay đổi một bộ quần áohoàn toàn mới, đem tất cả những thứ dụng cụ điện tử như đồng hồ, điệnthoại cầm tay… những thứ có thể có khả năng bị cài vào con chíp vi mạchđịnh vị, toàn bộ ném hết vào trong đường cống ngầm. Sau đó mới lặng lẽkhông một tiếng động, lén đi vào bên trong cửa sau của Bệnh viện Trungương Lục quân Liên Bang.

Một tầng quang mang màu u lam nhàn nhạttừ trong cái dụng cụ nhỏ vô cùng thần kỳ kia phát ra, từ bên trong túiáo của hắn lặng lẽ chiết xạ ra. Cũng không có lộ ra bất cứ dấu vết gì,thế nhưng lại thành công mà giấu diếm tất cả các tầng lớp xác định phânhình con chíp vi mạch nhân thể vô cùng sâm nghiêm bên trong bệnh việnnày.

Dựa theo những bảng hướng dẫn tra cứu bố trí khắp nơi bêntrong khu phòng bệnh của bệnh viện, Thi Thanh Hải có chút gian nan màhoạt động hai cái chân của mình, đi vào bên trong phòng nghỉ của một vịhộ sĩ nào đó. Hắn dựa người vào vách tường, có chút khó chịu mà dồn dậpthở dốc không ngừng. Hắn biết rất rõ ràng đối thủ của mình chính lànhững người trong Chính phủ Liên Bang, tự nhiên là sẽ không thể nào dùng được thân phận chân thật của mình mà đăng ký khám chữa bệnh được. Màmấy cái bệnh viện trong chợ đêm bình thường vốn quản lý hỗn loạn kia,thì lại vốn không có khả năng cứu chữa, không, cho dù là ngăn cản bớttốc độ xâm lấn của độc dược cũng không có khả năng nữa.

Điều kiện làm việc bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân này thật sự là phithường tốt. Những vị hộ sĩ có nhiệm vụ làm việc ca đêm cũng đều có mộtgian nghỉ ngơi riêng cá nhân của chính mình. Thi Thanh Hải tự nhiên cũng không biết được chủ nhân của gian nghỉ ngơi riêng này là ai, nhưng màdựa theo cách bài trí xinh xắn cùng với những thiết bị nội thất tinhxảo, còn có một vài chậu cây xanh nhỏ nữa, có thể nhìn ra được hẳn làmột cô thiếu nữ vô cùng nhiệt tình cùng với có niềm tin mãnh liệt vàocuộc sống.

Sắc mặt của Thi Thanh Hải lúc này đã là một mảnh táinhợt, trên cặp môi của hắn lại có một màu vàng nhạt nhìn qua cực kỳ quỷdị. Hắn mạnh mẽ hít sâu mấy hơi, sau đó dùng sức xé mở cái quần dài đãbị máu loãng thấm cho trở thành ướt đẫm. Nhìn thấy cái lỗ đạn lớn cùngvới huyết nhục mơ hồ ở nơi đó, hắn nhịn không được khẽ cau mày một cái.

Dựa vào những thủ pháp ra tay của đám đặc công Liên Bang kia mà xét, bọnchúng hẳn là xuất thân từ phía Quân đội, chứ không phải là thuộc CụcĐiều Tra hoặc là Cục Đặc Cần Liên Bang. Động tác xuống tay của bọn chúng vô cùng sắc bén, mà quan trọng nhất chính là hành động mạnh mẽ không sợ chết, sức chiến đấu lại cực kỳ kinh người. Thi Thanh Hải sau khi bịtrúng độc, thân thể hành động bất tiện, liên tục giết chết mấy người,cuối cùng chung quy vẫn là không thể tránh khỏi một phát súng bắn tỉa.

Vào đúng thời điểm này, cánh cửa của gian phòng nghỉ đột ngột bị đẩy ra.Một cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi miệng đang ngâm nga một bài hát nào đó mở cửabước vào. Ngay khi cô nàng đang chuẩn bị cởi bỏ bộ đồng phục nữ hộ sĩmàu hồng nhạt trên người xuống, đột nhiên phát hiện ra trên giường củachính mình không biết từ khi nào đã có thêm một gã nam nhân vô cùng xalạ.

Khuôn mặt thanh tú của cô nàng đột nhiên chợt biến sắc, mộtvài đốm tàn nhan rất nhỏ trên chóp mũi của cô nàng tựa hồ như muốn nương theo tiếng thét chói tai mà bắn thẳng ra bên ngoài.

Nhưng mà bên trong gian phòng nghỉ cá nhân này cuối cùng cũng không có vang lên bấtcứ thanh âm nào cả, hoàn toàn là một mảnh im lặng.

Khoảng chừng một phút đồng hồ sau đó.

- Không cần phải sợ hãi, tôi tuyệt đối là người tốt.

Thi Thanh Hải chậm rãi thu hồi cái ngón trỏ đang đè chặt lên trên cặp môinhỏ nhắn của cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi kia, cất giọng nói vô cùng ôn nhu đặctrưng của chính mình, giải thích:

- Tôi biết sự xuất hiện của tôi quả thật có chút đường đột, xin cô hãy rộng lòng tha thứ. Thật sự là có một vài lý do cấp bách, bất đắc dĩ cho nên mới phải làm vậy.

Cólẽ là bởi vì những động tác của Thi Thanh Hải thật sự rất trầm ổn, có vẻ vô cùng thong dong, cũng không có một chút bức bách, quang minh chínhđại. Cũng có lẽ là bởi vì nụ cười của hắn thật sự vô cùng mê người,giống hệt như là một đóa hoa anh đào đang nở rộ trong ngọn gió xuân mátdịu, khiến cho người ta không thể nào sinh ra bất cứ một chút cảm giácngờ vực nào cả. Cũng có lẽ là bởi vì ngữ khí nói chuyện của hắn vô cùngbình thản, khí khái, mềm mại nhẹ nhàng giống hệt như là một cành liễurủ, nhẹ nhàng phất động bên trên mặt hồ vậy. Cũng có lẽ là bởi vì Thicông tử lớn lên thật sự vô cùng anh tuấn, anh tuấn đến một trình độkhông có bất luận kẻ nào có thể tin tưởng rằng hắn là một người xấu cả,càng sẽ không có bất cứ ai tin tưởng rằng bằng vài cái diện mạo kia củahắn lại còn cần đi giở trò cướp sắc.

Tổng hợp của tất cả nhữngcái có lẽ trên, cho nên cái vị nữ hộ sĩ trẻ tuổi lớn lên có khuôn mặtthanh tú, trên mũi lại có vài đốm tàn nhan cực nhỏ đáng yêu kia, tuyrằng trong khoảnh khắc vừa rồi quả thật đã bị dọa đến mức trong cặp mắtđã rưng rưng ngấn lệ, thế nhưng lại phi thường kỳ diệu liền bị một cáingón tay trỏ gần như không có một chút sức lực nào che lại, khiến chocái tiếng thét chói tai đã sắp sửa bật ra khỏi cửa miệng kia cũng phảingăn trở lại, còn gương mặt hoảng hốt tái nhợt kia cũng dần dần trở nênổn định trở lại.

- Chào cô, đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi.

Thi Thanh Hải có chút gian nan từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy chứngnhận thân phận, đưa tới trước mặt cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi, nở nụ cười mêngười, nói:

- Tôi lệ thuộc và Tiểu đội 2 Phòng tác chiến Quânchủng Đặc biệt của Quân khu I Liên Bang. Trong quá trình tôi chấp hànhnhiệm vụ đã bị thương, cho nên hiện tại mới đến nơi này.

Cô nữ hộ sĩ sau khi xác nhận cẩn thận tờ giấy chứng nhận thân phận kia cũngkhông có bất cứ vấn đề gì, mới có chút cảnh giác mà bất an nhìn về phíahắn, nói:

- Vậy để tôi giúp anh đi gọi bác sĩ đến!

Cô nàng nữ hộ sĩ trẻ tuổi chung quy là vẫn không dám cùng với một gã nam nhânhoàn toàn xa lạ đứng một mình trong một không gian nhỏ hẹp như thế này.Cho dù cái gã nam nhân kia thật sự vô cùng dễ nhìn, không có thét lênchói tai đã tính là tương đối nể mặt lắm rồi, nhưng mà trong lòng cônàng nữ hộ sĩ trẻ tuổi rất muốn ngay lập tức rời đi.

Nhưng mà Thi Thanh Hải cản bản cũng sẽ không cấp cho cô nàng cơ hội xoay người rờiđi. Hắn đưa tay lên ôm lấy ngực, khẽ mím nhẹ cặp môi vàng nhạt, có chútgian nan nói:

- Không thể đăng ký nhập viện được, không thể nàođể cho người khác biết được tôi đang ở đây… Bởi vì nhiệm vụ mà tôi đangchấp hành chính là tuyệt mật!

Cô nữ hộ sĩ khẽ nhíu nhẹ cặp màyliễu một chút, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm về phía hắn cùng vớikhẩu súng lục rõ ràng có thể nhìn thấy được, đang giắt sau lưng của hắn, cước bộ chậm rãi lùi dần về phía sau một chút.

Thi Thanh Hải tựa hồ như là vốn không hề nhìn thấy cái động tác lùi dần của nàng ta, hạ thấp giọng, tiếp tục nói:

- Cô đã xem qua giấy chứng nhận thân phận của tôi rồi đó. Nhưng mà giấychứng nhận thân phận đó của tôi tuyệt đối không thể dùng để đăng kýđược. Bởi vì nếu làm như vậy thì sẽ tiết lộ thân phận chân thật của tôira ngoài. Đồng thời cái đối tượng mà tôi đang bí mật tiến hành điều trakia, ở bên trong Chính phủ Liên Bang có được những quyền lực tương đốilớn, bọn họ sẽ phát hiện ra tung tích của tôi…

- Chuyện này nghe qua có phải là rất hoang đường, rất là buồn cười hay không?

Thi Thanh Hải đột nhiên ngẩng đầu lên một chút, mang theo vẻ mặt nghi nghi hoặc hoặc nhìn về phía cô nữ hộ sĩ, hỏi:

- Bởi vì cái này rất giống như là lời kịch trong các bộ phim điện ảnh xã hội đen a!

Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi bị cái động tác ngẩng đầu lên của hắn dọa cho nhảydựng lên một chút, nhưng sau khi nghe xong câu nói kia của hắn thì lạinhịn không được bật cười nhẹ một tiếng. Chợt lại một lần nữa trở nêncảnh giác, bàn tay phải giấu ở phía sau người của cô nàng đã đụng đếncái nắm cửa phòng rồi.

- Chuyện này nghe qua thật sự vô cùng hoang đường a…

Thi Thanh Hải nở nụ cười khổ, nói:

- Hiện tại giới tin tức truyền thông cũng đã không còn ai đưa tin cáichuyện tình này nữa rồi, mọi người có lẽ cũng đã sớm quên mất nó rồi.

- Là chuyện tình gì?

Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi có chút tò mò, hỏi. Kỳ thật cô nàng chính là muốn che giấu đi cái động tác cầm lấy tay nắm cửa của chính mình. Đây là một côthiếu nữ mặc dù có chút mê trai, nhưng mà cũng đủ thông minh.

- Chuyện tình này quả thật không cần giữ bí mật…

Thi Thanh Hải có chút thống khổ, thấp giọng cất tiếng ho khan mấy cái, cốtình ở trước mặt cô nữ hộ sĩ rút khẩu súng lục sau lưng mình ra, nhétxuống bên dưới lớp chăn nệm trên giường, thấp giọng tự giễu:

- Tôi chính là đang điều tra án tình ở Tây Lâm, là cái sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích năm trước.

Trải qua thêm một hồi trầm mặc nữa, cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi mới khẽ ngập ngừng nói:

- Thượng Tá Hứa Nhạc cũng đã từng điều tra qua chuyện này…

- Đúng vậy, cho nên hắn ta mới bị đuổi ra khỏi Thủ Đô Tinh Quyển đó!

Thi Thanh Hải trầm giọng nói, trong lòng thì lại không ngừng mắng nhiếc cái gã bằng hữu có cặp mắt ti hí kia.

- Nhưng mà chỉ sợ tôi cũng không giúp được anh cái gì cả…

Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi vô cùng kiên định mà nói:

- Miệng vết thương của anh vẫn đang không ngừng chảy máu kìa. Tôi kiêntrì cho rằng nên gọi bác sĩ đến tiến hành băng bó cùng với cứu chữa choanh!

- Hộ sĩ tiểu thư à, tôi lựa chọn cô chính là đem cả tínhmạng của tôi giao vào trong tay của cô rồi. Chuyện tình tôi đang ở trong Bệnh viện Trung ương Lục quân này cũng chỉ có thể để cho mỗi một mìnhcô biết mà thôi. Nếu như để cho người nào khác biết được chuyện này, như vậy nhiệm vụ của tôi sẽ lập tức thất bại, hơn nữa tính mạng tôi cũngkhông còn luôn.

Thi Thanh Hải vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, nói:

- Nếu như cô kiên trì đi gọi người đến, như vậy có thể nào đợi tôi rời khỏi nơi này rồi hãy gọi được không?

Bàn tay phải giấu sau lưng của cô nữ hộ sĩ nhẹ nhàng xoay nhẹ cái nắm cửagian phòng, cố gắng không phát ra bất cứ thanh âm nào, nhìn chằm chằm về phía gã quân nhân sĩ quan Liên Bang tướng mạo anh tuấn mê người ở trước mặt mình, tâm tình có chút khẩn trương, có chút bất an, cũng không biết là nên làm sao bây giờ.

Những lời nói dối theo kiểu bảy phầnthật ba phần giả kia của Thi Thanh Hải cố nhiên chính là quan trọngnhất, nhưng mà vừa rồi cũng đã từng nói qua, hắn căn bản cũng sẽ khôngcấp cho cô nàng nữ hộ sĩ bất cứ cơ hội rời đi nào cả, cho nên ngay sauđó hắn liền trực tiếp ngã xuống, lâm vào hôn mê.

Cô nàng nữ hộ sĩ trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào gã nam nhân đã lâm vào hôn mênằm trên giường mình, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như đóa hoa của hắnđang nhanh chóng ảm đạm đi, hai bàn tay không khỏi nhanh chóng nắm chặtlại, thế nhưng căn bản lại quên mất chuyện xoay người rời đi.

Khoảng mười phút đồng hồ sau đó.

- Thiếu Tá, vừa rồi tối có đọc qua giấy chứng nhận thân phận của ngài, cũng chỉ có mã số công dân, nhưng lại không có họ tên.

- Chúng tôi là người thuộc Phòng tác chiến Quân chủng Đặc biệt, rấtthường xuyên cần phải cải trang thân phận, cho nên tên họ cũng rấtthường xuyên thay đổi.

Mấy đốm tàn nhang đáng yêu rất nhỏ trênchóp mũi của cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi thanh tú rất nhanh nhướng lên mộtchút. Cô nàng có chút bất an liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa, thế nhưngcuối cùng cũng lại cúi đầu xuống, tiếp tục thay Thi Thanh Hải tiến hànhcầm máu miệng vết thương dưới chân hắn, cẩn cẩn thận thận hỏi:

- Như vậy có thể nói cho tôi biết tên họ của ngài hay không? Là tên họ thật sự đó.

Thi Thanh Hải bộ dáng thoải mái ngã xuống đầu giường của cô nữ hộ sĩ mà nghỉ ngơi, nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời:

- Tôi tên là Công Tử Thi!

- Công Tử Thi? Một cái tên nghe thật phức tạp a!

Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhìn hắn nở nụ cười, nói:

- Như vậy tôi gọi anh là Lão Công có được không?

Thi Thanh Hải khẽ nheo nhẹ cặp mắt hoa anh đào xinh đẹp mê người của mình, nở nụ cười tủm tỉm đắc ý, cực kỳ thong thả trả lời:

- Tốt quá!

Cô nàng hộ sĩ trẻ tuổi mãi cho đến lúc này mới phát hiện ra cách xưng hônày thật sự có vấn đề, cho nên thẹn thùng cúi đầu xuống một chút, chegiấu vẻ đỏ ửng trên mặt mình, cả nửa ngày cũng không có mở miệng nói gìcả. Mãi đến lúc đem miệng vết thương trên chân Thi Thanh Hải băng bóxong, cô nàng mới đưa tay lau đi mớ mồ hôi trên trán mình, đứng thẳngngười lên, nói:

- Chỉ là tạm thời tiến hành cầm máu mà thôi. Cầnphải tranh thủ thời gian, sớm một phen đem mảnh đạn trong đó lấy ra mớiđược. Bằng không sẽ có chuyện rất phiền toái. Lão… Thiếu Tá Công Tử Thi, kỳ thật nếu như anh đã có thể tin tưởng tôi, vì cái gì lại không chịutin tưởng vào bác sĩ cơ chứ? Chỉ cần anh nói rõ ràng ra tình huống nhiệm vụ của chính mình, tôi nghĩ đám bác sĩ khẳng định là sẽ nguyện ý giúpđỡ anh thôi.

- Cái đám bác sĩ là đám người chuyên gia để ý đếnquy củ nhất, như thế nào lại có thể cho phép tôi không đăng ký đây? Nóithế nào đi chăng nữa, nếu như tôi ở lại trong phòng bệnh, cuối cùng cũng sẽ có ngày bị người khác phát hiện ra mà thôi.

Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm cô nữ hộ sĩ, nở nụ cười nhẹ nhàng, nói:

- Em yêu, có thể nào cho phép anh ở lại bên trong gian phòng nghỉ riêng này của em hay không?

Cô nàng nữ hộ sĩ trẻ tuổi có chút bất an trả lời:

- Thế nhưng mà thương thế của anh thì phải làm sao bây giờ?

- Như vậy thì có thể nào làm phiền em, lựa thời điểm ban đêm, kiếm giúpanh một vài dụng cụ phẫu thuật đem đến đây, có được không?

- Anh, anh định tự mổ cho mình à?

- Đúng vậy!

- Anh, anh sẽ không có vấn đề gì chứ?

- Ách, không sao đâu. Anh chính là Công Tử Thi không gì không thể làm mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.