🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàng Lệ lúc này cũng đã tan ca làm việc ban đêm của mình, thế nhưngcũng không có quay trở về căn nhà lạnh lẽo không hề có chút hơi thở ấmáp nào cả kia, mà là theo thói quen ở lại bên trong gian phòng nghỉ ngơi cá nhân thuộc về chính mình trong Bệnh viện Trung ương Lục quân. Tuyrằng hiện tại bên trong gian phòng nghỉ ngơi này đã có thêm một gã namnhân nữa, cũng có thêm một chút hơi thở ấm áp của người thân.

Hiện tại cô nàng hộ sĩ trẻ tuổi đang cùng với Thi Thanh Hải nói chuyện phiếm với nhau. Cô nàng nhăn nhẹ cái chóp mũi đáng yêu với chút tàn nhang cực nhỏ của mình, đối với làn khói thuốc lá tỏa ra từ trên hai ngón tay của gã nam nhân trước mặt mà tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt. Hai đầu mũi kim đanlen trong tay cô nàng thế nhưng cũng không có dừng lại chút nào. Côthiếu nữ nghĩ rằng cái loại cuộc sống như thế này thật sự rất khẩntrương, rất kích thích, cũng không nghĩ muốn ngừng lại.

- Em có chuyện tình gì mà bình thường em phi thường muốn làm, thế nhưng nói như thế nào lại cũng không dám làm hay không?

Thi Thanh Hải nằm ngửa ở đầu giường, miệng phì phèo điếu thuốc lá, ánh mắtkhẽ nheo lại, giống hệt như là một đầu sắc quỷ vậy, nhìn chằm chằm vàocô nữ hộ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp ngay trước mặt, thế nhưng mà vấn đề chínhlà cặp môi của hắn lại tím ngắt, thế nhưng mặt mày lại vô cùng nghiêmtúc, cho nên đầu sắc quỷ này liền biến thành một loại tồn tại mê ngườigiống hệt như một bức bích họa tôn giáo nào đó vậy.

- Anh như thế nào lại hư hỏng như vậy cơ chứ?

Hoàng Lệ có chút thẹn thùng cúi sát đầu xuống dưới, không dám nhìn thẳng vàoánh mắt của hắn, cũng chỉ dám giương mắt nhìn vào cái áo len đang đan dở trong tay của mình:

- Cái này là tính cách của anh hay là của tất cả các quân nhân sĩ quan Liên Bang vậy?

Thi Thanh Hải lúc này đột nhiên bị sặc, liên tục ho khan không ngừng, rất nhanh tiến hành giải thích:

- Anh là đang nói nghiêm túc đó!

Hoàng Lệ khẽ cau mày lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên, những đốm tàn nhangdưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiênthật sự nghiêm túc mở miệng nói:

- Em đã bị bạn trai bỏ, anh có thể nào giúp em trút giận một trận hay không?

- Được thôi!

Thi Thanh Hải trả lời vô cùng đơn giản cùng với trực tiếp.

- Anh cũng không hỏi xem là tình huống như thế nào hay sao?

Hoàng Lệ có chút kinh ngạc mở to cặp mắt của mình, đưa tay lên che miệng hỏi.

- Không cần đâu, anh là một nhân viên tình báo chuyên nghiệp, làm gì cónhiều thời gian như vậy mà đi nghiên cứu những chuyện tình này. Trựctiếp đáp ứng em luôn là được.

Thi Thanh Hải khẽ phất phất tay, điếu thuốc lá trên đầu ngón tay cũng vung vẩy nhè nhẹ.

- Nhìn anh thế nào cũng không thấy anh giống như một nhân viên tình báo đặc biệt như lời anh đã nói.

Hoàng Lệ có chút tức giận buông cái áo len trong tay xuống, thay hắn điềuchỉnh một chút cường độ số liệu hồng cầu truyền dịch, thoáng trầm mặcmột lát, sau đó mới giải thích:

- Bạn trai trước đây của em bỏ em đi theo một cô thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc. Em biết loạichuyện tình này thật sự rất bình thường. Hiện tại em cũng không cònthích hắn nữa, nhưng mà chỉ là em không nghĩ sẽ để cho hắn quá mức đắcý, cho nên nghĩ muốn tìm một gã nam nhân nào khác thật vĩ đại để chọccho hắn tức giận một phen.

- Anh rất thích cái tính cách này của em. Tuy rằng cái biện pháp này có chút cũ xưa, không hề có chút mới mẻ nào cả.

Thi Thanh Hải vươn ra một ngón tay cái, nói:

- Hơn nữa nếu như muốn tìm một gã nam nhân vĩ đại để chọc tức một gã namnhân khác, anh khẳng định là sự lựa chọn tốt nhất trong toàn bộ LiênBang này.

- Nằm mơ đi!

Hoàng Lệ cười nhạo nói:

-Mau nhanh chóng một phen đem bệnh tình của anh điều trị cho dứt trướcđã, bằng không nhìn thấy cái cặp môi tím ngắt như bôi son kia của anh,người khác sẽ nghĩ rằng anh chính là người của ngành sản xuất son môichuyên ngành đó.

Thi Thanh Hải cười cười, cũng không chút tức giận, hỏi:

- Bạn trai cũ của em tên là gì?

- Ngô Chinh!

Hoàng Lệ khẽ cúi đầu xuống một chút, nói:

- Là bác sĩ có tiền đồ tốt nhất trong toàn bộ Khoa Bệnh Lý của bệnh viện.

Bên trong gian phòng nghỉ cá nhân chật hẹp cũng có được một căn phòng rửamặt càng chật hẹp hơn một chút. Hoàng Lệ có chút kinh ngạc nhìn chằmchằm vào chính mình xuất hiện trên mặt gương, không rõ vì cái gì màchính mình lại tín nhiệm một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang thần bí kiađến như vậy, vì cái gì lại một phen đem chuyện tình cảm thất bại khi xưa toàn bộ giảng thuật lại cho đối phương nghe như thế.

Đột nhiêncô nàng có chút hối hận, nhìn chằm chằm vào cặp má đang đỏ ửng lúc nàyđã biến thành tái nhợt của chính mình trong gương đối diện, khẽ cắn nhẹmôi một cái, cúi đầu xuống ngẫm nghĩ, cảm thấy cái tên gia hỏa này mặcdù nhìn qua có chút xấu xa, nhưng mà gương mặt thật sự vô cùng tuấn túa. Hy vọng rằng hắn sẽ không hiểu lầm cái gì…

- Anh bị trúng độcvì cái gì lại không nói sớm cho em biết? Em đã tiến hành tra cứu ra,những cái thuốc men quân dụng mà anh nhờ em hỗ trợ lấy trộm này, lànhững loại thuốc men chuyên dùng để tiến hành trị liệu độc tố gây hạicho hệ thống thần kinh cùng với hệ thống tuần hoàn máu.

Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Thi Thanh Hải, run giọng nói:

- Ngay cả những bác sĩ chuyên khoa cũng đều không biết cách dùng nhữngloại thuốc men này, cuối cùng cũng may là em tra cứu được trong một bàiluận văn tốt nghiệp Tiến sĩ chuyên khoa thần kinh của một vị bác sĩ đầungành trong hệ thống chuyên dụng. Vấn đề chính là cái phương pháp trịliệu loại này hiện tại còn đang nằm trong giai đoạn thí nghiệm mà thôi.Chẳng lẽ là anh muốn đem thân thể của chính mình biến thành vật thínghiệm hay sao?

- Nếu không làm như vậy thì phải làm sao bây giờ?

Thi Thanh Hải không ngờ tới được cô nàng hộ sĩ trẻ tuổi đáng yêu thiệnlương này lại có thể thông qua những loại thuốc men mà phát hiện ra được vấn đề thật sự trong cơ thể của chính mình, khẽ nở nụ cười ôn nhu, nói:

- Cũng là nhờ em có tâm địa thiện lương, một phen đem anh giấu ở trongnày, buổi tối chấp nhận ngủ ở dưới chân anh… Tuy rằng anh cũng chưa từng nói qua bất cứ lời cảm ơn nào, nhưng mà trong lòng anh thật sự vô cùngcảm kích anh. Anh cũng không nghĩ muốn mang đến cho em quá nhiều chuyệnphiền toái nữa. Cái loại bệnh này tìm đến bác sĩ nhờ trị liệu cùng vớichính anh tự tiến hành trị liệu cũng chẳng có gì khác nhau cả.

-Tuy rằng em cũng không biết là anh đang bị trúng độc gì, nhưng mà nhìntình hình truyền dịch cùng với tiến hành lọc máu cục bộ như thế này tựahồ không thể giải quyết triệt để vấn đề được. Chúng ta nên đi tìm bác sĩ thôi, tiến hành thay máu toàn diện có lẽ sẽ có cơ hội bình phục a.

Hoàng Lệ có chút khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, trong cặp mắt đã toát ra một tầng ẩm ướt, giống như là chuẩn bị bật khóc vậy.

- Cũng không đến nổi nghiêm trọng như vậy đâu. Thân thể của anh hiện tại đã khá hơn rất nhiều rồi.

Thi Thanh Hải nở nụ cười nhạt mấy tiếng, đưa tay vỗ vỗ nhẹ bả vai của cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ an ủi. Trong lòng hắn lại biết rõ ràng rằng thaymáu toàn diện cũng chẳng có chút tác dụng gì cả.

Thứ độc dược màbộ đội tác chiến đặc chủng Liên Bang sử dụng quả thật là quá mức lợihại, Thi Thanh Hải tin tưởng rằng từ trước cho đến giờ cái chi bộ độihắc ám này chỉ sợ cũng chưa từng bao giờ sử dụng qua cái loại độc dượchi hữu mà quá mức sang quý như thế này. Phản ứng của hắn cùng với thủđoạn chữa trị quả thật cũng đã đủ chính xác cùng với đủ kịp thời rồi,thế nhưng lại vẫn như cũ không thể nào ngăn cản nổi độc tố xâm nhập sâuvào thân thể.

- Anh nhất định là phải tiến hành điều trị ngay,tình huống thân thể của anh đâu thể nào khá hơn được. Mấy ngày nay emchăm sóc cho anh, làm thế nào lại không biết rõ ràng tình huống chứ?

Hoàng Lệ khẩn trương mà sợ hãi nói.

Đúng vậy, tình huống thân thể của Thi Thanh Hải mấy ngày hôm nay hoàn toànkhông có chút tiến triển nào cả. Nếu như không phải năm xưa khi tiếpnhận công tác huấn luyện đặc công, hắn đã từng trong thời gian ba nămliền liên tục đưa những loại độc tố vi lượng vào trong thân thể nhằm đềcao sức kháng cự đối với độc dược, vậy thì có lẽ hiện tại hắn cũng sớmđã lâm vào hôn mê nằm chết dí luôn trên giường bệnh rồi.

- Trừ phi tiến hành thay máu toàn diện, sau đó tiến hành phẫu thuật thay tủy ống xương luôn, mới có hy vọng sống sót được!

Nhìn thấy cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi nước mắt lã chã chực muốn òa khóc trước mặt,Thi Thanh Hải có chút ngạc nhiên, không biết vì cái gì mà những cô thiếu nữ lại dễ dàng tín nhiệm chính mình như thế. Hắn thoáng trầm mặc mộtlát, sau đó mới quyết định nói ra sự thật, khẽ mỉm cười, nói:

- Nhưng mà anh không muốn làm như vậy, ít nhất hiện tại anh chưa muốn làm như vậy!

- Vì sao lại như thế?

Cô thiếu nữ hộ sĩ Hách Lôi đưa tay lau đi mớ nước mắt lã chã trên mặt mình, mở thật to cặp mắt, giương mắt nghi hoặc hỏi.

- Tỷ lệ bị toàn thân bất động vĩnh viễn rất lớn.

Thi Thanh Hải khẽ nhướng mũi lên một cái, vươn hai đầu ngón tay ra, cố ý làm ra một cái khoảng cách khá lớn:

- Phi thường lớn, cho nên làm như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào cả.

- Chỉ cần còn sống là còn có cơ hội mà.

Cô nàng hộ sĩ đáng thương nắm chặt hai tay lại với nhau, vặn vẹo khổ sở, dùng sức phản bác lại.

- Nếu như là nói có chuyện kiếp sau, có thể đầu thai chuyển sang kiếpkhác, lại cũng chỉ có thể làm một loại động vật nào đó, vậy thì emnguyện ý làm một đầu diều hâu hay là một con rùa chỉ biết co đầu rụt cổ?

Thi Thanh Hải khẽ cúi đầu xuống, mạng mẽ hít một ngụm thuốc lá, cặp môi màu tím tái kia lúc này chợt trở nên sáng bóng phi thường lóa mắt:

- Cho nên đối với sinh mệnh của một con người mà nói, được sống tiêu sáivĩnh viễn so với cái chết dần chết mòn thì luôn luôn quan trọng hơn rấtnhiều.

Cô nàng nữ hộ sĩ trẻ tuổi mở to cặp mắt đã lại một lần nữa ửng đỏ của chính mình, quật cường nói:

- Vì cái gì anh lại không lo lắng đến tương lai của mình?

Thi Thanh Hải cười cười, vẫn như cũ cúi đầu xuống, đùa giỡn với đầu lọcthuốc đã gần tàn giữa mấy đầu ngón tay của chính mình, nói:

- Anh đã từng uống qua loại rượu tốt nhất, đã từng lái qua chiếc xe có tốc độ nhanh nhất, đã từng lái qua phi thuyền chuyên cơ tiên tiến nhất, đãtừng chơi đùa với loại súng mạnh mẽ nhất, đã từng chơi qua những nữ nhân xinh đẹp nhất, cả đời này của anh cũng không còn bất cứ cái gì tiếcnuối nữa.

- Vì cái gì mà lời nói này nghe qua có chút quen tai vậy?

- Bởi vì cái này chính là lời kịch vô cùng quen thuộc của cái vị hoa hoa công tử trong kịch bản của đại sư Tịch Lặc lúc trước a!

- Đã từng chơi qua những nữ nhân xinh đẹp nhất?

Hoàng Lệ có chút ngây ngốc nở nụ cười chế giễu hắn, ý đồ muốn thuyết phục hắn suy nghĩ lại;

- Hoa hoa công tử cũng chưa từng có ý đồ muốn thổi phồng chiến tích củachính mình bao giờ a. Anh lại cũng chưa từng cùng với Giản Thủy Nhi lêntrên giường bao giờ mà?

Thi Thanh Hải ngẩng khuôn mặt mê người của mình lên một chút, vui vẻ nở nụ cười lớn, nói:

- Vợ của bằng hữu thân thiết đương nhiên không thể nào khi dễ được. Chẳng qua là cho dù ngay cả nam nhân của Giản Thủy Nhi cũng phải thừa nhậnrằng, cô nàng nữ nhân kia của anh cũng không hề kém chút nào so với nữnhân của hắn.

- Nhưng mà, nhưng mà… anh nói thế nào cũng phải chấp nhận làm phẫu thuật a!

Cô nàng nữ hộ sĩ cũng không biết phải nói cái gì mà chống đỡ lại, chỉ là đỏ mặt, lãng tránh, nói.

Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm cô nàng, nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm nàng talên một chút, đầu ngón tay ôn nhu khẽ xoa xoa phần thịt mềm mại ônnhuyễn kia, thấp giọng, nói:

- Không phải là anh cố ra vẻ mạnhmẽ, nhưng mà cái chết thật sự cũng không hề đáng sợ chút nào, đáng sợnhất chính là bị chết ở trên giường, trong lúc mơ ngủ mà chết đi luôn.

- Cái loại phương pháp rời khỏi nhân gian như thế chẳng phải chính là thứ hạnh phúc nhất mà mọi người ai ai cũng đều mong muốn hay sao?

-Thời điểm khi mà chúng ta sinh ra quả thật không biết được chính mình là như thế nào mà đi vào trong cái thế giới này. Chúng ta không có đượccái quyền hạn nhận được sự phê chuẩn hay là xét duyệt cái quá trình đó,chúng ta thậm chí còn không nhớ đến chuyện đó nữa…

Thi Thanh Hải chậm rãi nói:

- Cuộc đời của một con người chẳng qua chỉ là hai chữ sinh tử mà thôi.Sinh ra đã không thể biết được vì sao mình sinh ra, nếu như ngay cả chết đi cũng không biết chính mình chết đi như thế nào, như vậy thì cả cuộcđời này không khỏi có chút quá mức ngây thơ hồ đồ rồi hay sao? Làm saocó cái gì mà gọi là hạnh phúc đây cơ chứ?

- Cả cuộc đời này củaanh mãi vẫn luôn hy vọng có thể biết được, hoặc là nắm giữ trong tay cái kiểu chết đi của chính mình. Nếu như thời gian có được đầy đủ, anhđương nhiên là muốn đem cái chết của chính mình thiết kế cho trở nên phi thường xinh đẹp. Nếu như thật sự thời gian còn càng đầy đủ hơn một chút nữa, anh thậm chí còn nghĩa muốn trước tiên an bày thật tốt một buổi lễ tang của chính mình, để cho tất cả những thân nhân bằng hữu, thân bằngquyến thuộc đến trước lễ đài rơi lệ đọc điếu văn, còn bản thân chínhmình thì ngồi bên trong quan tài, mỉm cười mà quan sát một hồi hài kịchnày một phen.

Ánh mắt của Thi Thanh Hải vẫn như cũ thập phần bình tĩnh, bởi vì những lời hắn muốn nói đều là lời thật tâm cả.

- Anh thật sự là điên rồi… Trên đời này làm gì có ai giống như anh cơ chứ?

Cô nàng nữ hộ sĩ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, cắn nhẹ môi dưới, quật cường nói:

- Nhưng mà hiện tại anh không thể nào rời đi được!

Ống bơm điện tử tự động vào lúc này đột nhiên phát ra một tiếng vang tíchtích nho nhỏ. Quy trình kỹ thuật lọc máu lâm thời cuối cùng cũng kếtthúc. Thi Thanh Hải nhìn sang cái bình nước thuốc đã trống rỗng bêncạnh, đột nhiên khóe môi nở ra nụ cười nhàn nhạt. Hắn đưa tay gỡ ống kim tiêm đang gắn vào mu bàn tay của mình, đứng thẳng người lên, mặc quầnáo cẩn thận, đem khẩu súng lục nặng trịch cắm vào phía sau thắt lưngmình.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại thanh tú của cô nàngnữ hộ sĩ, tỏ vẻ cảm tạ chân thành nhất, sau đó cặp môi tím ngắt của ThiThanh Hải khẽ nhúc nhích một chút, ở bên cạnh tai hắn nhẹ giọng nói:

- Anh không có khả năng vĩnh viễn ở lại nơi này mãi được, cũng không thểnào để cho em giúp anh đi ăn trộm thuốc mãi được, cuối cùng cũng sẽ cómột ngày lộ ra mà thôi. Chuyện mà anh đã đáp ứng với em, đợi sau khi cái nhiệm vụ lần này hoàn thành xong, anh sẽ lập tức quay trở về giúp em.

- Anh đang lừa gạt em!

Hoàng Lệ gắt gao mím chặt môi mình, nói.

- Anh làm sao lừa gạt em được chứ? Anh cần phải hoàn thành nhiệm vụ củamình, bằng không như thế nào có thể kiếm được tiền trợ cấp, làm sao cóthể chữa bệnh, làm sao có thể nuôi dưỡng được nhiều nữ nhân như vậy cơchứ?

Thi Thanh Hải nở nụ cười mỉm, đưa tay vỗ vỗ nhẹ hai má củacô nàng, sau đó cũng không có dừng lại, hướng bên ngoài phòng mà đi đến.

Hoàng Lệ kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng vẫn còn đang layđộng nhè nhẹ, đầu ngón tay đột nhiên cảm giác có chút đau đau. Kỳ thậtcó lẽ cô nàng cũng đã sớm đoán được rằng cái gã nam nhân kia đang nóidối mình, nhưng lại không biết vì cái gì nàng ta lại không muốn vạchtrần hắn.

Tất cả nữ nhân trên đời này ai ai cũng đều là tù nhâncủa chủ nghĩa lãng mạn, thế nhưng đối với cô thiếu nữ hộ sĩ với nhữngđốm tàn nhan nhỏ đáng yêu này mà nói, cái gã nam nhân kia, một lần gặpmặt nhau trong đời này, cùng với cái gọi là chủ nghĩa lãng mạn kia cũngchẳng hề có bất cứ quan hệ nào cả. Cô nàng chỉ là mỗi lần nhìn thấy cáigã nam nhân xinh đẹp với cặp môi tím rịm vô cùng kỳ lạ kia liền cảm thấy vui vẻ, cảm thấy tim đập nhanh hơn mà thôi.

Cái này cũng khôngphải là lãng mạn gì cả, mà đây là yêu thích mà thôi. Đối với cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi mà nói, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này, đại khái chính làkhoảng thời gian khó quên nhất trong cả cuộc đời này của cô nàng. Saunày đến lúc nàng ta lớn tuổi già đi, nếu như hướng về các cô cháu gáicủa mình giảng thuật lại chuyện xưa năm đó, một khoảng thời gian nàykhẳng định là sẽ không bao giờ quên.

- Em có thể nuôi anh được mà!

Hoàng Lệ đột nhiên lao ra khỏi căn phòng nhỏ, hướng về phía đầu kia của hànhlang dùng sức lớn tiếng hét lên một câu, có lẽ chính là bởi vì nguyênnhân dùng sức hét lên quá lớn, cho nên thậm chí còn mang theo một tiakhóc nức nở nữa.

Bên kia đầu hành lang cũng không có xuất hiệnbất luận kẻ nào cả, cũng chỉ có một vài bệnh nhân cùng với một vài hộ sĩ bị kinh động, tò mò ló mặt ra nhìn mà thôi. Cuối cùng bọn họ nhìn thấycô thiếu nữ đang thất thanh khóc rống, ngồi bệch dưới mặt đất, khôngbiết là đã xảy ra chuyện tình gì nữa.

Lúc này Thi Thanh Hải đãthông qua cửa sau mà rời khỏi Bệnh viện Trung ương Lục quân, quả thậtcũng không biết được trên lầu đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ là mỉm cười,rất nhanh chóng đã đánh cắp được một chiếc ô tô đậu gần đó, sau đó chạythẳng vào Đặc khu Thủ Đô, ở trong những địa phương bí mật chỉ có mỗimình hắn biết, lấy ra những dụng cụ cần thiết, sau đó đi vào trong mộtcửa hàng tóc giả nằm tại một góc hẻo lánh trên một con phố cổ xưa, muamột mái tóc giả có màu nâu đỏ, đội lên trên đầu.

Nhìn vào tronggương, hắn ướm ướm thử một chút mái tóc giả trên đầu của mình, mãi cứnghĩ thấy mái tóc màu nâu đỏ phối hợp với cặp môi màu tím ngắt thật sựlà phi thường khó coi, không khỏi lắc lắc đầu mấy cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.