Chương trước
Chương sau
Bên ngoài tòa trang viên là bóng đêm thâm trầm, bên trong căn phòng ánhsáng cũng có chút u ám. Thanh âm các máy móc chữa bệnh điện tử phát ratích tích rung động, giống hệt như những cái đồng hồ báo thức kiểu cũ,thúc giục mọi người giờ giấc đang dần dần trôi qua. Bên trong bóng tối ở góc phòng cũng không có bất cứ động tĩnh gì cả, cũng chỉ có một bức màn màu xanh mặc lục, tạo cho người khác một loại cảm giác vô cùng nặng nề, dưới sự thổi quét nhè nhẹ của hệ thống thông gió tuần hoàn trong phòngmà nhẹ nhàng lắc lư. Cũng không có bất cứ con mèo hoang nào đi qua,nhưng lại giống như có một con mèo vừa chợt đi lạc vào vậy.

Mộtkhoảng thời gian yên tĩnh lặng lẽ kéo dài, giống hệt như là một loại chỗ trống nào đó chợt xuất hiện trong không gian, trong suy nghĩ của nhânloại vậy. Cũng không biết cụ thể bao nhiêu giây, bao nhiêu phút, cũngchỉ biết là có tồn tại, hơn nữa lại rất lâu dài.

Sau đó chợt từ trong cái bóng tối kia đột nhiên có một thanh âm nhàn nhạt vang lên:

- Không, nơi này không phải là nhà của ta. Ông đã quên mất rồi, nhà củachúng ta là ở phía sau lưng núi, cách Tu Thân Quán quãng đường bốn kmđường bộ. Nơi đó không có đèn nê ông, không có hồ nước tư gia lớn nhưvậy, cũng không có mấy trăm gã quân nhân sĩ quan ngu xuẩn như vậy ômsúng làm một đám cận vệ… Nơi này chỉ là nhà của một mình ông, là cái mộngười sống mà Liên Bang xây dựng dành riêng cho một mình ông, là tòacung điện lạnh như băng cho một lão Thái Thượng Hoàng là ông.

Thanh âm của Phong Dư cũng vẫn giống hệt như là rất nhiều năm trước đây vậy,khàn khàn lãnh đạm, có một loại tia khí tức đùa cợt trêu ghẹo cùng vớichút ngả ngớn phớt đời mà ai cũng không thể bắt chước nổi. Cái thanh âmnghe qua giống hệt như là một gã du thủ du thực đang ngồi trên những cỗmô tô cổ đại gào thét phóng vút trên những con đường cao tốc không ngừng kêu gào hưng phấn, rồi lại mang theo một tia ngoan cường cao cao tạithượng phớt lờ đời của một kẻ ngồi ở trên đỉnh cao của thế giới nhìnxuống nhân loại đang trầm luân trong những mưu toan cực khổ của kiếp sốvô thường vậy.

Lý Thất Phu nằm ở trên giường bệnh thoáng trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái bóng tối ở góc phòng đằng kia, ánh mắt bìnhthẳn mà suy yếu. Cái thanh âm trả lời kia không biết vì cái gì lại mangtheo vô số những sắc thái trào phúng nhàn nhạt như thế. Thân là QuânThần lão nhân gia của Liên Bang, ở trong suốt cái cuộc đời dài dòng luân trầm này của ông ta, đại khái cũng chỉ có ở trước mặt cái gã nam nhânđằng kia, ông ta mới có thể cảm nhận được một sự hứng thú chân chính khi đối thoại, vì thế cũng cảm giác được một chút tự do phóng khoáng nhànnhạt.

- Đã mấy chục năm không gặp lại rồi. Đại khái hôm nay có lẽ cũng là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Ta thật sự không muốn cùngcậu lặp lại cái quá trình tranh cãi nhàm chán không biết khi nào dừngnày.

Lão nhân gia có chút thống khổ khẽ cau mày lại một chút, có chút phiền chán phất phất tay mấy cái, tiếp tục nói:

- Cậu cuối cùng cũng chịu đến gặp mặt ta lần cuối, hẳn là sẽ không muốntrong cái lập gặp nhau này lại tiếp tục tranh cãi những chuyện thị phiđúng sai nào đó nữa chứ?

- Vì cái gì lại không phải đây?

Cái thanh âm bên trong bóng tối kia lại một lần nữa vang lên rất nhanh,mang theo một loại bén nhọn đặc biệt khiến cho màng tai của người kháccó chút không thể thích ứng nổi:

- Ông lập tức sẽ chết rồi. Tađương nhiên là phải thừa dịp trước khi ông chết đi, một phen đem chuyệntình này nói ra cho rõ ràng một chút rồi. Bằng không sau này ông chết đi rồi, ta biết tìm ai để nói rõ lý lẽ cơ chứ? Đứa con trai của ông à? Hay là đứa cháu trai của ông kia? Hay là bảo ta chạy đi tìm cái gã TổngThống như đàn bà, ngày nào cũng một phen đem xi đánh giày bôi lên mặtmình cho nó đen đi một chút kia? Đúng rồi lão đầu tử, ông có phát giácra cái gã Tổng Thống như đàn bà kia thật sự nghĩ rằng một phen đem khuôn mặt mình bôi cho đen đi một chút thì liền ra dáng đàn ông hơn một chútkhông? Hay là nói hắn ta giả dạng thợ mỏ lâu ngày, có chút nghiện rồi?

Tuy rằng cũng không thể nào nhìn thấy được biểu tình chân chính của cái gãnam nhân đang ngồi bên trong bóng tối nơi góc tường kia, nhưng lại cóthể tưởng tượng ra được khi hắn nói ra những lời nói chua ngoa đùa cợtnày, ngũ quan của hắn nhất định sẽ phi thường thả lỏng mà tràn ngập trào phúng.

- Ta cũng không muốn cùng cậu nói mấy cái chuyện nhàm chán như thế…

Vị lão nhân gia nằm trên giường bệnh bông tuyết kia như trảm đinh chặtsắt, cắt ngang cái xu thế phát triển theo hướng này của câu chuyện. Tuyrằng cánh tay của ông ta hiện tại đã run rẩy phi thường lợi hại:

- Bắt đầu từ bảy tám tuổi chúng ta đã đấu tranh với nhau rồi, ta cũngkhông muốn đến lúc bảy tám chục tuổi chúng ta lại vẫn tiếp tục đấu đávới nhau nữa… Ta cũng đã sắp chết rồi, ta cũng không muốn nghe những lời đàm luận quyền lực vô nghĩa của cậu nữa. Nếu như cậu quyết tâm muốntiếp tục tranh luận đi xuống nữa, ta đây lập tức chết cho cậu xem.

- Đừng có đem cái chết ra mà dọa cho ta sợ, cũng đừng có mà giả chếttrước mặt ta. Ở trong vũ trụ này ta là người hiểu ông nhất. Cho dù hiệntại ông chỉ còn có duy nhất một tia hơi thở cuối cùng đi chăng nữa, thìcái cỗ chân khí ở trong người ông kia tuyệt đối cũng có thể đủ chống đỡcho ông từ trên giường phóng vọt ra, sau đó đánh cho ta thêm một cái tát trời giáng nữa.

Phong Dư vẫn bình tĩnh ngồi trong bóng tối, cănbản không thể nào nhìn thấy rõ ràng được hình dáng thân thể hiện tại của hắn, cũng chỉ có thể thông qua thanh âm cùng một chút ánh sáng nhànnhạt của bầu trời bên ngoài chiếu rọi vào, mơ hồ nhìn thấy được một thân ảnh nào đó đang tồn tại trong đó. Thời điểm khi mà Lý Thất Phu lạnhnhạt nói đến chuyện chính mình sắp sửa chết rồi, tư thế đang ngồi củahắn khẽ rướng lên một chút, thế nhưng chung quy cuối cùng lại hóa thànhmột câu nói đùa cợt.

- Ta phải thừa nhận, nói đến mấy chuyện sựtình ẩu đả đánh nhau như thế này, trong toàn bộ vũ trụ này tuyệt đốikhông có ai là đối thủ của ông cả. Ngay cả ta cũng không phải. Cho nênta đành phải cùng ông bảo trì một khoảng cách đủ xa, đủ an toàn mớiđược. Bằng không sợ là ông thật sự sẽ từ trên giường nhảy dựng lên, mộtphen dùng một cái tát đánh cho ta chết tươi ngay tại đây. Bản thân mìnhlại bởi vì một lần gặp gỡ cuối cùng lại bị cái đám chân khí khốn kiếpkia đánh chết, diễn ra một màn cái trò… huynh đệ đồng thời tử vong kia,cái loại loại kết cuộc này nhìn qua vô cùng nhàm chán, ta tuyệt đốikhông chấp nhận như vậy.

Ba một tiếng, có thanh âm bật lửa châmvang lên, chiếu sáng cả một góc tường vốn tối tăm. Cái bức màn màu xanhmặc lục dưới ánh lửa ấm áp sáng loáng kia tựa hồ biến thành một đám đạndược bị luồng hỏa miêu màu lam đánh lên. Cái gương mặt tuy rằng vô cùngtang thương nhưng vẫn như trước hết sức trẻ trung bên dưới cái mũ rộngvành kia chợt lóe lên một chút, sau đó liền biến mất, cũng chỉ còn lạimột tia tàn thuốc sáng rọi hơi chút ảm đạm bên trong bóng tối mà thôi.

- Kỳ thật trong lòng ta vẫn một mực nghĩ rằng, nếu như cậu thật sự sẽchạy đến gặp mặt ta lần cuối cùng, ta có phải là nên bố trí vài cái bẫytốt một chút, một phen đem cậu bắt lấy, hoặc là nói đem cậu hoàn toàngiết chết… Đây có thể chính là cơ hội cuối cùng của ta rồi. Sau khi tachết đi, đại khái cũng sẽ không còn ai có thể đối phó được với cậu nữa.

Hai bàn tay khô quắt khô queo của Lý Thất Phu nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cáitrên cái đệm chăn một màu trắng toát mềm mại, thanh âm khàn khàn mà mỏimệt không ngừng nhè nhẹ quanh quẩn bên trong lồng ngực, phát ra thanh âm rè rè.

Thoáng tạm dừng một lát sau đó, ông ta mới gian nan nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục thấp giọng cảm khái, nói:

- Nhưng mà cuối cùng ta cũng không có làm như vậy, bởi vì… cho dù ta cóbố trí kế hoạch tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào khẳng địnhrằng đám bộ đội có thể nào bắt được, hoặc là giết chết được cậu haykhông. Mà cái nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, cả đời này của ta đã vì Liên Bang làm quá nhiều chuyện rồi, còn lại chút thời gian cuốicùng của cuộc đời này, ta nên có tư cách hưởng thụ một chút cuộc sốngcủa một người bình thường.

Lão nhân gia nhìn chằm chằm vào cáiđốm lửa màu đỏ không một chút động đậy ở phía bóng tối âm u ở góc tườngđằng kia, bình tĩnh nói:

- Một tia hơi thở cuối cùng này, ta cũng không muốn dùng để đánh nhau với cậu nữa, hẳn là nên dùng để nói vớicậu mấy lời sau cùng vậy.

- Lão đầu tử, ông vẫn như xưa, vô cùngtự kỷ như vậy. Trên thực tế trong thời gian mấy chục năm nay, ông mãivẫn luôn còn sống đấy thôi, thế nhưng ông cũng đâu có biện pháp gì cóthể đánh chết được ta đâu. Cho nên cái vũ trụ này sau khi ông thật sựchết đi, kỳ thật cũng sẽ phấn khích hơn rất nhiều so với những gì ôngtưởng tượng đó. Cái gã cháu nội kia của ông, cái ả nha đầu kỳ quái mạnhmẽ vô cùng, con gái của Hoài Phu Sa, còn có cả Hứa Nhạc nữa, nói khôngchừng đứa nào cũng có thể đối phó được với ta. Vấn đề là ở chỗ, ngoạitrừ cái lão già bảo thủ ông ra, còn có ai mỗi ngày cũng đều nghĩ đếnchuyện đối phó với anh em ruột của chính mình đâu chứ?

Gã namnhân đang ngồi trong bóng tối kia sau một thoáng cứng đờ, liền dùng sứchút mạnh điếu thuốc mấy hơi dài, thanh âm nhẹ nhàng mà đùa cợt tràophúng, theo những luồng sương khói dâng lên tràn ngập bên trong gianphòng.

Sau đó hắn khẽ cong lại ngón giữa tay phải, cùng với ngóncái khẽ kẹp nhẹ lấy phần giữa của đầu lọc điếu thuốc lá, nhẹ nhàng bắnra một cái. Điếu thuốc lá vẫn còn chưa cháy hết một phần ba, giống hệtnhư là những viên đạn đạo tốc độ cực kỳ cao lướt ngang qua không khítrên những tinh cầu Đế Quốc năm xưa vậy, hướng về phía lão nhân gia LýThất Phu đang nằm trên giường bệnh kia mà phóng vọt đi.

Toàn bộvũ trụ này cũng đều cho rằng cái vị lão nhân yếu ớt vô cùng đang nằmtrên giường bệnh kia căn bản không thể nào nhúc nhích được một ngón taynữa, cho nên điếu thuốc lá kia sẽ trực tiếp bắn thẳng lên trên mặt củaông ta, sau đó tung bay ra một đám đốm lửa nhục nhã vô cùng. Nhưng sựthật lại không phải là như thế. Vị lão nhân suy yếu, mỏi mệt chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng kia nhìn qua cực kỳ gian nan, nhưng thật sự lạilà vô cùng nhanh chóng nâng cánh tay phải lên, hai đầu ngón tay nhẹnhàng tách ra, vô cùng chuẩn xác kẹp đúng ngay vào đầu lọc của điếuthuốc đang bay tới. Sau đó bàn tay phải khẽ run run nhè nhẹ đưa điếuthuốc lá cháy dở lên trên cặp môi khô quắt khô queo hút mạnh một ngụm.Trên gương mặt già nua tràn đầy những đốm đen đồi mồi cùng với da thịtkhô héo chảy xệ chợt hiện lên một tia tình tự cực kỳ hưởng thụ.

Động tác búng điếu thuốc cùng với bắt điếu thuốc phối hợp vô cùng điêuluyện. Đại khái là mấy chục năm trước đây, trong những năm đầu tiên củaHiến Lịch 36, thậm chí là những năm cuối cùng của Hiến Lịch 36 trước đónữa, cũng chính hai gã huynh đệ này ở phía sau núi của Phí Thành, thamlam cùng nhau hút những điếu thuốc lá lấy trộm được của trưởng bối giống hệt như ngày hôm nay vậy.

- Nói về cái thế hệ thanh niên mớinày, ta không thể không thừa nhận, về phương diện nuôi dưỡng nhân tài,cậu mạnh hơn ta rất nhiều. Ta không am hiểu dạy người, cũng chỉ biết nắm quyền lực trong tay, sau đó dẫn dắt người đi mà thôi. Cho nên trong quá trình nuôi dạy hướng dẫn cho Lý Phong, ta cũng chỉ có thể dùng nhữngthủ đoạn tâm lý huyết tinh mạnh mẽ cùng với những thủ đoạn y học khắcnghiệt để mà kích thích những kinh mạch của hắn bộc phát. Mà mấy nămtrước đây, khi lần đầu tiên ta gặp mặt tên tiểu tử Hứa Nhạc kia, ta mớiphát hiện ra, hóa ra cậu đã mang theo hắn đi đến một cảnh giới cao hơnrất nhiều so với Lý Phong.

- Vẫn là cái câu nói khi nãy, về cáiloại sự tình ẩu đả đánh nhau kia thì ông cũng không cần phải khiêm tốn,bởi vì làm như vậy nhìn qua có vẻ vô cùng dối trá a. Xuất hiện cái loạicục diện như thế này cũng chỉ có thể chứng minh rằng vận khí của ông sovới ta thì kém hơn quá nhiều mà thôi.

Gã nam nhân ở bên trongbóng tối lại châm thêm một điếu thuốc lá khác nữa, vẫn như cũ chỉ có một ánh lửa lóe lên, một khuôn mặt trẻ trung thoáng hiện lên. Hắn chậm rãinói:

- Cái chuyện tình huyết mạch di truyền từ trước cho đến naycũng là thứ vô cùng không ổn định. Một thế hệ tiếp theo của Lý Gia chúng ta cũng không thể bằng thế hệ trước là chuyện hết sức bình thường. Lãosư trước đây cũng đã từng nói qua, có một vài người trời sinh đã thíchhợp tu luyện mấy cái thứ này. Hứa Nhạc chính là như thế, cái ả nha đầutính tình như nam nhân bên Đế Quốc kia cũng chính là như thế.

Hắn từ bên trong bóng tối nhìn chăm chú về phía gã huynh trưởng gầy yếu của chính mình đang nằm trên giường bệnh kia, thoáng trầm mặc một lúc khálâu sau, đột nhiên mở miệng ra nói:

- Kỳ thật lúc ta dạy cho HứaNhạc mười cái tư thế kia, ngoại trừ việc muốn kích phát chân khí trongthân thể hắn, chủ ý là muốn khắc chế trào lưu tu thân của Phí Thành,cũng chính là muốn dùng để đối phó ông cùng với hai đứa con hiều cháungoan của ông đó.

Trên khuôn mặt già nua suy yếu khô quắt của LýThất Phu cũng không có bất cứ một chút giật mình nào cả, mà chỉ là cấttiếng đùa cợt một cái, nói:

- Mấy năm trước, thời điểm khi mà talần đầu tiên biết được sự tồn tại của gã đệ tử này của cậu, ta liền biết được cậu lại đang tiến hành âm mưu nữa rồi. Kiều Trì Tạp Lâm, Giáo sưCận, Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, Phong Dư… cả đời này của cậu tựa hồ mãi vẫnluôn không ngừng làm ra vô số những âm mưu vĩ đại. Nhưng mà buồn cườinhất chính là, tựa hồ cậu cũng chẳng bao giờ theo đuổi bất cứ một cái âm mưu nào đi đến ngày thành công cuối cùng cả. Cậu luôn luôn chỉ làm đếnhơn một nửa thì liền bỏ mặc không thèm để ý đến nữa. Hứa Nhạc… xem racũng là một loại như vậy a.

- Là âm mưu ngầm của ta sao?

Thanh âm của gã nam nhân bên trong bóng tối kia nhất thời trở nên bén nhọn hơn rất nhiều, bật ra tiếng cười trào phúng mạnh mẽ:

- Ông là một lão gia hỏa đã xuất ngũ hơn mười năm rồi, một phen đem bộchế phục Nguyên Soái sang quý kia ném vào trong tủ quần áo cho nó mốcmeo lên, là loại chuyện tình phong đạm vân khinh như thế nào, không màng danh lợi như thế nào? Nhưng mà cuối cùng ông lại tuyệt đối không cóquên đi chuyện trước khi chết đi lại bảo đứa con vô cùng bảo thủ của ông đi khống chế toàn bộ Quân đội, cố gắng chờ đợi cho cái gã đệ tử HứaNhạc ngu xuẩn kia của ta dần dần trưởng thành lên, lại một phen đẩy cáigã Đỗ Thiếu Khanh lãnh khốc vô tình kia ra tiền tuyến đánh giặc… Ôngcũng đã an bày tốt hết thảy mọi chuyện rồi.

- Đúng vậy, ta thừa nhận đây chính là sự an bày của ta.

Lý Thất Phu nhẹ nhàng kẹp nhẹ điếu thuốc lá trong hai ngón tay của mình, bình tĩnh thấp giọng nói:

- Còn cậu thì sao? Sự an bày của cậu là cái gì?

- Không có an bài bất cứ cái gì cả.

Phong Dư ở bên trong bóng tối nhẹ nhàng quơ nhẹ cái tàn thuốc, có chút khinh thường, nói:

- Thanh Long Sơn? Đám sinh viên? Những chuyện tình này chơi không vui chút nào, ta sớm đã không muốn chơi tiếp nữa rồi.

Lý Thất Phu có chút khó khăn lắc lắc nhẹ đầu mấy cái, cảm khái nói:

- Khi ta phát hiện ra rằng cậu vẫn còn sống, cho dù là ta đi chăng nữacũng không thể không cảm thấy khiếp sợ. Nói thật tình một câu, có đôikhi nghĩ đến chuyện đứa em trai ruột của ta ở bên trong Liên Bang gặpphải quá nhiều những phong ba như vậy, mà vẫn còn có thể sống sót thoảimái, ta lại không thể tuyên bố ra với mọi người rằng ta vô cùng kiêungạo với chuyện đó. Thật là có chút đáng tiếc a!

- Thật hiếm cókhi nghe được một câu đánh giá tốt về ta như vậy từ trong miệng ông,thật sự là nằm ngoài sự tưởng tượng của ta. Nhưng mà ta lại muốn mộtphen nói cho hết lời cái đã.

Phong Dư ở bên trong bóng tối nhìn về phía lão huynh trưởng đang nằm trên giường bệnh, có chút đạm mạc nói:

- Ta không phải là những kẻ chuyên sắp đặt âm mưu. Ông mới chính là chuyên gia âm mưu lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ này.

- Lại muốn tiếp tục tranh chấp nữa hay sao?

Lý Thất Phu có chút khó chịu mà ho khan mấy tiếng, ngữ khí mang theo chútphẫn nộ mà âm trầm, giương mắt nhìn chằm chằm về phía góc phòng tối tămkia:

- Chẳng lẽ cậu nghĩ muốn phủ nhận ở sau lưng chuyện bồi dưỡng Hứa Nhạc, cậu không có che giấu bất cứ âm mưu nào sao?

- Đương nhiên là không có rồi.

Phong Dư bình thản nói:

- Hắn cũng chỉ là một đầu tiểu cẩu tử nhu thuận đáng yêu mà thôi, có thểgiúp ta giữ nhà, có thể đùa giỡn tìm chút niềm vui cho ta. Cho nên taliền đơn giản giữ hắn lại, nuôi ở trong nhà. Mãi cho đến lúc phát hiệnra hắn là một đầu tiểu cẩu tử phi thường thiên tài, đó là chuyện tìnhrất lâu sau đó rồi.

- Không cần phải ý đồ giải thích cái gì, hay là che giấu cái gì cả.

Lý Thất Phu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái góc tối âm u kia, nói:

- Có lẽ điều này chứng minh rằng cuối cùng cậu cũng có cái trái tim biết áy náy nào đó.

- Trái tim biết áy náy?

Cái gã nam nhân kia nhất thời tức giận lên một trận, kích động quơ quơ cánh tay của mình, nói:

- Ta dạy hắn sửa chữa Robot, dạy hắn làm ra Robot, dạy hắn sử dụng Robot, dạy hắn đánh nhau, dạy hắn giết Trâu rừng, dạy hắn ăn Trâu rừng, dạyhắn biết hưởng thụ cuộc sống nhân sinh, ta có nhận được bất cứ chỗ tốtnào đâu chứ? Lão đầu tử, nếu như ông thật sự nghĩ thấy phía sau chuyệntình này có âm mưu gì đó, với tính cách của ông chẳng lẽ không biết điđiều tra hay sao?

- Không cần phải điều tra…

Lý Thất Phu nở nụ cười đùa cợt khinh thường, nói:

- Ta cũng biết rõ ràng là có âm mưu mà.

- Không có âm mưu!

- Có âm mưu!

- Không có!

- Có!

Đêm khuya, bên trong gian phòng bệnh yên lặng, không ngừng vang lên thanhâm tranh chấp kịch liệt nhưng lại ngây thơ giống hệt như những đứa bécon tranh cãi với nhau.

Lý Thất Phu cùng với Phong Dư, không hềnghi ngờ gì chính là một đôi huynh đệ xuất sắc không thể nào tin nổitrong Hiến Lịch 37, không, phải nói là trong toàn bộ dòng sông dài lịchsử của nhân loại. Bọn họ ở giữa những tinh cầu của Liên Bang cùng với Đế Quốc, kiêu ngạo mạnh mẽ đứng sừng sững ở đó, từ đầu đến cuối mãi vẫnluôn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới mà nhân loại đang sinh tồn trongthời gian hơn mấy mươi năm trời.

Hai người bọn họ ảnh hưởng đếnlịch sử, thay đổi lịch sử, thậm chí ngay cả bản thân hai người bọn họ đã là lịch sử. Bề ngoài bọn họ nhìn qua tuổi tác chênh lệch nhau thật lớn, thế nhưng kỳ thật cả hai cũng đều đã già lắm rồi, trên người đã mangtheo những bụi rậm của lịch sử.

Hai anh em thiên tài như thế,buổi tối ngày hôm nay ở ven bờ hồ Phí thành, một kẻ ở trên giường bệnh,một kẻ nấp bên trong bóng tối. Hai người bọn họ giống hệt như là hai đứa nhỏ vậy, phẫn nộ không ngừng chỉ trích lẫn nhau, tranh chấp không dứt.Bọn họ phụt ra những bọt nước miếng già nua sắp khô cạn của chính mình,có thể chấp nhận chịu thua, nhưng lại kiên quyết không chấp nhận chínhmình đã sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.