Trên khu sân bay quân dụng Tây Giao của Đặc khu Thủ Đô, những chiếc phicơ trừ tuyết khổng lồ tiến hành phun ra những loại chất hóa học nhằm tan tuyết lên khắp nơi trong khu sân bay rộng lớn. Toàn bộ khu sân bay nhìn qua giống hệt như là một cái chậy giặt quần áo vô cùng khổng lồ. Cònchiếc Chiến hạm hạng nhẹ chuẩn bị cất cánh đi đến Đại khu Tây Lâm kia,nhìn qua giống hệt như là một khối xà phòng khổng lồ cổ xưa đang ở trong cái chậu quần áo vậy, vô cùng buồn cười.
Hứa Nhạc lúc này đangđứng ở phía dưới chiếc Chiến hạm quân dụng khổng lồ, cố gắng dựng thẳngcái áo khoác quân dụng trên người lên để chống đỡ gió lạnh. Tuy nói rằng những luồng gió này đối với những người bình thường là lạnh đến thấuxương, nhưng mà đối với thân thể mạnh mẽ cường hãn của Hứa Nhạc mà nói,cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào cả. Nhưng mà không biết vì cái gì, hắnlại cảm thấy từ trong lẫn ngoài của thân thể mình chợt lộ ra một cỗ hàn ý quái dị.
Bởi vì hắn biết rất rõ ràng lần này hắn rời khỏi Thủ Đô Tinh Quyển, cũng sẽ vĩnh viễn không có khả năng một lần nữa gặp mặt lão nhân gia nữa. Lần sau nhận được tin tức từ phía Phí Thành, hẳn là cáitin tức về việc từ trần của lão nhân gia. Hôm nay đi đến Tây Lâm, về mặt ý nghĩa nào đó chính là lời vĩnh biệt đối với lão nhân gia.
Bởivì chuyện tình này liên quan đến sự giao dịch tin tức đối với bộ phận Tư pháp của Chính phủ Liên Bang, cho nên Hứa Nhạc mới lựa chọn lặng lẽkhông một tiếng động rời đi. Ngày hôm nay trên sân bay quân dụng TâyGiao cũng không có bất cứ phóng viên nào cả, cũng không có bất cứ nhânviên Chính phủ nào cả, cũng chỉ có những bằng hữu thân thiết đặc biệtđến đây tiễn đưa mà thôi.
- Bên Tây Lâm cũng khá xa xôi, Chiến hạm quân dụng dùng tốc độ cao nhất chạy đi ít nhất cũng mất đến hơn mười ngày mới tới được…
Trâu Úc bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Chạy đi tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt, cứ xem như là anh đi nghỉ phép một chuyến đi.
Nam Tương Mỹ thì đứng ngay bên cạnh của Trâu Úc, mỉm cười nhìn hắn, cũngkhông có nói cái gì, chỉ là ôn nhu nhẹ nhàng ở đứng nhìn mà thôi.
- Đám bộ đội hưu chiến lập tức sẽ quay trở lại rồi. Trong số đó có cả Sưđoàn Thiết giáp 7 của Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 mớicủa các cậu…
Lợi Hiếu Thông bật lửa châm cho Hứa Nhạc một điếu thuốc lá, cố gắng hạ thấp thanh âm nói:
- Tạ thiên tạ địa, tạ ơn mười tám đời tổ tông của tôi, cuối cùng cậu cũng chấp nhận rời đi. Nếu như cậu thật sự tiếp tục điều tra đi xuống, khẳng định là cái sự kiện Mạch Đức Lâm sẽ phát sinh một lần nữa. Thân làngười bỏ tiền đầu tư lên người cậu, tôi thật sự lo lắng là tiền vốn củatôi không cách nào lấy về nổi a.
Hứa Nhạc thoáng cười cười mộtchút, nghĩ đến đám chiến hữu của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới sắp sửa trởvề Đặc khu Thủ Đô, thế nhưng bản thân mình lại phải chạy đến Tây Lâm,căn bản không có biện pháp nào cùng với bọn họ gặp nhau, tâm tình nhấtthời có chút không vui.
Cái gọi là né tránh đầu sóng ngọn gió,hoặc là đi nghỉ phép gì gì đó cũng đều là giả cả. Phó Tổng Thống BáiLuân cùng với cái phe phái cấp tiến của hắn, cùng với cái đám Nghị viênđứng phía sau là các gia tộc lớn ẩn phía sau mưu đồ lợi ích kia chính là không hy vọng cái khối tảng đá Đông Lâm hắn lại tiếp tục đi điều tranhững chuyện tình liên quan đến Phi thuyền Cổ Chung Hào nữa. Theo những ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ tựa hồ như đã đạt được những thắng lợi tạmthời nào đó.
- Nghỉ phép thì chính là nghỉ phép. Anh nhất định không được nghĩ tiếp tục làm những chuyện gì khác nữa đó.
Trâu Úc dựng thẳng ngón tay trỏ lên một cái, dùng ngữ khí mười phần lạnh thấu xương nhìn chằm chằm hắn, cảnh cáo:
- Anh đã giấu diếm tất cả chúng ta nhiều năm trời như vậy rồi, hiện tạimới biết được, hóa ra anh thật sự là một khối tảng đá thối hoắc ở ĐôngLâm. Nhưng ít ra hiện tại cậu đã có thể một phen đem cái tính tình thốihoắc của tảng đá kia thu hồi lại một chút rồi.
- Tôi hiểu mà!
Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp, sau đó thoáng hạ thấp người xuống một chút,quàng tay ôm nhẹ qua người Trâu Úc một cái, xoay sang ôm nhẹ Nam TươngMỹ một cái, cuối cùng gắt gao bắt chặt tay Lợi Hiếu Thông một cái. Hiệntại Thai Chi Nguyên đang chuẩn bị công tác sang năm đứng ra ứng cử làmNghị viên, cho nên không có đến đây đưa tiễn được, nhưng mà liếc mắtnhìn quanh bốn phía một hồi, mãi vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của Thi Thanh Hải đến đưa tiễn, trong trái tim vừa mới dâng lên một mảnh ấm ápcủa hắn chợt xuất hiện một tia bất an lạnh như băng.
Trầm mặc một lúc, hắn xoay người, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Chung Yên Hoa,hai người chậm rãi hướng về phía cầu thang đi lên Chiến hạm.
Côbé Chung Yên Hoa từ đầu đến giờ vẫn mãi im lặng đứng ở bên người củahắn, một chữ cũng không có nói tiếng nào, lúc này đột nhiên mở miệng, tò mò hỏi:
- Cứ như vậy mà đi về nhà sao?
- Không như thế thì còn làm thế nào nữa?
Hứa Nhạc khẽ nắm chặt tay cô bé một cái, đột nhiên phát hiện ra chỉ ngắnngủi trong mấy ngày thời gian mà thôi, cô bé con này tựa hồ lại trưởngthành hơn một chút, cao hơn một chút, dần dần phát triển theo phươnghướng thành một nàng thiếu nữ thanh tú, khẽ mỉm cười một cái, nói:
- Quân tử trả thù mười năm không muộn mà!
- Hứa Nhạc ca ca, sau khi anh một đường giết đến bên Đế Quốc, bên phíaLiên Bang đều nghĩ rằng anh đã chết rồi, hơn nữa lại còn có làm một bộphim phóng sự tài liệu nữa… Trên đó có mấy ca ca là thuộc hạ của anh cónói… Anh đã từng chính miệng nói qua một câu, anh có thói quen trả thùtheo kiểu một tiểu nhân vật, chính là chỉ từ sáng cho tới chiều mà thôi, không phải sau?
Chung Yên Hoa mở thật to cặp mắt mang theo dáng vẻ vô tội, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nghiêm túc hỏi.
Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay xoa xoa lên mái tóc ngắn màu đen mềm mại chỉnh tề trên đầu của cô bé, cũng không có nói cái gì nữa.
Chung Yên Hoa nhất thời nở nụ cười vui vẻ nhàn nhạt, dựa đầu hẳn vào trongcánh tay của hắn, nhẹ nhàng loạng choạng tiến sát theo hắn.
Chiến hạm bắt đầu nổ vang, phát ra một cái đuôi khói dài dằng dặt, chấn độngmột cái, Hứa Nhạc nắm lấy bàn tay của cô bé con, bước lên trên chuyến lữ trình phản hồi trở về Đại khu Tây Lâm. Ánh mắt hắn nhìn xuyên thấu quatấm kính cửa sổ bên mạn tài, nhìn xuống mớ kiến trúc dày đặc rậm rạptrên Đặc khu Thủ Đô bên dưới, nghĩ đến đám chính khách đang ở trong đámkiến trúc kia, ánh mắt của hắn dần dần nheo chặt lại.
Sang nămtới lại là một lần nữa Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang, hắn vô cùngchờ mong Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ có thể thành công liên nhiệm một lần nữa, Tướng quân Lý Tại Đạo có thể ngồi vững vàng hơn một chút trên vị tríChủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, hợp tác cùng vớiTrâu Bộ trưởng thành công ngăn chặn lại cái phe phái cấp tiến bên trongQuân đội Liên Bang này, phía bên ta có thể nắm giữ được ưu thế chiếnlược một cách toàn diện.
Khi đó hắn nhất định sẽ quay trở về,dùng những lý lẽ vô cùng phức tạp nhưng hợp tình hợp lý hoặc là dùngnhững thủ đoạn đơn giản mà thô bạo nhất, hướng về phía đám người kia màđòi lại những gì mà bọn họ đã chiếm lấy, thậm chí là cả một phần lợi tức nữa.
Tân niên năm 72 Hiến Lịch 37 Liên Bang lặng lẽ không mộttiếng động chậm rãi trôi qua. Cái chuyện tình khiến cho tất cả mọi người trong Liên Bang cũng phải sầu lo kia rốt cuộc cũng không có phát sinh.Những tràng thắng lợi vô cùng vinh quang cùng với những lợi ích tàinguyên quặng mỏ thực tế đạt được bên trong chiến tranh khiến cho toàn bộ Liên Bang biến thành một mảnh ca múa thái bình.
Quân đội LiênBang ở tiền tuyến đang tiến hành công tác thay phiên tác chiến ở giaiđoạn đầu tiên. Tám chi Sư đoàn Thiết giáp dã chiến mặt đất đã gánh vácnhững nhiệm vụ hành động tiên phong khắc nghiệt nhất trong giai đoạn đầu của lần tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc này hiện tại đã phân biệtcưỡi những chiếc Chiến hạm vận tải phản hồi trở về Thủ Đô Tinh Quyển.
Sư đoàn Thiết giáp 7 của Quân khu III Liên Bang cùng với Sư đoàn Thiếtgiáp 17 mới của Quân khu I Liên Bang sau khi trải qua một khoảng thờigian ngắn ngủi nghỉ ngơi và hồi phục trên khu Căn cứ Cựu Nguyệt, đã dưới sự hoan hô nhiệt liệt của đám dân chúng cuồng nhiệt, chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng không có quay trở lại nơiđóng quân nguyên bản của mình ở trên Tinh cầu S3. Sự thay đổi doanh trại như thế này khiến cho một số vị chuyên gia phân tích quân sự cảm thấyvô cùng kỳ quái. Nhưng mà bên trong Chính phủ Liên Bang cũng không códẫn phát nên bất cứ sự đàm tiếu gì cả. Bởi vì tất cả mọi người ai nấycũng đều biết rõ ràng, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đối với Sư Đoàn trưởng ĐỗThiếu Khanh từ trước cho đến giờ vẫn là tuyệt đối tín nhiệm. Huống chiđây chính là Thủ Đô Tinh Quyển nằm dưới sự che chở của Đệ Nhất HiếnChương, vốn dĩ sẽ không có bất luận kẻ nào tiến hành tự hỏi đối với vấnđề an toàn của mảnh địa phương này.
Đám quân nhân sĩ quan của Sưđoàn Thiết giáp 17 mới đối với sự kiện lên án mà Hứa Nhạc đã từng gặpphải kia có những phản ứng tâm lý như thế nào, căn bản không có bất cứngười nào biết cả. Mọi người cũng chỉ biết rằng vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải vốn dĩ nổi danh trong Liên Bang về việc dẹp yên cục diện này, đãgiống hệt như là một gã điên, cặp mắt đỏ hoe, dùng tốc độ nhanh nhấtphóng vọt tới Phí Thành, phóng vọt tới phía trước giường bệnh của vị lão Sư Đoàn trưởng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Thiếu Khanhcũng đáp máy bay chạy đến Phí Thành. Trên thực tế tất cả những chủ quảnquân sự của tám chi bộ đội tiến hành luân phiên hưu chiến lần này, saukhi trở về Thủ Đô Tinh Quyển cũng đều không có về nhà, mà là trực tiếpđi thẳng đến Phí Thành.
Các chi bộ đội lần này quay trở về luânphiên hưu chiến chủ yếu trực thuộc vào Quân khu I cùng với Quân khu III. Các chi bộ đội thứ hai, hai tháng trước đây đã xuất phát tiến vào tiềntuyến lãnh thổ Đế Quốc, đại bộ phận tự nhiên đều xuất phát từ hai đạiQuân khu II cùng với Quân khu IV. Không biết là xuất phát từ nguyên nhân muốn cảnh giác đối với Phiến Quân Thanh Long Sơn hay là vì nguyên nhânnào khác, mà các chi bộ đội tiến hành chiếm đóng mặt đất tại tiền tuyếnĐế Quốc, đại bộ phận cũng đều xuất phát từ Quân khu Tây Lâm, ngoài racũng chính là Doanh đoàn I Đặc biệt của Thanh Long Sơn.
Nhữngngười sáng suốt cũng đều có thể nhìn ra rõ ràng, đây chính là thủ đoạnmà Chính phủ Liên Bang xuất ra, cố tình muốn phá hoại biên chế quân sựchỉnh thể của Quân khu Tây Lâm, từ đó sẽ hoàn toàn khống chế binh quyềncủa nơi này. Nhưng mà hiện tại Chung Gia Tây Lâm đang bị phân liệt từbên trong, nội loạn còn chưa có được dẹp yên, căn bản không thể nào hình thành nên những thanh âm thống nhất, mạnh mẽ hữu lực được. Cho nên cănbản không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản được cái xu thế này.
Tây Lâm hiện tại đã không còn lão đầu hổ nữa rồi.
Chính là ở trong cái cục diện như thế này đây, Thượng Tá Hứa Nhạc, bản thânđang bị bao vây bên trong vô số những phong ba hỗn loạn, đã nắm tay côTiểu Công chúa Chung Gia, về tới Lạc Nhật Châu Tây Lâm.
Hình ảnhđại biểu cho người Đông Lâm chính là tảng đá to trầm mặc cứng cỏi màmạnh mẽ, còn những người Tây Lâm thì lại có tính tình phân biệt rạch ròi giữa yêu và ghét một cách mộc mạc. Bọn họ căn bản không thèm quan tâmđến chuyện Thượng Tá Hứa Nhạc đã từng xúc phạm qua bao nhiêu cái điềuluật trong pháp luật Liên Bang, bọn họ cũng chỉ biết rằng Thượng Tá HứaNhạc đã từng vì vợ chồng Chung Tư Lệnh, đã từng vì vô số các chiến sỉbên trên chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào mà báo thù. Bọn họ chỉ biết rằngThượng Tá Hứa Nhạc đã thay nhà cổ Chung Gia đánh thắng một hồi kiệntụng, hơn nữa lại còn trở thành người giám hộ của cô Tiểu Công chúaChung Gia.
Vì thế cho nên bọn họ đã dùng sự nhiệt tình lớn nhất của chính mình mà hoan nghênh Thượng Tá Hứa Nhạc đến Tây Lâm.
- Những đại biểu của tổ chức Bình dân Phản kháng bên phía Đế Quốc kiahiện tại còn đang trên hành trình đi đến đây, còn bên phía xưởng thínghiệm cơ giới của khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng vẫn còn chưatriển khai công tác thiết kế, cho nên cuộc sống hiện tại của Hứa Nhạc ởTây Lâm thật sự vô cùng nhẹ nhàng tùy ý. Tân niên vô cùng vui vẻ, tânxuân vô cùng vui vẻ, tựa hồ như mãi vẫn luôn tiếp tục vui vẻ như vậy.Chỉ là có đôi khi ngẩng đầu nhắm nhìn lên bầu trời trong vắt trên đỉnhđầu của mình kia, hắn rất khó mà không nghĩ đến tình trạng sức khỏe củavị lão nhân gia ở trên cái giường bông tuyết kia. Mỗi khi nghĩ đến vịlão nhân gia hẳn cũng không có cách nào trải qua một lần tân niên nửa,tâm tình hắn liền bắt đầu trở nên ảm đạm.
Ven bờ hồ Phí Thành.
Vị lão nhân gia đang nằm trên giường bệnh mềm mại như bông tuyết, nhìn qua giống hệt như một pho tượng cứng ngắc, đột nhiên chậm rãi mở hai mắtra. Ông ta khẽ nheo mắt một chút, ngắm nhìn về phía bóng tối ở cuối gócphòng, thoáng trầm mặc một lúc. Bàn tay già nua của ông ta chậm rãi đưara bên cạnh, ấn nhẹ vào một cái nút nhỏ đặt bên cạnh giường. Cái phiếnthủy tinh trong suốt đang ngăn cách bên trong gian phòng trong khoảnhkhắc liền biến thành một mảnh đen kịt, đem tất cả các thiết bị theo dõitừ xa bên đó hoàn toàn cắt đứt.
- Cậu rốt cuộc cũng đã về nhà!
Thanh âm lão nhân gia thật sự vô cùng suy yếu và mỏi mệt, lại tựa hồ như lạnh lùng băng lãnh, lại có một chút thương cảm nhàn nhạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]