Chương trước
Chương sau
Cuộc tranh chấp như hai đứa con nít này cũng không có kéo dài quá lâu,sau đó lại là một mảnh yên tĩnh trầm mặc. Cuối cùng là một câu chất vấnnặng nề mang theo nỗi bi phẫn tràn ngập cả đời của Phong Dư:

-Thấy hay không, cũng chỉ có loại người theo chủ nghĩa âm mưu như ông,mới có thể cho rằng trên thế giới này bất cứ chuyện gì cũng đều ẩn chứaâm mưu ở phía sau cả.

- Vì cái gì từ nhỏ cho đến lớn ông cũng đều già dặn đến như thế chứ? Tâm tư ẩn chứa quá nhiều những chuyện phiềnnão như thế làm sao có thể không già dặn cho được? Ta không giống vớiông. Tất cả mọi người bên trong vũ trụ này cũng đều nghĩ muốn tiêu diệtta, thế nhưng mãi cho đến ngày hôm nay ta cũng chưa từng âu sầu bất cứngày nào cả. Ta cũng không yêu cầu tất cả những sinh vật có vú nào đóbên trong toàn bộ vũ trụ này cũng phải cúi đầu xin lỗi ta, đương nhiên,ta cũng sẽ không bao giờ đi xin lỗi chúng nó. Chuyện này chính là mộtchuyện tình không có chút trách nhiệm nào mà thôi, có quan hệ gì đến âmmưu này nọ đâu cơ chứ?

- Căn cứ theo như lời ông nói, như vậy sựtồn tại của cả hai người chúng ta khẳng định cũng là một tràng âm mưunào đó. Cha mẹ chúng ta năm đó sau khi sinh ông ra rồi vì cái gì lạitiếp tục sinh thêm ra ta nữa chứ? Khẳng định là có thể dự đoán đượctương lai, biết rằng sau này cũng chỉ có thể bằng vào sự vô cùng xuấtsắc của chính ta mà đi chế phục những cái ý tưởng tà ác của ông mà thôi. Bằng không chuyện này tính theo xác suất cũng không có khả năng khácđâu a!

Lý Thất Phu đang nằm trên giường bệnh bị mấy cái lời nóichanh chua tà ác mà vẫn như cũ dùng âm điệu bình tĩnh nhàn nhạt nàykhiến cho tâm tình có chút không ổn, buồng phổi cảm thấy đau đớn nhànnhạt. Hai bàn tay gầy yếu khô quắt của ông ta khẽ nắm chặt lấy mớ chănnệm mềm mại như bông tuyết ngay bên cạnh mình kia, đột nhiên mở miệngnhàn nhạt nói:

- Không cần nói tiếp gì nữa. Nếu như Hứa Nhạc đãlà một hồi đánh bạc, vậy thì ta đã nhập cuộc rồi, hơn nữa cuối cùng takhẳng định cũng sẽ nhận được thắng lợi.

Sau khi cái câu nói cóchút tối nghĩa khó hiểu, lại mang theo cảm giác âm tình bất định nàyđược nói ra, bên trong gian phòng nhất thời lâm vào một tràng trầm mặckhác thường. Vị đại thúc đang ẩn giấu thân thể phía sau bóng đêm kiagiương mắt nhìn chằm chằm về phía vị huynh trưởng già nua của mình đangnằm trên giường bệnh, mơ hồ có thể nhìn thấy một cặp mắt sắc bén như cặp mắt chim ưng lóe lên bên trong bóng đêm.

Trải qua một khoảng thời gian trầm mặc khá dài, thanh âm của hắn mới thoáng có chút nặng nề hơn một chút, nói:

- Nếu như ông mãi kiên trì cho rằng đây là một hồi đánh bạc, hoặc là mộttràng âm mưu nào đó, ông lại dựa vào cái gì mà cho rằng chính mình nhấtđịnh là sẽ chiến thắng?

- Dựa vào cái gì à?

Mái tóc bạctrắng vô cùng thưa thớt của Lý Thất Phu ở trên mặt gối tản ra vô cùnglung tung rối loạn. Vị lão nhân gia lẳng lặng ngắm nhìn trần nhà trắngtinh bên trên, trong khóe môi khô quắt khô queo chợt hiện ra một tiatiếu ý nhàn nhạt, có chút lạnh nhạt nói:

- Chỉ bằng vào cặp ánhmắt đã từng nhìn qua rất nhiều sự tình trong cuộc đời này của ta, cũnggiống hệt như là chuyện tình của cậu năm xưa vậy.

Ông ta thoáng thong thả hoạt động thân thể mình một chút, nhìn về phía bóng tối âm u ở phía góc tường, mở miệng chậm rãi nói:

- Cậu là người Liên Bang, vì cái gì lại đi trợ giúp cho Đế Quốc đây?

- Bởi vì ta thích như vậy.

Cái thanh âm bên trong bóng tối âm u đằng kia chợt trở nên có chút trào phúng, có chút cảm khái, có chút lạnh lùng:

- Ông cũng biết rồi đó, ta đối với cái xã hội chính trị Liên Bang này căn bản không có chút xíu hảo cảm nào cả. Nhất là từ sau cái thời điểm ôngmột phen đem lão sư dẫm thành một khối thịt vụn kia.

Khi nói đếncâu nói cuối cùng kia, thanh âm của Phong Dư đột nhiên trở nên không cóbất cứ cảm xúc nào cả, giống hệt như là một chén canh Hoài Nam vốn dĩ đã lạt lẽo đến cực điểm rồi, lúc này đột nhiên bị trúng một loại ma phápnào đó, biến thành một đoàn nước trong veo tinh khiết vậy, là loại nướclọc tinh khiết không có một tia tạp chất, không có một chút xíu hương vị nào cả.

- Nhưng mà nơi này nói thế nào thì cũng là gia hương của cậu, ở nơi này chính là những người mà cậu từng yêu thương sinh sống,ví dụ như là Tiểu Thai vậy. Thời điểm khi mà hắn chết đi, cậu cũng không có đến liếc mắt nhìn hắn một cái.

- Cho nên ta biến thành một kẻ lãnh khốc vô tình, bạc tình bạc nghĩa hay sao?

Thanh âm của Phong Dư đột nhiên trở nên tràn đầy cảm tình trào phúng nhưtrước đây. Cái thanh âm mạnh mẽ từ bên trong bóng tối phiêu đãng bay ra, vô cùng chói tai giống hệt như là một cây kim châm đâm thẳng vào màngtai người khác vậy, hoặc là một lời nói vô cùng chua ngoa:

- Vậythì cái Liên Bang mà ông đang cố gắng bảo hộ này thì sao? Cái gã lão đầu hổ ở Tây Lâm kia bị Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội liên thủ mưusát, lại đem tội danh đổ hết lên trên đầu đám người Đế Quốc, chấn độngkhiến cho toàn bộ dân chúng Liên Bang cùng với vô số bầy chó hoang xúmlại chia chác xác tàn của hắn trở nên hưng phấn cực độ, gào khóc kêuđánh kêu giết qua bên kia. Một hồi chiến tranh mạnh mẽ đánh thẳng về bên phía Đế Quốc, khiến cho bên đó không ngừng thối lui, liền thật sự nghĩrằng chính mình là một sứ giả của chính nghĩa.

- Đối với cáichuyện tình này, ông đã làm cái gì đây chứ? Không, ông cũng đều không có làm bất cứ cái gì cả. Ông cũng chỉ là lạnh lùng lạnh mắt mà nhìn thôi.Úc, ông đã quên mất thân phận của chính mình rồi hay sao? Ông chính làQuân Thần lão nhân gia của Liên Bang, ông mới thật sự chân chính là sứgiả của chính nghĩa. Ông đã từng bởi vì hai chữ này mà không tiếc phóngchạy khắp vũ trụ để đuổi theo giết chết đứa em trai ruột của chính mình. Như vậy hiện tại thì sao đây? Vì cái gì ông biết rõ ràng đám người nàychuẩn bị ra tay mưu sát, nhưng mà ông cũng không có làm ra bất cứ phảnứng nào cả, hơn nữa lại còn khiến cho Hứa Nhạc cũng không có biện pháplàm ra phản ứng nữa?

Những câu chất vấn sắc bén mà không chút lưu tình nể mặt nào đó, giống hệt như là thanh đao hợp kim sắc bén ẩn chứabên trong cánh tay máy móc của con Robot vậy, sáng loáng vô cùng, soạtmột tiếng liền bắn thẳng ra, nhẹ nhàng mà lưu loát xé rách bầu không khí bên trong gian phòng bệnh này, mang theo một cỗ khí tức khủng bố khiếncho kẻ khác cũng phải hít thở không thông mà lao đến trước mặt của LýThất Phu, khiến cho ánh mắt của vị Quân Thần lão nhân gia mà toàn bộLiên Bang cũng phải vô cùng kính ngưỡng này cũng phải nheo lại một chút. Ánh mắt vốn dĩ đã vô cùng suy yếu kia nhất thời trở nên lợi hại vôcùng, bắn phá thẳng về phía bóng đêm đằng kia.

- Bởi vì ông chorằng cái chuyện tình này, hoặc là nói cái tràng âm mưu này đối với LiênBang là có lợi, lại bởi vì bên trong tiềm thức của ông cũng mãi luôn cho rằng toàn bộ Quân đội Liên Bang cũng đều là binh lính của riêng ông.Những kẻ chủ trì cái tràng âm mưu này đương nhiên cũng là binh lính củaông. Mà ngược lại, cái đám bộ đội Tây Lâm hoàn toàn không chịu nghe lờikia, cũng không được chân chính tính là binh lính của ông. Một khi đãnhư thế, ông như thế nào lại nguyện ý tiếp tục tiến hành điều tra xuốngnữa đây?

Những lời nói cực độ lạnh lùng của Phong Dư lại trànngập một loại khoái ý tà ác mạnh mẽ nào đó, lại có thể đem kiện quântrang tuyệt đối sáng rọi lóa mắt nhất của Quân Thần Liên Bang đánh chohoàn toàn tan nát ra. Đối với một gã dùng cả đời mình di chuyển lưu lạckhắp nơi trong những tinh cầu vũ trụ, cùng với quang huy Đệ Nhất HiếnChương đối địch mà nói, không hề nghi vấn đây chính là chuyện tình vôcùng thú vị, thực sự khiến cho kẻ khác phải vô cùng hưng phấn.

-Đồng dạng như vậy, ông cũng không muốn để cho Hứa Nhạc tiếp tục điều tra đi xuống. Bởi vì nếu như để tên tiểu tử này tiếp tục điều tra đi xuống, thì đám quân đội của ông sẽ gặp phải những tổn thất rất lớn, mà bảnthân Hứa Nhạc cũng sẽ gặp phải những nguy hiểm vô cùng lớn… Trong suynghĩ của ông, cái tên tiểu tử ngu xuẩn kia đại khái chính là thứ vũ khíhạng nặng tốt nhất trong tương lai của Liên Bang. Hiện tại lại bị tiêuhao bên trong ngọn lửa của đám bộ đội của ông, là chuyện vô cùng đángtiếc.

- Ta cũng không phải là nghĩ muốn làm như thế…

LýThất Phu đang nằm trên giường kia trầm mặc một lúc khá lâu, sau đó mớiho khan một tiếng, nhìn về phía một mảnh âm u tối tăm kia, ngữ khí vôcùng nghiêm túc giải thích:

- Nhưng mà ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác cả.

Sau đó vị lão nhân nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng, cực kỳ mỏi mệt lại cựckỳ thả lỏng. Ông ta cảm nhận được mỗi một tấc da thịt rất nhỏ ở phía sau lưng của chính mình cùng với chiếc nệm vô cùng mềm mại mà tiếp xúc vớinhau. Ông ta bắt đầu hoài niệm, hoặc là có chút tiếc nuối, mang theo một tia tình tự phức tạp nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên phía trầnnhà, mở miệng nói:

- Còn có một chuyện tình nữa, ta mãi vẫn luôn muốn từ chính miệng của cậu mà tìm được đáp án chân thật…

Bên trong góc tối âm u kia chợt thoáng trầm mặc một lát. Cái bật lửa lạimột lần nữa cháy lên, lần này châm lên lại là một điếu xì gà mùi thô.Gương mặt của Phong Dư lúc này đang khẽ cúi nhẹ xuống, phản chiếu ánhlửa đỏ lại trở nên vô cùng sáng ngời. Thanh âm của hắn hơi chút cứngngắc, nói:

- Ông hỏi đi!

- Cái tràng nổ mạnh tại khu căn cứ vật tư chiến lược năm đó… vì cái gì mà cậu lại cố tình phải làm chứ?

Lý Thất Phu khẽ nghiêng đầu sang một bên, liếc nhìn về phía góc tối âm uđằng kia, cặp mày khẽ nhăn lại cực nhanh, cực mạnh. Cái vấn đề này đãkhiến cho trong lòng ông ta nghi hoặc rất nhiều năm trời, khiến cho ôngta vắt óc suy nghĩ tìm tòi, nghiên cứu chính là cái nguyên nhân chânchính của chuyện lần đó. Dù sao thì đối phương cũng là em trai ruột củaông ta.

- Khi đó công tác thanh tẩy ở khu vực Tây bán cầu rấtnhanh sẽ chấm dứt, những tràng chiến đấu tại Đông bán cầu tuy rằng vẫnrất kịch liệt, nhưng mà phạm vi chiến tranh cũng có hạn mà thôi. Bằngkhông lúc đó cũng không có khả năng tiến hành di chuyển vật tư chiếnlược xuống đó. Dưới cái loại tình huống như thế, làm gì còn ai có thểngăn cản cậu mang Tiểu Mộc rời đi cơ chứ? Vì cái gì cậu lại một phen làm nguyên cả khu căn cứ vật tư đó nổ tung? Hơn nữa cái mà cậu dùng đến lại là loại thuốc nổ điện tử bộc phát trong phạm vi toàn bộ căn cứ nữa… Cậu cũng biết rõ ràng là toàn bộ những tinh quặng mỏ mà phía sau hậu sơnnúi Mạc Sầu đã chuẩn bị trong suốt mười năm trời cũng đều nằm ở trong đó cả. Một tràng nổ tung như vậy sẽ hại chết bao nhiêu người? Đâu phải làcậu không biết chứ.

Nói được mấy câu, hỏi thêm mấy câu, Lý ThấtPhu chung quy cũng trở nên kích động một trận. Ông ta giương lớn cặp mắt âm u của chính mình, bên trong cặp mắt già nua phát ra ánh mắt sắc bénnhư đao, những ngọn lửa phẫn nộ không ngừng thiêu đốt mãnh liệt.

Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, thanh âm của Phong Dư chậm rãibay ra khỏi cái màn che bằng bóng tối âm trầm kia, rơi vào trong lỗ taicủa Lý Thất Phu, lại là vô cùng bình tĩnh cùng với kiên định như thế.

- Lúc đó cái cỗ Máy vi tính Trung ương của Cục Hiến Chương bên kia đãphát hiện ra ta, hơn nữa truy đuổi vô cùng gắt gao. Ta chính vì muốnsống sót, cho nên phải khiến cho toàn bộ những sợi râu ria của Cục HiếnChương bên kia xâm nhập vào trong lãnh thổ Đế Quốc toàn bộ tiêu tan hết. Ta cần phải có tràng nổ mạnh kia!

Lý Thất Phu nhìn chằm chằm vềphía cái góc âm u kia. Bên trong cặp mắt già nua đục ngầu chợt có chútthảm đạm. Trải qua hai mươi năm trời nuôi nấng một tia hy vọng nhỏ nhoitrong lòng, ông ta cuối cùng cũng nghe được chính miệng đứa em trai ruột của mình thừa nhận, cái tràng nổ mạnh kia cũng không phải có bất cứ một sự bức bách bất đắc dĩ nào cả, cũng không có bất cứ một âm mưu ly giánnào của bên phía Đế Quốc bên kia, cũng không có sự ngộ nhận sai lầm nào, hay là cũng không có do một lúc lỡ tay gây họa nào cả. Mà nó chính làmột lần hành động của hắn sau khi trải qua một lần bình tĩnh phán đoán.Cái sự thật này khiến cho một tia hy vọng cuối cùng trong lòng lão nhângia hoàn toàn dập tắt mất, khiến cho ông ta vẫn như cũ cảm thấy thấtvọng cùng với thương cảm.

- Vì để cho chính mình còn sống, cậukhông tiếc hết thảy dẫn phát một tràng đại nổ mạnh… Ta đương nhiên biếtrõ ràng là cậu cũng không thèm quan tâm gì đến chuyện Liên Bang có thểchiến thắng được Đế Quốc hay không. Nhưng mà cậu thậm chí lại còn khôngquan tâm đến chuyện hơn mười vạn chiến sĩ Liên Bang vì cậu mà chết. Thậm chí cậu cũng không thèm để ý đến chuyện bọn họ cũng có thể xem như làchiến hữu của cậu nữa.

Thanh âm của lão nhân gia có chút đạm mạc mà nặng nề.

- Mỗi một người cũng đều có thế giới riêng của chính bản thân mình. Nếunhư ta chết đi, như vậy thì cái thế giới này cũng sẽ không còn nữa. Sinh mệnh của bản thân ta tự nhiên so với mười vạn người, không, so với mười triệu người cũng còn quan trọng hơn rất nhiều.

Bên trong cái góc tối âm u kia, Phong Dư mạnh mẽ hút mạnh một hơi điếu xì gà nặng mùi, lạnh lùng nói:

- Còn về cái chuyện quan hệ chiến hữu này nọ… Quân Thần Liên Bang đã giết chết vị lão sư thấu hiểu ta nhất, bộ đội Liên Bang đã đích thân oanhkích ngôi nhà của nữ nhân ta yêu thương nhất thành bình địa, ông chorằng ta còn có thể một phen đem chính mình xem như là một gã quân nhânsĩ quan Liên Bang hay sao?

- Giải thích nhiều như vậy làm gì, cái mà cậu cần cũng chỉ là muốn chính mình còn sống sót mà thôi.

Lý Thất Phu nở nụ cười trào phúng, đùa cợt nói.

Phong Dư thoáng trầm mặc một lát sau, mới nói:

- Nếu như lúc ấy ta thật sự chết đi, như vậy Tiểu Mộc vừa mới sinh ra chưa đầy một tuần sẽ ra sao bây giờ?

Ánh mắt của Lý Thất Phu dần dần nheo lại một chút, lại một lần nữa lâm vàotrầm mặc. Rất lâu rất lâu sau đó, từ bên trong cặp môi khô héo của ôngta đột nhiên toát ra một tia thở dài nhàn nhạt mơ hồ gần như không thểnào nghe thấy đổi. Thanh âm khàn khàn trầm thấp của ông ta lại vang lên:

- Đúng vậy, đứa nhỏ này lúc đó sẽ ra sao đây? Chẳng qua ta vẫn như trướcluôn cho rằng chuyện tình này cậu đã làm sai rồi, là phạm tội, là tuyệtđối không thể nào tha thứ!

- Trong tương lai, trên bia mộ của tasẽ viết một câu: Một tên gia hỏa không cần người khác phải tha thứ, chonên các người cũng không cần phải tha thứ cho ta.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy Phong Dư ở bên trong bóng tối đằng kia đã chậm rãi đứng thẳng người lên:

- Hơn nữa vào cái khoảnh khắc khi mà đứa con gái vừa mới sinh ra củachính mình gặp phải nguy cơ tử vong, ta cũng chỉ biết dựa theo bản năngcủa mình mà làm thôi. Ta cũng sẽ không giống như ông, trong lòng mặc dùđau đớn kịch liệt nhưng lại vẫn luôn tự hỏi phải làm sao bây giờ.

- Lão đầu tử à, ta đã nói rồi, đây chính là nguyên nhân vì cái gì mà ông mau già đến như vậy đó.

- Thôi được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Ta cũng có một vấn đềđã giấu thật lâu ở trong lòng của mình rồi, bây giờ ta cũng muốn đíchthân hỏi ông một câu.

Phong Dư chậm rãi từ bên trong bóng tối âm u kia từng bước đi ra, sau đó ở một khoảng địa phương cách chiếc giườngbệnh khoảng chừng năm thước mới đứng vững cước bộ. Mái tóc rối tung bayđầy lãng tử trên đầu hắn ở bên trong trong bóng đêm tạo thành một hìnhảnh vô cùng tiên minh. Hắn khẽ nghiêng người về phía trước một chút,trầm giọng hỏi:

- Nhiều năm như vậy rồi, có một đêm nào đó ông vô tình nhớ về lão sư hay không? Tại thời điểm khi mà ông nhớ đến lão sưđã chết dưới chân đầu Robot của chính ông kia, ông có từng cảm giác quamột chút gì áy náy hay là hối hận hay không? Nếu như thời gian có thểquay trở lại một lần nữa, ông có thể nào từ bỏ qua cái động tác điềukhiển Robot cuối cùng đó hay không?

Vẻ mặt của Lý Thất Phu cũngkhông có một tia biểu tình nào cả. Cặp lông mày một màu trắng như cướclại vẫn vô cùng rậm rạp giống hệt như thời thanh niên của ông ta vẫn như cũ vô cùng thẳng tắp, không hề trải qua bất cứ một tia suy tư nào cả,trầm giọng hồi đáp:

- Sẽ không đâu. Hơn nữa mấy năm gần đây, ta cũng chưa từng bao giờ có cảm giác hối hận về những chuyện mà ta từng làm cả.

- Cả cậu và ta cũng đều biết rất rõ ràng, hắn chính là Đại Sư Phạm của Đế Quốc, cái kế hoạch mầm mống vô cùng ác độc kia chính là xuất phát từcái đại não thiên tài của chính hắn. Từ lúc trước khi bắt đầu khaichiến, hắn liền đã có thể lặng lẽ không một tiếng động vượt qua dãy ngân hà mà đi vào lãnh thổ Liên Bang, lén lúc bày ra quá nhiều những côngtác chuẩn bị như vậy rồi. Đối mặt với một gã cường giả Đế Quốc có đầu óc thiên tài, âm mưu quỷ kế vĩ đại như thế, nếu để cho hắn tiếp tục sốngsót, ta không biết toàn bộ Liên Bang sẽ lâm vào cục diện đáng sợ như thế nào nữa.

- Hắc hắc hắc!

Phong Dư nở nụ cười nhạo vô cùng khoa trương, nói:

- Ông vẫn mãi kiên trì cho rằng lão sư chạy đến Phí Thành dạy dỗ chúng ta là một tràng âm mưu lớn. Lão đầu tử, ta thật sự rất muốn khuyên nhủ ông một câu, nếu như ông còn có thể sống sót, tốt nhất nên đi du lịch nhiều hơn một chút đi. Cảm thụ một chút tâm tình của những thi nhân langthang du lịch khắp nơi. Đương nhiên là rất đáng tiếc, chỉ sợ là ông cũng không sống để mà rời khỏi nơi này nữa.

Lý Thất Phu bình tĩnh nhìn hắn, nói:

- Cũng giống hệt như cái tràng khắc khẩu mấy chục năm trước đây kia, đếncuối cùng là cậu cũng không có biện pháp để mà giải thích được vì cáigì… lão sư tại sao lại có thể làm ra cái kế hoạch mầm mống như vậy chứ?Nếu như ông ta đúng là một gã khách lữ hành yêu thích hòa bình theo nhưlời cậu nói, vậy thì nguyên nhân vì sao?

- Mấy chục năm trôi quarồi, ta cuối cùng cũng đã có được đáp án, chỉ là không biết ông cónguyện ý chấp nhận tin tưởng nó hay không mà thôi.

Phong Dư chậm rãi hướng về phía chiếc giường bệnh bước thêm vài bước nữa, bình tĩnh nói:

- Theo như suy đoán của ta, ở thời điểm ban đầu khi mà lão sư hoạch địnhra cái kế hoạch mầm mống kia, chính là ý đồ cố gắng muốn làm cho LiênBang cùng với Đế Quốc có thể dần dần dung hợp lại với nhau.

Cặp mày của Lý Thất Phu nhất thời nhăn chặt lại một chút.

- Bất cứ một kẻ nào đã được người Liên Bang nuôi nấng lớn lên, cho dù hắn có là huyết mạch truyền thừa trực hệ của Hoàng thất Đế Quốc đi chăngnữa, lại như thế nào sẽ nguyện ý đối với Liên Bang mà phát động chiếntranh cơ chứ? Có người nào khác có thể thích hợp hơn so với một ngườinhư vậy, cố gắng thôi động sự phát triển hòa bình giữa hai thế lực khổng lồ ở hai đầu vũ trụ này? Thậm chí còn có thể chậm rãi tiếp cận, học tập lẫn nhau, mãi cho đến vô số năm sau sẽ tiến hành dung hợp lại với nhaunữa!

- Vậy Mạch Đức Lâm thì sao?

- Đó là do lúc đó chiếntranh đã bắt đầu rồi. Mà thời điểm khi mà lão sư hoạch định ra kế hoạchmầm mống kia, chiến tranh còn chưa có bắt đầu.

Trải qua một khoảng thời gian dài im lặng, Lý Thất Phu mới một lần nữa mệt mỏi lên tiếng:

- Đây cũng chỉ là sự suy đoán của riêng cậu mà thôi, cũng không thể nóirõ bất cứ vấn đề gì cả. Bên trong Bát Bộ Khúc của Tịch Lặc đã từng nóiqua một câu, những kẻ không cùng một chủng tộc với ta, tất yếu sẽ có dịtâm… Năm đó dân chúng Liên Bang thật sự không ai hiểu rõ ràng cái ý tứẩn chứa bên trong câu nói này, mãi cho đến khi đám người Đế Quốc thật sự xuất hiện phía bên kia Tinh vân Vãn Hạt. Lão sư, ông ta chung quy cũnglà người dị tộc mà thôi, không có bất cứ đạo lý nào quẳng ném về phíaLiên Bang một sự yêu mến lâu dài đến như vậy. Ít nhất lòng yêu mến củaông ta đối với Liên Bang khẳng định sẽ không nhiều bằng đối với Đế Quốc.

- Đây chính là cái vấn đề lớn nhất mà ta muốn nói cho ông. Ông cũng đãtừng đích thân ngồi lên chiếc Phi thuyền vũ trụ kia rồi, vì cái gì màông lại vẫn ngoan cố tin tưởng rằng… Lão sư cùng với cái gia tộc Hoa Thị kia của ông ấy, thật sự là người Đế Quốc cơ chứ?

Phong Dư lẳnglặng nhìn về phía vị huynh trưởng của chính mình đang nằm trên giườngbệnh, trên gương mặt tràn đầy vẻ phong sương cũng không có bất cứ mộttia khinh thường hoặc là đùa cợt nào cả, mà chỉ là bình tĩnh dị thường,nói:

- Cả đời này ông luôn luôn suy nghĩ quá nhiều, quá phức tạp, cho nên ông thật sự già quá nhanh!

- Cậu đã lặp đi lặp lại cái câu nói này rất nhiều lần rồi…

Lý Thất Phu đột nhiên bộc phát ra một tràng ho khan kịch liệt, sau đóngẩng đầu lên nhìn đứa em trai ruột đang gần trong gang tấc trước mặtmình, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Ta thật sự là già quá nhanh, cho nên cũng rất nhanh sẽ chết… Điều này hẳn là khiến cậu thỏa mãn chứ?

Phong Dư trầm mặc không nói tiếng nào, cũng không có trả lời câu hỏi này của ông ta, chỉ là nói:

- Cảm ơn ông đã chiếu cố con gái của ta!

- Ta cho rằng đó là con gái của ta!

Thân thể Phong Dư có chút đông cứng lại, hoặc là nói cực kỳ không được tựnhiên. Sau đó hắn khẽ vươn tay phải ra, vỗ vỗ nhẹ lên đầu vai của lãonhân gia, nói:

- Thôi được, ta không muốn tiếp tục tranh cãi với người sắp chết.

- Ta không cảm ơn vì chuyện đó!

Lý Thất Phu có chút mệt mỏi nhắm lại hai mắt.

- Ra đi thanh thản!

Phong Dư thoáng tạm dừng lại một lát, sau đó nói thêm một câu, cuối cùng xoay người hướng ra ngoài cửa mà đi.

- Thứ lỗi không tiễn!

Lão nhân gia có chút chán ghét phất phất tay mấy cái, giống hệt như muốnxua đuổi một đầu ruồi bọ đáng ghét vậy. Sau đó ông ta đột nhiên ngheđược thanh âm kim loại va chạm với nhau, phát ra tiếng đinh đương đinhđương vui tai, giống hệt như là tiếng chuông gió vậy, ở bên trong khônggian Phí Thành đêm khuya lặng lẽ vang lên.

Có chút gian nan mởhai mắt ra một chút, nhìn về phía cái khoảng tối tăm u ám đã là mộtquãng trống rỗng đằng kia, Lý Thất Phu khẽ nhếch một chút cặp môi vốn đã thả lỏng của mình lên, vô cùng đơn giản cười cười một chút, thầm nghĩcái tên tiểu tử này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn có thói quen ở sau mông mang theo một chuỗi công cụ sửa chữa bằng kim loại, hóa ra khi va chạm vớinhau lại phát ra thanh âm thanh thúy như vậy, thật sự con mẹ nó rấtgiống tiếng chuông tang đòi mạng a.

Khi mà cái tiểu tổ quân ytuyệt đối xuất sắc nhất trong toàn bộ Liên Bang kia phát hiện ra tất cảcác thiết bị theo dõi chữa bệnh đều mất đi hiệu lực đồng loạt, liền bốirối phóng vọt về phía gian phòng bệnh yên tĩnh, mở ra tấm kính thủy tinh ngăn cách giữa gian phòng, ý đồ muốn tìm ra nguyên nhân chân chính củavấn đề, thì trời đã bắt đầu sáng rồi.

Không có bất cứ kẻ nào biết được rằng hai gã huynh đệ truyền kỳ này, đã ở bên trong đêm khuya gặpmặt với nhau. Tự nhiên là cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể nghĩđến, với năng lực của Phong Dư, dưới sự cố tình phối hợp của Quân ThầnLý Thất Phu, việc tạm thời ngăn cách sự theo dõi của bên ngoài là loạichuyện tình dễ dàng thoải mái đến thế nào.

Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy vị Quân Thần đại nhân đang nằm trên giường kia, gương mặt dần dần trở nên trắng bệch, hốc mắt dần dần hãm sâu xuống, nhìn thấy sựbiến hóa của những đường cong số liệu y học hiển thị trên các thiết bị y khoa khiến tim người khác có thể ngừng đập kia, tất cả mọi người đềubiết rằng, lão nhân gia sắp sửa không được nữa rồi.

Tướng quân Lý Tại Đạo trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây mãi vẫn luôn ở lạitrong Phí Thành, cũng không có đi nhậm chức Chủ tịch Hội nghị Liên tịchTham Mưu trưởng, thậm chí còn không có bước chân ra khỏi tòa trang viênnày lấy một bước. Trong lúc nhất thời, ông ta đã đi đến bên cạnh giườngcủa phụ thân mình, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay già nua của phụ thân.

Lý Thất Phu có chút gian nan mở nhẹ cặp mắt ra, nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình, mặc dù trong lòng đã vô cùng bi thương, nhưng trên mặtlại vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh. Ông ta cuối cùng cũng thả lỏng tâmtình, xuất ra nụ cười cuối cùng của mình, đồng thời dùng sức nắm chặtbàn tay của đứa con trai.

Lão nhân gia càng nắm càng chặt, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập hơn.

Sau đó buông tay ra, đình chỉ hô hấp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.