Chương trước
Chương sau
Mãi một lúc thật lâu sau đó, Tổng Biên Tập Bob mới có chút gian nankhống chế lại cơn ho khan của mình, thế nhưng gương mặt lại vẫn còn đỏbừng. Mấy đầu ngón tay vẫn còn khẽ run rẩy của ông ta đem điếu thuốc lácòn đến hơn phân nửa hung hăng dí vào trong cái gạt tàn thuốc dập tắt,trầm mặc một lúc, chậm rãi nói:

- Nguyên Soái, nếu như ngài vẫnkiên trì muốn đem câu chuyện xưa nào đưa vào trong buổi phóng vấn này…Tôi cự tuyệt việc đăng báo. Ít nhất, tôi cự tuyệt việc câu chuyện nàycông bố ra bên ngoài trong tay của tôi!

Vị lão nhân đang nằm trên giường kia rõ ràng là đã tiến vào thời kỳ suy nhược nhất của sinh mệnhcuộc đời mình, bên trong căn phòng này căn bản không nên có bất cứ mộtchút sương khói nào cả. Nhưng mà Tổng Biên Tập Bob cùng với Ngũ Đức vẫnlà không nhịn nổi, đưa tay mở ra hộp thuốc lá Ba số 7 màu trắng đặt biệt ở trên bàn kia, bắt đầu đem từng điếu từng điếu một thiêu đốt, nhét vào trong môi mình, liều mạng hút không ngừng.

Cái gọi là buổi phỏng vấn cuối cùng này, chính là bởi vì vị lão nhân đang nằm bên trên gườngbệnh này muốn làm ra một bản thuyết minh của chính mình bên trên lá quân kỳ màu đen phủ bên trên chiếc quan tài nặng nề trong tương lai củachính mình. Một ý thức trách nhiệm vô cùng nặng nề kia áp bách xuống,khiến cho hai vị phóng viên này khó có thể nào chịu đựng nổi. Nhất làsau khi nghe xong cái câu chuyện xưa kia.

Cái loại sự tình này có tính phiêu lưu về mặt chính trị rất lớn, nhưng mà đối với Bob mà nói,ông ta rất ít khi nào cảm thấy lo lắng đối với sự phiêu lưu giống nhưthế này, bằng không năm xưa ông ta cũng sẽ không phát ra thanh âm lên án mạnh mẽ hữu lực như vậy nhằm vào Nghị viên Mạch Đức Lâm kia. Thế nhưnghiện tại ông ta cũng phải suy nghĩ đến tình cảm chân chính của chínhmình. Về mặt tình cảm của ông ta khẳng định là không cho phép chính mình ở trong buổi phỏng vấn cuối cùng của vị lão nhân gia viết xuống nhữngloại chuyện có màu sắc đen tối dị thường như thế này.

Lý Thất Phu có chút mệt mỏi, nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, những vệt đồi mồi thâmxì trên khuôn mặt cũng không có chút quang mang sáng bóng nào cả, tựa hồ như là những loại thực vật thiếu nước lâu ngày cực kỳ chật vật vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác như là bất cứ thời khắc nào cũng cóthể bị gió thổi, cuốn đi, biến thành một đống bụi bặm vậy. Nhưng mà trên mặt vị lão nhân gia vẫn mãi luôn luôn lộ ra một nụ cười vô cùng bìnhtĩnh. Đại khái như là ông ta đã sớm nhìn thấy được tất cả những chuyệnvề mặt sinh tử, có thể nhìn thấu qua những chuyện vượt khỏi sự sinh tử.

Ông ta nhìn về phía hai vị phóng viên đang vô cùng kinh hãi kia, nở nụ cười ôn hòa, nói:

- Nhật báo Đặc khu Thủ Đô là tờ báo chí duy nhất miễn cưỡng có thể xem được trong Liên Bang. Hai vị cũng là hai phóng viên giỏi.

Bob cùng với Ngũ Đức đồng thời thay đổi tư thế ngồi của mình một chút, trởnên nghiêm chỉnh hơn rất nhiều. Được Quân Thần đại nhân chính miệng tándương tự nhiên là khó tránh khỏi kiêu ngạo, nhưng lại cũng khó tránhkhỏi có chút khẩn trương.

- Trách nhiệm của một phóng viên giỏi, chẳng lẽ lại là không dám đăng một câu chuyện chân chính hay sao?

Vị lão nhân gia nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn trống rỗng khôngngừng quanh quẩn bên trong căn phòng im lặng, một phen đem sương khóitràn ngập bên trong gian phòng này chấn động tung bay tán loạn:

- Cái gã Bảo Dưỡng Sư phản quốc nổi tiếng nhất bên trong Hiến Lịch 37Liên Bang kia, xác thực chính là huynh đệ ruột của ta. Chuyện này thì có cái gì mà không thể viết được cơ chứ?

Tổng Biên Tập Bob khẽ dựanhẹ vào lưng ghế một cái, đưa bàn tay phải lên xoa xoa cằm, trầm mặc một lúc thật lâu sau đó, mới đột nhiên mở miệng nói:

- Ngài kiên trì muốn đưa vào trong bản ghi chép cái câu chuyện xưa vốn không có bấtluận kẻ nào biết đến này, có phải là muốn thay Thượng Tá Hứa Nhạc chiasẻ một chút áp lực hay không?

Bàn tay gầy yếu già nua giống hệtnhư là một khối rễ cây im lặng gác nhẹ bên trên tấm đệm trắng mềm nhưbông tuyết, có thể nhìn thấy rõ ràng cả những tĩnh mạch bên dưới làn da, thế nhưng lại cũng không cảm nhận thấy bất cứ khí tức sinh mệnh gì lưuđộng cả. Vị lão nhân nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng trả lời:

-Cả cuộc đời này của ta đã được dân chúng Liên Bang quẳng ném cho vô sốnhững vinh quang sáng rọi. Nhưng mà ta lại có rất nhiều sự tình vẫn mãidối gạt bọn họ. Đã đến lúc sắp sửa bước vào quan tài rồi, cuối cùng cũng nghĩ thấy có chút xấu hổ hối hận. Ngoại trừ chuyện tình này ra, tựnhiên cũng có một phần nguyên nhân mà cậu đã đoán. Những người trẻ tuổitương đối cũng được như là Hứa Nhạc vậy, cũng không nên bị mấy cáichuyện xưa tương đối xấu hổ của đám trưởng bối chúng ta làm cho liênlụy. Liên Bang hiện tại đang cần hắn, chúng ta, không, càng chính xáchơn mà nói, là các người về sau thật sự rất cần hắn.

- Cho nênngài mới không tiếc chuyện tự lấy bát nước bẩn hất lên trên người mình,nhằm làm giảm bớt sự không tín nhiệm của cả Liên Bang đối với Thượng TáHứa Nhạc?

Tổng Biên Tập Bob giơ tay phải đang cầm cây bút máy lên một chút, thoáng có chút nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân ở trên gường kia.

Thanh âm ho khan kịch liệt từ trên thân hình già nua cực độ của vị lão nhân ở trên giường kia bộc phát ra, không ngừngquanh quẩn trong căn phòng, giống hệt như một tòa cổ chung ngàn năm, đãbị những luồng gió thời gian vô tình thổi quét, phát ra thanh âm ong ong không thôi.

Lão nhân gia có chút gian nan nâng cáng tay gầy guộc lên, chà lau đi mớ bọt mép chảy ra bên trên làn môi mỏng manh khô quắtcủa mình, tiếp tục chậm rãi nói:

- Ta chỉ là muốn để cho toàn bộLiên Bang này hiểu được một cái đạo lý, huynh trưởng của một tên tộiphạm phản quốc cũng không nhất thiết sẽ là kẻ phản quốc. Như vậy, HứaNhạc thân là đệ tử của tên tội phạm phản quốc, tự nhiên cũng sẽ khôngnhất thiết phải là một kẻ phản quốc.

- Thế nhưng nếu như dânchúng Liên Bang bởi vì cái câu chuyện xưa này mà trở nên càng thêm phẫnnộ, cuồng nhiệt hơn nữa, thậm chí là còn giận chó đánh mèo nhằm vàoThượng Tá Hứa Nhạc, như vậy chẳng phải là ý nguyện của ngài đã khôngnhận được sự hồi đáp chính xác hay sao?

- Ta tin tưởng rằng nhân dân Liên Bang sẽ tin tưởng vào ta!

Lão nhân gia chậm rãi nói. Chỉ bằng hai từ tin tưởng vô cùng đơn giản, đãđại biểu cho cái thân phận vĩ đại của ông ta ở bên trong phiến tinh vựcnày mà không có bất luận kẻ nào dám hoài nghi.

Tổng Biên Tập Bobngẩn người một chút, sau đó mới nhẹ nhàng gật gật đầu mấy cái, giươngmắt nhìn xuống cây bút máy trong tay mình, ngẩn người trầm tư một lúcthật lâu sau đó, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc, nói:

- Tôi đáp ứng ngài. Về câu chuyện xưa giữa ngài cùng với em trai củangài, tôi sẽ giữ nguyên không thay đổi bất cứ chữ nào, đưa vào bên trong bài phỏng vấn này.

- Cảm ơn!

- Nguyên soái đại nhân, vềphần bài phỏng vấn ngài hôm nay, có thể nào đưa vào trong đó một vàichuyện tình khiến cho dân chúng cảm thấy thật hứng thú hay không?

Tổng Biên Tập Bob lại châm thêm một điếu thuốc lá Ba số 7 màu trắng đặcbiệt, đem quyển sổ ghi chép trắng muốt nho nhỏ kia đặt lên trên đầu gốicủa mình, hưng phấn hỏi:

- Chẳng hạn như là sở thích của ngài,cuộc sống của ngài sau khi về hưu có gì hứng thú hay khong? Mấy năm gầnđây, những chuyện khiến cho ngài cảm thấy vui vẻ nhất, hoặc là thươngtâm nhất, là ở trong những thời điểm nào? Phải biết rằng đã hơn mấy chục năm qua, bên trong giới tin tức của Liên Bang cho tới bây giờ cũng chưa từng khai thác bất cứ thông tin nào liên quan đến nội dung này cả. Hơncả trăm tỷ dân chúng ở ba cái Đại khu Đông Lâm, Tây Lâm, Thượng Lâm cũng vô cùng tò mò đối với chuyện này a.

- Nói về ta ư? Ta cũng chỉ là một cái lão gia hỏa vô vị không có chút gì đặc biệt cả.

Lão nhân gia đưa tay lên xoa xoa ngực một chút, cố gắng nở nụ cười nhàn nhạt.

- Hơn nữa tính tình của ta lại vô cùng táo bạo, liều lĩnh. Cũng giống như lúc này vậy, nhìn thấy cảnh các cậu hút thuốc, ta lại nhớ đến rằngchính mình trong suốt mười năm qua cũng chưa từng được hút qua một điếuthuốc nào cả, nói tóm lại một câu rằng ta cảm thấy có chút phẫn nộ.

Tổng Biên Tập Bob khẽ cười cười một chút, nhưng cũng không có từ bỏ được cơhội hiếm có được phép thoải mái phỏng vấn một vị đại nhân vật nhận đượcsự sùng bái của hàng trăm hàng ngàn tỷ người trong Liên Bang này, cóchút tò mò, hỏi:

- Vậy chuyện tình mà ngài khắc sâu nhất trong ký ức của cả đời ngài là cái gì? Có phải là khoảnh khắc năm đó khi ngàiđiều khiển con Robot M37 lao đến giết chết Hoàng đế Đế Quốc hay không?

- Đương nhiên là không phải!

Lý Thất Phu khẽ nheo cặp mắt già nua lại một chút, nhìn những luồng khóithuốc trắng muốt phiêu đãng bên trong không gian kia, chậm rãi nói:

- Đó cũng chỉ là một hồi chiến đấu mà thôi, cùng với vô số những tràngchiến đấu mà cả đời ta từng tham gia qua kia, về bản chất cơ bản cũngkhông có cái gì khác nhau cả.

Vị lão nhân chậm rãi cuối đầuxuống, nhìn thấy hai người đang không ngừng cật lực ghi chép phía cuốichân giường kia, cặp lông mày hoa râm chợt nhướng lên một chút, chậm rãi khàn khàn nói:

- Chuyện tình khắc sâu vào trong trí nhớ của cuộc đời này của ta nhất, chính là lúc ở trên lãnh thổ Đế Quốc, khi mà tađưa tay ôm lấy một đứa bé con ở trước mặt mình. Lúc ấy vừa vặn có mộtluồng khói thuốc trên chiến trường bị gió thổi tản đi, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, thẳng tắp chiếu thẳng lên trên khuôn mặt của cô bé con kia… Cái khuôn mặt xinh đẹp mà có chút gầy yếu đó giống hệt như là mộtđóa hoa nhỏ vừa mới được làn gió thổi mở ra một cánh hoa cuối cùng vậy.

- Như vậy cái thời điểm vui vẻ khoái hoạt nhất của ngài là vào lúc nào?

Tổng Biên Tập Bob có chút tò mò nhìn về phía vị lão nhân, tiếp tục tò mò hỏi:

- Là lúc đạt được thắng lợi cuối cùng trong tràng đại chiến thứ hai vớiĐế Quốc? Hay là vào cái ngày lúc ngài cởi bộ quân phục Nguyên Soái LiênBang, chính thức về hưu?

- Nguyên Soái Liên Bang căn bản không phải là một công việc có khả năng có được lấy một ngày vui vẻ nào trong cuộc đời của mình.

Vị lão nhân thoáng xoa xoa một chút hai má đã chảy xệ xuống của mình, mang theo một tia ngữ khí tiếc nuối nồng đậm, nói:

- Về hưu đối với người bình thường mà nói vốn là một chuyện tình rất vuivẻ. Nhưng mà đối với ta mà nói, kết quả cũng không có cách nào cảm thấyvui vẻ được cả. Vừa rồi ta đã từng nói qua với hai người rồi, tiểu tổquân y không cho phép ta hút thuốc, tiểu tổ an toàn không cho phép ta đi quảng trường cắt cỏ, tiểu tổ tuyên truyền càng không thể cho phép ta đi đến sòng bạc giải trí.

- Một vị Nguyên Soái cho dù có về hưu thì vẫn như cũ là một vị Nguyên Soái, mất hẳn tự do, có lẽ về sau chỉ khinào chết đi mới có thể đạt được tự do vĩnh viễn…

Trên khuôn mặtgià nua của ông ta đột nhiên hiện lên một tia mỉm cười tự giễu nhànnhạt. Quân Thần Lý Thất Phu khẽ hạ giọng nói xong, giống như là một lờitự nói với bản thân của mình vậy, hoặc cũng như là một lời tự thôi miênchính mình vậy, sau đó ánh mắt của ông ta dần dần nhắm lại, bàn taybuông lỏng, rơi xuống.

Tiếng cảnh báo nhất thời mạnh mẽ vang lênkhắp cả gian phòng. Bức tường bằng thủy tinh trong suốt ở bên kia trongphút chốc rút thật nhanh xuống phía dưới sàn nhà. Đám chuyên gia quân ybiểu tình cực kỳ ác liệt, tay cầm những bình cấp cứu khẩn cấp, dùng tốcđộ cực cao, giống hệt như là xung phong giết giặc phóng vọt tới. Đámtướng lãnh cao cấp trong Quân đội phản ứng chậm hơn một chút thì trợntròn cặp mắt của mình lên, đứng sững nơi đó.

Vị Viện trưởng đạinhân của Bệnh viện Trung ương Lục quân phản ứng nhanh nhất, lúc này đãmang theo vẻ mặt cực độ hoảng sợ mà phóng vọt tới bên cạnh giường bệnh,hai bàn tay theo bản năng đặt xuống phần ngực trái của vị lão nhân, bắtđầu tiến hành xoa bóp tim nhân tạo.

Vào đúng lúc này, cặp ánh mắt già nua mỏi mệt đang nhắm chặt của vị lão nhân đột nhiên trừng lớn lên, bên trong lộ ra ánh tinh quang sáng ngời, sau đó lại bắt đầu lộ ra mộtvẻ bình tĩnh cùng với trêu tức nhàn nhạt.

Đám người vừa mới hộctốc tiến đến bên cạnh giường bệnh nhất thời choáng váng một trận. VịViện trưởng đại nhân của Bệnh viện Trung ương Lục quân thì lại có chútkhó hiểu gãi gãi máy tóc trên đầu mình, liếc mắt nhìn về phía nhữngđường cong biểu đồ lúc này đã trở lại vô cùng bình thường trên màn hìnhcủa thiết bị theo dõi sức khỏe, có chút nở nụ cười ngây ngô.

- Có thấy hay không, tuy rằng ta lúc này đã là một vị Nguyên Soái sắp chết, thế nhưng lại vẫn còn bị bọn họ quản lý như vậy đấy.

Lý Thất Phu liếc nhìn một cái về phía hai vị phóng viên đang trừng mắt há hốc mồm ở đó, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chuyện tình bọn họ làm tốt nhất chính là dùng đủ các loại lời nói dốiđể mà dối gạt ta. Rõ ràng nói cái này là tấm thủy tinh một chiều, bênkia khẳng định là không thể nhìn thấy ta. Kết quả thì sao? Bọn họ ở bênkia vẫn luôn một mực giương mắt nhìn chằm chằm vào ta, lại còn cố tìnhdiễn trò, diễn thành cái hình dáng không có nhìn thấy ta nữa, thật sự là rất vất vả mà.

Tổng Biên Tập Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đứcliếc mắt nhìn nhau một chút, vỗ vỗ ngực cố gắng nén xuống nỗi khiếp sợvẫn còn chưa có tiêu tan trong lồng ngực mình, có chút cứng ngắc ngồitrở lại chiếc ghế bành sau lưng, nghĩ cảm thấy trong miệng mình là mộtmảnh khô khan đắng chát. Bọn họ rất nhanh bưng ly nước lên hớp mạnh mấyhớp.

- Lão Sư Đoàn trưởng, nếu như không tiến hành theo dõi toàn diễn, như thế nào có thể biết được ngài chính là đang ngủ hay là…

Vị Viện trưởng đại nhân của Bệnh viện Trung ương Lục quân chính là vị quân nhân sĩ quan quân y của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 17 năm xưa. Ông ta nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ không đồng tình của Lý Thất Phu, khẽ nhúnnhún vai một cái, cất tiếng trả lời, trong ngữ khí cũng không có chútkhẩn trương nào cả.

- Cút hết đi cho ta!

Sắc mặt Lý ThấtPhu vô cùng nghiêm khắc mắng lớn một câu, sau đó mới quay đầu lại, nhìnvề phía Tổng Biên Tập Bob, nâng bàn tay phải lên, hé ra ngón tay trỏcùng với ngón giữa, khụ khụ ho khan hai tiếng, sau đó mới ra vẻ bìnhtĩnh, nói:

- Cho ta một điếu thuốc lá!

Các nhân viên quân y còn lại cũng đều đã lui trở về cương vị công tác của chính mình cả rồi, Tổng Biên Tập Bob nghe thấy lời yêu cầu kia của lão nhân gia, khẽ ngẩnngười ra một chút, có chút khó xử đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ quẳng némvề phía vị đại lão trong giới y bác sĩ của Liên Bang ở đằng kia.

Viện trưởng đại nhân nhìn thấy bên trong ánh mắt vô cùng bình tĩnh của vịlão nhân đang nằm trên giường kia lại còn pha lẫn một tia cầu khẩn nhànnhạt, chẳng biết vì sao, ông ta lại cảm thấy trong tim mình giống như có một thanh đao vô cùng sắc bén đâm mạnh một cái vậy, cảm thấy vô cùngđau đớn, thế nhưng lại cũng không dám nhìn tiếp. Ông ta đem một tia thởdài nuốt trở lại trong bụng, cố gắng mỉm cười, nói ra một câu trào phúng nữa, rồi mới khẽ cúi người, hướng về phía vị lão nhân chào một cái, mới quay người rời khỏi gian phòng bệnh.

Phóng viên Ngũ Đức rấtnhanh đứng lên, tận khả năng chạy nhanh tới, nhưng lại cố gắng khôngphát ra bất cứ thanh âm nào cả, đi tới bên cạnh giường bệnh, lấy ra mộtđiếu thuốc lá, cẩn cẩn thận thận nhét vào bên trong cặp môi khô quắtthâm xì của vị lão nhân, sau đó hai tay nắm lấy cái bật lửa kim loại, ba một tiếng, châm điếu thuốc.

Cũng không biết là bởi vì có thểtiếp xúc với vị lão nhân này trong khoảng cách gần gũi như thế haykhông, hay là bởi vì cái nguyên nhân nào khác, trong quá trình Phóngviên Ngũ Đức châm điếu thuốc lá, thân hình có vẻ đặc biệt phi thườngkhẩn trương, ngón tay, cổ tay cùng với toàn thân cứ như thế mà run rẩynhàn nhạt.

Lý Thất Phu cũng vô cùng chăm chú cùng với sảng khoáihút mạnh một ngụm thuốc lá. Sau khi thoáng cau mày trầm mặc một lúc, tựa hồ như là đang phân tích xem cái điếu thuốc lá này cùng với những điếuthuốc lá ở mười năm trước đây, còn có những điếu thuốc lá trên chiếntrường ở rất nhiều rất nhiều năm trước đó nữa, mùi vị có cái gì khácnhau hay không. Thế nhưng chung quy vị lão nhân cũng đành phải từ bỏ cái cố gắng này, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Cảm ơn!

Tiếptheo sau đó, bên trong ánh mắt của vị lão nhân đột nhiên lóe lên một tia quang mang nhàn nhạt, dùng thanh âm khàn khàn, nói:

- Thuốc látựa hồ thật sự có khả năng trợ giúp người ta nhớ lại chuyện xưa… Hiệntại ta đột nhiên nhớ tới, thời điểm nào mà ta cảm thấy vui vẻ khoái hoạt nhất trong cuộc đời của mình.

Tổng Biên Tập Bob nghe thấy vậy thì lập tức trở nên nghiêm túc lại, đầu bút lại bắt đầu tiến hành ghi chép.

- Cũng vẫn là ở trên lãnh thổ Đế Quốc. Năm ấy khi Chiến hạm vận tải gặpphải sự mai phục của Hạm đội Đế Quốc, Sư đoàn Thiết giáp 17 bị bắt buộcphải khẩn cấp đáp xuống một tinh cầu hành chính của Đế Quốc. Dựa theotin tức tình báo của Liên Bang, trên mặt đất phía Đông Bắc của tinh cầuđó có đóng quân hai chi Đại đội Thiết giáp cường hãn nhất của Quân độiHoàng gia Đế Quốc, đám gia hỏa Cận vệ quân Hoàng gia Hắc Cận Quân… Tacũng không biết được đám tiểu tử của ta sẽ bị tổn thất bao nhiêu nửa,cho nên tâm tình của ta lúc đó thật sự không xong. Kết quả ngay sau khitiếp xúc với địch quân, mới phát hiện ra… hóa ra vận khí của Sư đoànThiết giáp 17 chúng ta thật sự cũng không tệ.

Ánh mắt của vị lãonhân ở trên giường bệnh kia khẽ nheo lại một chút, trên mặt nở ra nụcười nhàn nhạt, thế nhưng lại vô cùng trào phúng:

- Ở trên khỏatinh cầu kia cũng không có Đại đội Hoàng gia Đế Quốc nào cả, cũng chỉ có mười vạn tân binh bản thổ đóng quân ở đó mà thôi. Sức chiến đấu của bọn chúng có thể nói là lớn hơn con số 0 một chút mà thôi.

- Chuyệntình gì khiến cho kẻ khác cảm thấy vui vẻ nhất hả? Đương nhiên chính làlúc anh tưởng rằng bản thân mình đang lâm vào tuyệt cảnh, lại đột nhiênphát hiện trời xanh đối xử tốt với mình như thế, cho anh đụng phải mộttên ngu ngốc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.