Chương trước
Chương sau
Đầu đội gió tuyết đầy trời từ bên Đặc khu Thủ Đô một đường chạy thẳngđến Phí Thành nằm bên bờ hồ ôn tuyền, vì Quân Thần lão nhân gia của Liên Bang tiến hành một buổi phỏng vấn trực tiếp cuối cùng, mặc dù đối vớiTổng Biên Tập Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức là những người phát ngôncông luận dày dặn kinh nghiệm phong sương, đã từng đích thân chứng kiếnvô số những đại sự phát sinh trong Liên Bang đi chăng nữa, cũng phải cảm thấy phi thường đột ngột cùng với rung động.

Mà một hồi phỏngvấn này kết thúc cũng đột nhiên không hề kém với lúc nó phát sinh ra. Vị lão nhân gia thân hình gầy yếu nằm trên giường kia chậm rãi hút xongmột điếu thuốc lá, mở miệng nói tiếng cám ơn, sau đó nói tiếng một câuhẹn gặp lại, hai người bọn họ đã được một gã quân nhân sĩ quan hậu cầntừ ngoài bước vào, vô cùng lễ phép mời ra khỏi phòng.

Đứng ở bêndưới phần sân lớn có một gốc cây hòe khổng lồ bao phủ, ngẩng đầu lênnhìn về phía ánh trăng sáng ngời không biết từ khi nào đã xuất hiện trên đầu, cảm thụ được những luồng gió có chút lạnh lẽo đập mặt mà đến kia,Tổng Biên Tập Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức ngẩn người một lúc thậtlâu, sau đó đồng thời mỗi người châm một điếu thuốc lá. Ngày hôm nay cảhai người cũng đều hút thuốc nhiều lắm, nhiều đến mức bên trong hàm răng của mỗi người cũng đều toát ra một chút chua xót nhàn nhạt.

Haigã Trung Tá của Phòng Tuyên Truyền Bộ Quốc Phòng Liên Bang mãi vẫn luônđứng chờ hai người bọn họ ở bên ngoài sân lớn trang viên. Bọn họ cùngvới hai vị phóng viên tiến hành trao đổi mấy câu. Ngay sau đó vị Chủquản tin tức tại Dinh thự Tổng Thống vừa mới đáp chuyến chuyên cơ đầutiên chạy tới Phí Thành cũng đã khẩn trương chạy tới. Ông ta hạ thấpthanh âm hỏi kỹ càng một phen các tình huống liên quan, sau đó còn đưara những yều cầu được cung cấp giấy phép thông tin đã sớm được chuẩn bịtừ trước.

Tổng Biên Tập Bob liền không một chút do dự, ngay lậptức lời thỉnh cầu của vị Chủ quản tin tức của Dinh thự Tổng Thống. Vớiđịa vị hiện tại của ông ta trong giới tin tức Liên Bang, cộng thêm mốiquan hệ cá nhân vô cùng tốt đẹp của ông ta với Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ,càng quan trọng hơn nữa chính là quy tắc nghề nghiệp vô cùng nghiêm khắc mà ông ta đã tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt trong suốt nửa đời Phóng viên của mình, cái loại cự tuyệt như thế này là đương nhiên theo lẽ thường,không có gì phải thắc mắc.

- Chuyện này có tính phiêu lưu hơilớn. Tuy rằng tôi tin tưởng rằng tình cảm sùng kính của dân chúng LiênBang đối với Nguyên soái cũng sẽ không bởi vì một bài phỏng vấn này màdao động, nhưng mà chúng ta thân là tác giả của bài phỏng vấn, rất cókhả năng sẽ bị toàn thể dân chúng trợn mắt mà nhìn đó.

Phóng viên Ngũ Đức hung hăng hít mạnh một ngụm thuốc lá, trầm giọng nói:

- Tôi càng lo lắng hơn chuyện tòa soạn báo của Nhật báo Đặc khu Thủ Đô sẽ bởi vì chuyện này mà bị ném vô số hoa quả thối cùng với gạch đá. Đámbinh lính du hành chuyên nghiệp của hiệp hội Cựu Chiến Binh kia cũngkhông phải là những nhân vật dễ trêu chọc đâu.

- Không cần phảiquá mức quan tâm đến mấy chuyện này làm gì. Mau gọi điện thoại cho thưký tòa soạn chuẩn bị cho chúng ta một chiếc chuyên cơ ca đêm. Chúng tacần phải làm việc suốt đêm, một phen đem bài phỏng vấn này đăng báo ngay sáng sớm ngày mai.

Tổng Biên Tập Bob đem điếu thuốc lá ném xuống đất, dùng đầu mũi giày giẫm lên mấy cái, đột nhiên mới phát hiện ratrong sân lớn của trang viên Lý Gia này sạch sẽ vô cùng, lại cũng khôngtìm ra những chỗ nào có thể quẳng tàn thuốc mà không để lại dấu vết,cuối cùng cũng đành phải xuống xuống nhặt lên, cầm ở trên tay mình.

- Vì sao lại gấp như vậy chứ? Tôi cho rằng ít nhất cũng nên để cho Ủy ban Biên tập kiểm duyệt lại nội dung một chút chứ?

Phóng viên Ngũ Đức có chút kinh ngạc nói.

- Chỉ sợ không kịp!

Tổng Biên Tập Bob hít mạnh một hơi, nhìn về phía ánh trăng tròn vành vạnhngay trên đầu ngọn cây hòe cùng với một vầng trăng thứ hai xa xa hơn một chút ở bầu trời xanh biếc sẫm đằng kia, chậm rãi nói:

- Thờigian còn lại của Nguyên Soái cũng không nhiều lắm đâu, ông ta đang chờxem buổi phỏng vấn này sớm được đưa lên báo… Không ai có thể nói trướcđược lão nhân gia đến tột cùng còn có thể chờ đợi thêm bao nhiêu ngàynữa, cho nên chúng ta cần phải ở trong khoảng thời gian ngắn nhất màtung bài phỏng vấn này ra.

Phóng viên Ngũ Đức thoáng trầm mặc suốt hơn nửa ngày, bàn tay vân vê điếu thuốc lá một chút, nhún nhún vai, có chút sầu não nói:

- Bài phỏng vấn này vừa đăng lên, một vài dân chúng đại khai hơi hơi cóchút chỉ số thông minh cũng đều sẽ có thể đoán ra được có chuyện tình gì sắp sửa phát sinh, đoán được Quân Thần đại nhân sắp sửa không ổn rồi…Thật không hiểu nổi bên trong Liên Bang sẽ có những phản ứng như thế nào nữa?

- Bất cứ phản ứng như thế nào cũng không có gì quá mức kỳ lạ cả.

Tổng Biên Tập Bob có chút theo bản năng khẽ nắm nhẹ cái đầu lọc thuốc đã có chút khô quắt trong bàn tay của mình, cảm khái nói:

- Toàn Liên Bang cũng chỉ có một vị Quân Thần đại nhân mà thôi.

Ngoại trừ một vài nơi chân chính biết được nội tình cụ thể như Dinh thự TổngThống, đám tướng lãnh cao tầng bên Quân đội Liên Bang cùng với vị phunhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu ra, mấy lão nhân ở trong các đại gia tộc kia đại khái cũng mơ hồ dự đoán được bên phía Phí Thành đang có một kiện đại sự nào đó chuẩn bị phát sinh. Nhưng mà ngay trước khi cómột thế lực tin tức nào chính thức có được quyền uy đáng tin tưởng côngbố chính thức ra, cho dù có đoán ra được đi chăng nữa thì cũng sẽ khôngcó bất cứ kẻ nào dám tùy tiện mở miệng nghị luận về chuyện này. Bởi vìthân phận của vị lão nhân đang nằm trên giường bệnh kia thật sự rất làđặc thù.

Cho nên đám đại nhân vật bên trong giới chính trị củaĐặc khu Thủ Đô kia cũng không có nhận được bất cứ phong thanh nào vềchuyện này cả. Lực chú ý của bọn họ cũng đều vẫn như cũ đặt trên chiếnsự tại tiền tuyến, đặt trên vụ kiện tụng tại Tây Lâm cùng với đặt trêncái tin tức sự kiện mang tính bùng nổ vừa mới qua của Thượng Tá HứaNhạc…

Tòa nhà Nghị Viện nguy nga đồ sộ vẫn như ngàn đời nay trầmmặc đứng sừng sững bên trong những luồng gió tuyết rét lạnh thổi quét.Bên trong tòa kiến trúc vô cùng hùng vĩ được hơn mười cái cột đá hìnhtròn khổng lồ bảo vệ xung quanh kia, không khí lúc nào cũng ấm áp nhưmùa xuân, không có bất cứ một tia lạnh lẽo nào cả. Hơn nữa lại bởi vìmột tràng tranh luận kịch liệt, thậm chí có thể nói là cãi nhau kịchliệt, mà bầu không khí cũng dần dần trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều.

Trong một tràng biểu quyết kín ngay vừa mới đưa ra, một bản đề án dự toánquân sự bổ sung mà bên phía Chính phủ đưa ra, dưới cục diện tranh cãicực kỳ gian nan, mới có thể bằng vào sự lâm thời thay đổi thái độ củamấy vị Nghị viên thuộc giới công nghiệp đến từ Tinh cầu S2 bên kia, màmạo hiểm đến cực điểm đạt được một sự thông qua vô cùng sít sao. Chênhlệch đầu phiếu giữa hai bên Nghị viên song phương cũng chỉ có vỏn vẹnbảy phiếu mà thôi.

Tất cả mọi người đang có mặt bên trong tòa nhà Nghị viện này ai nấy cũng đều hiểu được hết sức rõ ràng, vì cái gì ngay trong cái cục diện mà Quân đội Liên Bang giành được chiến thắng liêntục, danh vọng của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ càng ngày càng được tin cao, sự duy trì của dân chúng Liên Bang đối với ông ta càng ngày càng đề thăngđến trình độ trước giờ chưa từng có, thế nhưng mà cái đề án dự toán bổsung quân đội vừa mới được đưa ra trong hơn nửa tháng trước này, lạigian nan như thế mới có thể được thông qua như vậy. Đó chính là bởi vìbên trong tầng lớp chính trị của Liên Bang có rất nhiều các thế lực khác nhau, bởi vì cái tràng tin tức sự kiện liên quan đến Thượng Tá Hứa Nhạc vừa qua, khiến cho những thế lực đó bắt đầu ngửi được một chút phongthanh quỷ dị nào đó, bắt đầu tự giác hoặc là không mấy tự giác mà đứngvề phía đối lập với Dinh thự Tổng Thống, từ đó ý đồ từ cả hai mà tranhthủ được những lợi ích chính trị nào đó.

- Đây là một hồi âm mưu! Một hồi âm mưu vô cùng dơ bẩn! Một hồi âm mưu chính trị chặn đầu chặnđuôi sự phát triển của toàn bộ Liên Bang!

Bên trong đại sảnhkhổng lồ của tòa nhà Nghị Viện, kiến trúc toàn gian phòng được thiết kếtheo kiểu bậc thang phân tầng, với một góc nghiêng thật lớn, để cho tấtcả các Nghị viên đều có thể nhìn về phía bục chủ tịch ở bên dưới. Tràngcảnh nhìn qua có cảm giác uy áp cực kỳ cường đại. Những cái ghế dựa sang quý được thiết kế theo kiểu nửa hình trứng, càng khiến cho chỗ ngồi dày dày đặc đặc của vô số các vị Nghị viên mang theo một loại cảm giác Thần thánh giống như các vở ca kịch về không gian vũ trụ nào đó. Kiểu thiếtkế như thế này khiến cho ba tầng bục chủ tịch ở ngay chính giữa gian đại sảnh ngược lại có vẻ hơi chút nhỏ bé.

Một vị nữ Nghị viên trênngười mặc một kiện chính trang màu hồng phấn nhàn nhạt, độ tuổi ướcchừng khoảng năm mươi, lúc này đang đứng ở bậc diễn thuyết thứ hai củabục chủ tịch, kích động mà quơ quơ cánh tay điên cuồng, hướng về phíađám đồng nghiệp dày dặc đặc đặc trong đại sảnh mà khởi xướng một lời lên án cực kỳ nghiêm chỉnh.

Ngay phía sau lưng của bà ta, Phó Chủtịch Quốc Hội Ủy ban Quản lý Liên Bang Tích An tiên sinh, cùng với Chủtịch Quốc hội Pháp định, Phó Tổng Thống Liên Bang, Bái Luân tiên sinh,trên mặt ba người mang theo biểu tình cực độ bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía mái tóc ngắn trên đầu không ngừng tung lên hạ xuống theo mỗi cáiquơ tay của bà ta.

Khu vực tuyển cử của nữ Nghị viên Y Ốc nàychính là ở Đại khu Đông Lâm, có xuất thân tương tự như là Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ. Bà ta vốn là con gái của một vị thợ mỏ, ở trong Nghị Viện nàytừ trước đến nay vẫn luôn luôn nổi danh với suy nghĩ cấp tiến cùng vớiđại biểu cho ích lợi của dân chúng ở dưới đáy tầng chót của xã hội.

Lúc này bà ta lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào đám Nghị viên đang ngồi trên chỗ cao trong đại sảnh, mạnh mẽ nói:

- Tổng Thống tiên sinh bí mật cấp quyền cho Thượng Tá Hứa Nhạc tiến hànhđiều tra vụ án Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích chưa đầy một thángthời gian, Cục Điều Tra Liên Bang liền lập tức lên án Thượng Tá Hứa Nhạc là tội phạm bị truy nã. Chẳng lẽ không ai cảm thấy chuyện tình này vôcùng kỳ quái hay sao?

- Thượng Tá Hứa Nhạc là tội phạm truy nãhay sao? Vậy vì cái gì mà bên phía Cục Hiến Chương cũng không có bất cứsố liệu gì để chứng minh chuyện này?

Nghị viên Y Ốc mạnh mẽ đập bàn một cái, chỉ thẳng tay vào đám người ngay trước mặt mình, lớn tiếng nói:

- Chỉ bằng vào một đám nhân chứng không biết từ chỗ nào lôi ra kia, cácngười liền một phen đem một vị anh hùng Liên Bang đánh cho biến thànhmột tên tội phạm, đây là một loại lên án vô sĩ, vô lễ, hoang đường đếnnhư thế nào cơ chứ?

- Sao không có bất cứ kẻ nào đi truy vấn sựthật ẩn sao cái sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích kia, mà lạiđem một bát nước bẩn hất lên trên người Thượng Tá Hứa Nhạc, kẻ đã từngvào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần cho Liên Bang? Cái gã Thượng TáLai Khắc, thủ phạm tình nghi lớn nhất trong sự kiện kia sau khi bị bắtxong liền bị đem đi đâu? Vì cái gì mà tôi gửi mấy cái công văn sang bênBộ Quốc Phòng, thủy chung cũng không có nhận được hồi âm cơ chứ?

- Thậm chí lùi lại một bước mà nói, cho dù là Thượng Tá Hứa Nhạc có đúnglà tên tội phạm truy nã theo như lời các người đã nói kia, tôi cũng chỉmuốn hỏi mọi người một câu, cậu ta đến tột cùng là đã phạm tội gì rồi,lại khiến cho các người cảm thấy phẫn nộ như thế, hận không thể ngay lập tức một phen bắn chết cậu ta ngay lập tức vậy?

Vị nữ Nghị viên dang rộng hai cánh tay, cảm khái vạn phần, mạnh mẽ nói:

- Tôi không biết ở bên trong cái đại sảnh này cất dấu tổng cộng bao nhiêu cái giao dịch ngầm phía sau, nhưng mà tôi chỉ biết rằng khi chúng tatiến vào trong tòa nhà Nghị Viện này, cũng đều phải đặt tay lên trên ĐệNhất Hiến Chương mà thề, nhưng thật rất rõ ràng, rất nhiều người bêntrong chúng ta đã quên hẳn đi điều này rồi.

- Tôi chính là đến từ Đại khu Đông Lâm, nếu như Thượng Tá Hứa Nhạc quả thật cũng đến từ Đạikhu Đông Lâm, tôi chỉ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì điều đó mà thôi.Những gì tôi muốn nói cũng chỉ có vậy.

Bên trong đại sảnh NghịViện nhất thời vang lên một mảnh ồn ào. Trên vô số các hàng ghế Nghịviên cao lớn như những vách núi đen hiểm trở vang lên những thanh âmphản đối cùng với thanh âm phẫn nộ trách cứ. Một vị nam Nghị viên đeomột cặp kính mắt gọng mạ vàng đưa tay gõ vang cái chuông phát biểu trước mặt mình, thoáng cau mày lại, nói:

- Nghị viên Y Ốc, tôi muốnnhắc nhở ngài nên chú ý một chút đến phong độ của chính mình. Chúng takiên trì muốn tiến hành điều tra đối với Thượng Tá Hứa Nhạc, đương nhiên là xuất phát theo tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương mà làm!

- Tinhthần Đệ Nhất Hiến Chương? Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm, nếu như trí nhớ của tôi không sai lầm, thì trước khi ngài được đề cử là Nghị viên, chính là Phó Bộ trưởng Bộ Tài Chính của Chính phủ Liên Bang, mà sớm hơn đó nữa, ngài chính là Đổng sự Cao cấp của Công ty Đầu tư Thịnh Cao có phải không?

Nghị viên Y Ốc nhìn chằm chằm vào vị nam Nghị viên đeo cặp kính gọng mạvàng, ngữ khí mang theo một tia trào phúng cực nhạt, lớn tiếng nói:

- Công ty Đầu tư Thịnh Cao vẫn mãi luôn có ý đồ thuyết phục bên phíaChính phủ Liên Bang tiến hành phân rã Công ty Cổ Chung ra. Ngài ở giữachuyện này sắm vai nhân vật như thế nào, có cần tôi nói rõ ràng minh xác ra ở đây hay không? Xuất phát theo tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương? Tôithật sự vô cùng hoài nghi, lúc ngài đặt tay trên quyển Đệ Nhất HiếnChương phát thệ, trong lòng ngài chính là suy nghĩ làm sao có thể kiếmđược nhiều tiền một chút.

- Vu khống!

Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm tức giận quơ quơ cánh tay một cái, lớn tiếng phản bác:

- Bất luận là ngài có vặn vẹo sự thật đến thế nào đi chăng nữa, cũng đềukhông có biện pháp nào để gột rửa cái thân phận tội phạm bị truy nã củamột gã tội phạm như thế đâu. Thượng Tá Hứa Nhạc giấu diếm thân phận tiến vào trong Quân đội Liên Bang, giấu diếm mối quan hệ chân chính giữa hắn cùng với tên tội phạm truy nã cao nhất của Liên Bang. Nghị viên Y Ốc,với bằng cấp Thạc sĩ Luật học của ngài, hẳn nên biết rõ ràng là hắn đếntột cùng đã vi phạm bao nhiêu điều luật của Liên Bang rồi chứ?

- Ngài phải phụ trách đối với những lời lên án mà ngài vừa mới nói ra kia.

Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm quay mặt lại, nhìn một lượt các vị đồng nghiệp đangngồi bốn phía xung quanh, cười gằn một cái, lớn tiếng nói:

- Tổng Thống tiên sinh cũng phải phụ trách đối với chuyện lần này. Ông ta vìcái gì cho phép Hứa Nhạc được tiến hành bảo lãnh tại ngoại? Chẳng lẽ ông ta không biết cái gã này đối với sự an toàn của Liên Bang tạo thành bao nhiêu cái tai họa ngầm hay sao?

Hắn lạnh lùng giương mắt nhìn thẳng xuống phía bục chủ tịch ở giữa gian đại sảnh, lớn tiếng nói:

- Hứa Nhạc chính là đệ tử của tên tội phạm phản quốc rõ ràng xú danh lớnnhất trong toàn bộ lịch sử Liên Bang này. Ai có thể giải thích đượcchuyện hắn mai danh ẩn tánh tiến vào trong Thủ Đô Tinh Quyển đến tộtcùng có mục đích chân chính là gì không? Ai có thể hướng đến toàn thểdân chúng Liên Bang mà cam đoan, ẩn phía sau lưng hành vi này của hắn là không có che dấu bất cứ âm mưu cùng với dã tâm gì hay không?

- Hễ là đệ tử của tên tội phạm phản quốc liền tuyệt đối chính là tên phản quốc hay sao?

Nghị viên Y Ốc lớn tiếng phản bác:

- Hiện tại cũng đã không phải là thời kỳ Hoàng triều trước đây nữa, cũngkhông có cái chuyện tình vớ vẫn tiến hành định tội theo huyết thống nhưvậy. Các bị, hãi tỉnh lại đi, hãy nhìn một chút chiến hỏa ngoài tiềntuyến đi. Cái chúng ta cần hiện tại chính là đoàn kết, là bình tĩnh, chứ không phải là cuồng nhiệt tiến hành hãm hại đạo đức như vậy!

Cólẽ ý tứ thật sự của Nghị viên Y Ốc chính là lên tiếng thanh tỉnh mọingười, nhưng mà bà ta đã quên đi mất một chuyện tình. Càng là ở vàotrong thời kỳ chiến tranh, vậy thì cái gọi là lập trường đạo đức càng là những từ ngữ mẫn cảm nhất. Chỉ trong khoảnh khắc, thanh âm của bà ta đã lập tức bị chôn vùi trong thanh âm cười nhạo cùng với tiếng trách cứphẫn nộ. Toàn bộ đại sảnh Nghị Viên càng không ngừng quanh quẩn những từ ngữ như là phản quốc, âm mưu, phán xét, có tội…

Ở ngay vào thờiđiểm này, liền có rất nhiều những vị Nghị viên đột nhiên chú ý tới trong một góc nhỏ trong đại sảnh chợt xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ gì đó. Bọn họ nhìn thấy rất nhiều những quan chức đi vào, rất nhiều những vịviên chức trong văn phòng làm việc của chính mình. Những quan chức thưký của chính mình kia mang theo thần tình lo âu vô cùng, xuất hiện trong một lối đi nhỏ của đại sảnh Nghị viện, cách một khoảng cực xa, hướng về phía mình đưa ra những động tác ám chỉ nào đó.

Mấy trăm vị Nghịviên nắm trong tay vận mệnh toàn bộ Liên Bang ngồi ở nơi này không nhấtthiết đều phải là những người thông minh nhất, nhưng mà lại khẳng địnhcũng đều là những người có độ linh mẫn cực cao hơn người trên phươngdiện chính trị. Nói một cách khác đi, bọn họ cũng đều là những người cókhả năng xoay chuyển theo chiều gió xuất sắc nhất. Nhìn thấy những độngtác ám chỉ của đám viên chức văn phòng đột nhiên xuất hiện kia, tuy rằng cũng không ai thật sự biết rõ nguyên nhân chân chính trong chuyện nàycả, nhưng mà những sự tiến công mãnh liệt nhằm vào Thượng Tá Hứa Nhạccùng với Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh trong đại sảnh cũng dần dần trở nên thưa thớt, sau đó là ngừng hẳn.

Không đầy một phút sau đó,trong tay tất cả các vị Nghị viên có mặt ở nơi này cũng đã xuất hiện tờNhật báo Đặc khu Thủ Đô xuất bản đặc biệt sớm ngày hôm nay, ai nấy cũngđều chăm chú đọc một bài phỏng vấn trực tiếp dài suốt ba trang báo củatờ đại báo nghiêm túc hàng đầu Liên Bang này.

Sau khi trải qua một hồi tạm nghỉ buổi họp trong thời gian nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Nghị viên Y Ốc đứng thẳng người trên bục chủ tịch, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, quơ quơ tờ Nhật báo trong tay mình, lớn tiếng chất vấn toàn trường:

- Bây giờ còn có ai tiếp tục cho rằng đệ tử của tên tội phạm phản quốc nhất định sẽ là kẻ phản quốc nữa không?

Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm có chút hào hển thở dốc ngồi trở lại trên ghế. Toàn bộ trong gian đại sảnh Nghị Viện là một mảnh tĩnh mịch, cũng chỉ có thanhâm vang dội của Nghị viên Y Ốc mà thôi. Tờ Nhật báo trong tay bà takhông ngừng múa may loạn xạ, vị Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu ở trênmặt báo đang nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng lại khiến cho đám Nghị viên phía trước cảm thấy vô cùng sợ hãi, có chút không thể hô hấp nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.