Chương trước
Chương sau
Ánh sáng của ngọn đèn có chút u ám chiếu rọi lên trên khuôn mặt của gãthanh niên trẻ tuổi. Sau khi nghe xong câu nói đó, cặp lông mày thẳngtắp mà dày đặc như mực của hắn đột nhiên khẽ run rẩy lên một chút, thếnhưng cũng không có mở miệng trả lời gì cả.

Đại thẫm Tô San nhìn thấy hắn ta có phản ứng như thế, chợt nghĩ đến câu nói kia của chínhmình có lẽ đã xúc phạm đến tâm hồn thương tổn của đối phương, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Bà ta lúng ta lúng túng chép miệng một cái, thuận miệng nói thêm vài câu nhàn thoại đông tây này nọ mấy cái, sau đó liền xoay người hướng phía dưới lầu mà đi đến, có chút hối hận vỗ vỗnhẹ gáy mình một cái.

Hơn mười ngày trước đây, sáng sớm khi đạithẫm Tô San vừa mới rời khỏi giường mình, đi lên khu lầu các chuẩn bịcông việc cho một ngày buôn bán sắp tới, bà ta liền giật mình phát hiệnra một gã thanh niên tóc đen toàn thân đều là máu tươi, đang nằm trênsàn nhà tràn ngập bụi bặm của chính mình. Hơn nữa gã thanh niên kia cònđang lâm vào hôn mê sâu nữa, nhìn qua bộ dáng phi thường khủng bố.

Lá gan của đại thẫm Tô San thật ra cũng rất lớn. Sau khi bà ta xác nhậnđối phương thật sự đã hôn mê bất tỉnh, liền nắm tay kéo hắn đi vào trong gian buồng nhỏ trên lầu các, cẩn thận dò xét một phen. Từ trên bộ quântrang có chút không vừa vặn cùng với chiếc giày quân dụng sai kích cỡtrên người của gã thanh niên này, bà ta cũng đối với thân phận người này là đưa ra phán đoán của bản thân mình.

Mấy ngày gần đây, khắpnơi trong Đô thành Thiên Kinh Tinh lúc nào cũng tràn ngập một đám quâncảnh mặt mày lạnh lùng nghiêm trọng, cùng với đám nhân viên thường phụccủa Bộ Tình Báo Hoàng gia không ngừng sục sạo khắp nơi. Hoàng Thất ĐếQuốc đang tiến hành truy bắt dư đản của đám quý tộc phản loạn khắp nơitrong Đô thành. Đại thẫm Tô San nhất thời nghĩ đến cái gã thanh niên tóc đen cả người đầy máu đang hôn mê trên chiếu trước mặt mình đây chính là một gã quý tộc bị bọn họ truy bắt.

Điều cuối cùng càng khẳngđịnh hơn sự phán đoán của bà ta, chính là bên hông của gã thanh niên tóc đen này chợt lộ ra một góc của cái quần lót. Năm xưa dù sao cũng đãtừng là một vị tiểu thư quý tộc, bà ta phi thường rõ ràng chất liệu củaloại quần lót kia. Chỉ có những quý tộc thượng tầng giàu có chân chínhmới có tư cách hưởng dụng loại quần áo chất liệu sang quý này.

Đại thẫm Tô San hiện tại tựa hồ cũng đã phai nhạt đi rất nhiều sự bi thương thống hận đối với thảm kịch gia phá nhân vong trước đây rồi. Bà ta đốivới Hoàng đế Bệ hạ cùng với Hoàng thất cũng không có quá nhiều hận ý,càng cũng không có dũng khí gia nhập vào đám quý tộc phản loạn, chứachấp đào phạm của Hoàng Thất. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của bà ta chínhlà muốn đi báo mật với quân cảnh. Nhưng mà đúng ngay vào lúc đó, cái gãthanh niên tóc đen đang hôn mê kia bất chợt trong nháy mắt thanh tỉnhlại trong chốc lát.

Chỉ là trong một cái nháy mắt đó thôi, từ bên trong cặp mắt hơi chút ti hí kia chợt toát ra một tia suy yếu cùng cực, khiến người khác nhìn vào cũng phải thương xót mãnh liệt. Lại còn cóthêm một tia thân cận dễ gần cùng mới sự khẩn cầu chân thành vô cùngnữa.

Trong lúc đó, chẳng biết trong lòng đại thẫm Tô San đã trảiqua một hồi đấu trang tư tưởng gian nan đến như thế nào. Cũng không biết có phải là bà ta từ trên người gã đào phạm quý tộc trẻ tuổi kia nhìnthấy được bóng dáng của cha mẹ quá cố của mình hay không, cũng khôngbiết là có phải bà ta chợt nhớ đến người anh trai của mình, hắn ta cũngcó một cặp ánh mắt chân thành mà trong trẻo như thế…

Bà ta cuốicùng cũng không có đi mật báo, mà là một phen đem gã thanh niên tóc đenkia che giấu lại, che giấu hắn ở bên trong tòa lầu các của tiểu viện,che giấu bên trong căn phòng tràn đầy tro bụi. Bà tay đút cho hắn từngmuỗng nước cháo loãng, thay hắn lau chùi đi thân thể tràn đầy nhữngmiệng vết thương thê thảm, đem những viên thuốc nghiền nát nhét vàotrong miệng của hắn, mãi cho đến khi cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.

Gã thanh niên tóc đen kia ngay sau khi tỉnh lại, tiếng nói đầu tiên củahắn chính là cảm ơn. Lúc này lại càng khiến cho đại thẫm Tô San càngkhẳng định thêm phán đoán của chính mình hơn nữa. Bởi vì cái khẩu âm này chính là khẩu âm quý tộc Thiên Kinh Tinh tiêu chuẩn nhất. Không, chínhxác mà nói, đây chính là khẩu âm của quý tộc Hoàng Thất… Đã bao nhiêunăm rồi mình không được nghe qua cái khẩu âm này a?

- Cha mẹ của tên tiểu tử này khẳng định là đại nhân vật thuộc Hoàng Thất!

Đại thẫm Tô San lúc này đang ở trong căn nhà bếp dưới lầu bận rộn chuẩn bịthức ăn. Con dao làm bếp to lớn không ngừng đưa lên hạ xuống trên cáithớt xắt thịt bằng plastic tổng hợp, phát ra từng tiếng kêu lanh canhthanh thúy. Bà ta mang theo một tia căm tức, không ngừng lẩm bẩm:

- Cái đám quý tộc kia có chỗ nào có tác dụng chứ? Cũng chẳng thể đem ralàm cơm ăn, cũng chỉ biết giả vờ làm điệu, giả vờ phong nhã. Ngay cảsiết một cái đinh ốc lại cũng chẳng biết làm nữa.

Cái đám rauxanh ban ngày nhờ kỳ kèo mặc cả mà mua rẻ được ở chợ trời, lúc này đã bị thanh dao xắt thịt cũ xưa xắt thành những mảnh vụn nhỏ, ném vào trongnồi cháo hoa. Bỏ thêm vào đó vài miếng thịt bằm vụn nát nữa, phối hợpthêm một muỗng nguyên liệu nấu ăn gì đó màu vàng nâu… Một nồi canh rautrộn nóng hôi hổi, khiến người khác ngửi được cũng phải thèm ăn liền như thế đại công cáo thành.

Đại thẫm Tô San đắc ý vỗ vỗ tay, vừađang chuẩn bị muốn đem mớ thức ăn nóng sốt trong nồi đặt lên trên cáibàn nhỏ, đột nhiên chợt nhớ đến sắc mặt tái nhợt của gã thanh niên quýtộc đáng thương trên lầu các kia. Bà ta thoáng trầm mặc trong khoảngthời gian thật dài, cuối cùng nhịn không được đành phải hít một ngụmkhẩu khí thật dài. Bà ta xoay người lại, từ trong tủ lạnh lấy ra một con gà cùng với một quả thơm đã chuẩn bị sẵn, đợi chiêu đãi đứa con cuốituần trở về, cuối cùng ném hết vào trong nồi canh.

- Từ nay vềsau, không bao giờ đi làm cái loại người tốt như thế này nữa… Chẳng cóbất cứ lợi ích nào cả, hơn nữa mỗi ngày lại còn phải lo nơm nớp tronglòng…

Đại thẫm Tô San một bên đảo cái muôi cho mớ thức ăn trongnồi đảo đều, một bên đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi trên trán mình, néngiận mắng chửi chính mình.

- Thịt gà cùng với quả thơm chín đốivới bồi bổ huyết phục hồi phục sức khỏe có tác dụng rất tốt, mày lấy ănmột chút cho mau khỏe.

Đại thẫm Tô San cùng với thanh âm chói tay khó chịu của mình mạnh mẽ đi lên, đem cái tô canh nóng hổi dằn mạnhxuống trước mặt gã thanh niên tóc đen kia, nói lớn:

- Mau đem cái thân thể y như đàn bà kia của mày bồi dưỡng cho tốt lại một chút đi,sau đó chạy được bao xa thì chạy đi cho khuất mắt tao!

Gã thanhniên tóc đen cầm lấy cái tô thức ăn hơi có chút nóng bỏng, trầm mặc mộtkhoảng thời gian khá dài mới chậm rãi cầm cái muỗng trong tô, hớp từnghớp lớn mà ăn.

Đem mớ thức ăn trong cái tô lớn kia nháy mắt ănhết không còn miếng nào, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại thẫm Tô San đang đứng dựa vào hành lang phía xa xa, tựa hồ đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại chung quy cũng không nói cái gì cả. Có lẽ là bởi vì mớthức ăn trong tô này thật sự rất nóng, cho nên cặp mắt ti hí còn có chút dấu vết sưng đỏ của hắn ta nhất thời tỏa sáng trong suốt lên một chút.

- Đừng có dùng cái loại ánh mắt như con chó nhỏ đó mà nhìn tao. Nửa congà còn lại kia là tao chừa lại cho Bảo La cuối tuần trở về. Mày cũngđừng có nghĩ là tao sẽ đem nó cho mày ăn luôn!

Đại thẫm Tô San có chút tức giận, đem cái tô không trong tay gã thanh niên giật lấy.

Gã thanh niên tóc đen nhìn về phía khuôn mặt có vẻ tức giận của bà ta, cất tiếng cười có chút ngây ngô.

- Chẳng qua gần đây mày cũng không nên vội vã đi như vậy…

Đại thẫm Tô San có chút chịu không nổi cái nụ cười chân thành sảng khoáicủa gã quý tộc trẻ tuổi đáng thương này, dùng sức phất phất mạnh cáikhăn làm bếp trong tay phải giống hệt như là đang đuổi muỗi vậy, tựa hồnhư muốn xua đuổi đi cái nụ cười có sức sát thương cực lớn kia, ngữ khíchợt tăng lên một chút, nói nhanh:

- Nghe nói dạo gần đây có mộttên đào phạm Liên Bang nào đó chạy đến đây. Với khả năng phòng ngự củaĐế Quốc chúng ta đương nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng mà nghe mọingười đồn đãi với nhau, đám quân cảnh đang đi khắp nơi mà lùng bắtngười, mày cần phải cẩn thận một chút đó.

- Tôi cũng không phải là người Liên Bang mà, đâu cần gì phải sợ.

Gã thanh niên tóc đen chậm rãi trả lời.

- Không sợ hả? Nếu như để bên Quân Bộ tìm ra được cái tên quý tộc trốngchết là mày, chỉ sợ kết cuộc của mày so với tên Liên Bang kia còn thêthảm hơn nhiều đó.

Đại thẩm Tô San nguýt dài một tiếng, có chút chán nản nói:

- Thôi quên đi. Mày cứ việc ở nơi này mà lẫn trốn thêm một đoạn thời gian nữa đi. Ở nơi này từ trước đến giờ việc kiểm tra hộ tịch cũng khôngnghiêm ngặt cho lắm. Bên trong bốn khi chợ trời này nơi nào cũng đều cókhông ít đào phạm lẫn trốn, nhất thời nửa khắc cũng không cách nào điềutra ra được mày đâu.

- Có ai hỏi thì mày cứ việc nói là bà con thân thích xa của tao ghé thăm là được rồi. Chẳng qua…

Đại thẫm Tô San cau mày, cúi đầu dò xét hắn một chút, nói:

- Mày hãy một phen đem cái khẩu âm kia bỏ đi. Đừng có hễ mở miệng ra là nói cái giọng của Hoàng Thất đó nữa… Haizz…

Bà ta khẽ thở dài một tiếng, đem cái tô không kia đem đi rửa. Ở bên dướilầu lại vang lên thanh âm có chút tức giận của bà ta, nói:

-Nhưng mà mày hãy ráng cố gắng khôi phục lại cho sớm một chút đi. Đừng có trông cậy vào chuyện lão nương sẽ nuôi mày cả đời đâu. Nhưng mà mày vềsau cũng không còn cha mẹ để mà nuôi ăn mày nữa đâu, cuối cùng cũng nênráng học chút năng lực nào đó để nuôi miệng đi chứ?

Nhìn thấythân thể của đại thẫm Tô San giống hệt như là một cái thùng nước lớn diđộng vậy, chậm rãi đi xuống phía dưới lầu, lắng nghe thanh âm bước chânnặng nề từ dưới cầu thang vang lên, sau đó lại nghe thấy thanh âm mặc dù mắng chửi nhưng lại tràn đầy vẻ thân thiết từ trong phòng bếp vang lên… Hứa Nhạc khẽ đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc màu đen trên đầu mình, trong lòng sinh ra một sự ấm áp cùng với cảm kích vô cùng tận.

Tronglúc hôn mê trước đây, hắn đã từng nằm mơ thấy rất nhiều giấc mộng, rấtnhiều cơn ác mộng. Trong đó giấc mộng khiến hắn sợ hãi nhất trong cơ mơchính là sau khi mình tỉnh lại, liền phát hiện ra đang bị vô số họngsúng lạnh như băng của đám binh lính Đế Quốc nhắm thẳng ngay đầu mình,đám Robot Lang Nha nặng nề khủng bố đang bao vây khắp nơi xung quanh,cùng với Hoài Thảo Thi mang theo vẻ mặt lãnh khốc đang chậm rãi đi đến.

Hắn tuyệt đối không thể nào ngờ đến được, sau khi chính mình tỉnh lại,nghênh đón chính mình lại là một bát cháo thịt vô cùng ấm áp, một vị đại thẫm bề ngoài mặc dù hung ác hay mắng chửi lung tung nhưng mà nội tâmlại vô cùng ấm áp thiện lương.

Đây thật sự là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.

Hắn vô cùng cảm kích cái vị đại thẫm Đế Quốc tên gọi là Tô San này. Nhưngmà bởi vì một vài vấn đề đặc thù nào đó, hắn lại không thể không lừa gạt đối phương được, cam lòng chất nhận sự phán đoán của đối phương, giảtrang thành một gã quý tộc trẻ tuổi đáng thương đang bị Hoàng Thất ĐếQuốc truy nã gắt gao.

Đại thẫm Tô San thiện lương đã bởi vì quákhứ thê thảm của chính mình, bởi vì sự thương cảm đồng tình của chínhmình mà mạo hiểm che giấu một gã quý tộc tội phạm bị truy nã, nhưng màkhẳng định sẽ không chấp nhận lưu giữ một người Liên Bang dị quốc được.

Sau khi tỉnh lại liền phát hiện ra mình bị hiểu lầm là một gã quý tộc ĐếQuốc, hơn nữa sự hiểu lầm này ở trong lòng vị đại thẩm kia lại phithường kiên định, khiến cho Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Mãi cho đến lúc này, Hứa Nhạc mới phát hiện ra ngôn ngữ Đế Quốc của chínhmình trên cơ bản cũng đều là học theo Hoài Thảo Thi cả, liền mang theoloại làn điệu phát âm cùng với ngôn từ tiêu chuẩn Hoàng tộc của vị Côngchúa Điện hạ cường hãn kia, không muốn khiến cho người khác hiểu lầm quả thật cũng rất khó a.

Gã con trai Bảo La của đại thẫm Tô San hiện tại đang ở Đại học Hoàng gia Đế Quốc II học tập, cuộc sống bình thườngcủa bà ta thật sự rất cô độc, cho nên bà ta hơi có vẻ có chút lải nhải.Mà Hứa Nhạc đúng là bởi vì theo những lời lải nhải của đại thẫm Tô Sanmà suy luận ra được rất nhiều chuyện. Trong đó cũng có một vài vấn đềnào đó mà lúc trước khi ở bên cạnh Hoài Thảo Thi hắn đã từng biết đượcnhưng cũng không có quá chú ý đến.

Sự phân chia giai tầng bêntrong Đế Quốc thật sự là vô cùng sâm nghiêm dị thường. Hoàng tộc, quýtộc, bình dân, dân đen cùng với nô lệ, sáu giai tầng này cấu thành nênmột xã hội Đế Quốc vô cùng dị dạng. Mà muốn phán định xem một người nàođó có phải là giai cấp quý tộc hay không, lại chính là một cái phươngpháp được truyền lưu rộng rãi bên trong dân gian, tuyệt đối không thểnào đáng tin cậy nổi. Đó chính là nhìn vào màu sắc đầu tóc của ngườinày, màu sắc của con mắt người này… Màu sắc của mái tóc cùng với con mắt của người này càng gần với màu đen, thì thân phận của người này ở bêntrong Đế Quốc sẽ càng tôn quý hơn nhiều.

Hứa Nhạc nhất thời nhớtới cái cặp mắt ngăm đen thường xuyên hay nheo lại của Hoài Thảo Thikia, cặp mày không khỏi nhăn tít lại một chút.

Năm đó khi hắn còn ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành của Liên Bang kia, tựa hồ như làcái vị lão nhân gia cực kỳ xuất sắc kia đã từng mơ hồ nói ra một câu gìđó có liên hệ với chuyện này… Chuyện cũng đã trôi qua khá lâu rồi, khiến hắn có chút nhớ không rõ ràng lắm. Tựa hồ như là lúc ấy vị lão nhân gia kia đã từng nói… Nếu như có thể một phen đem con chíp vi mạch nhân thểsau gáy mình gỡ ra, như vậy mình có thể đi đến Đế Quốc giả mạo thànhHoàng tộc thì phải?

Vậy cái đó là dựa vào cái gì chứ? Chỉ bằngvào cái mái tóc đen đầy đầu của chính mình, cái cặp mắt tỏa sáng củachính mình hay sao? Hay là nói lúc đó vị lão nhân gia kia cũng đã đoánra được chính mình có khả năng lấy ra được con chíp vi mạch sau gáy củamình hay sao?

Cặp mày đang nhăn tít lại của Hứa Nhạc rất nhanhdần dần dãn ra một chút. Ánh mắt của hắn khẽ nheo chặt lại, thong thảhoạt động thân thể, cố gắng chồm lên ngửa người vào cái cửa sổ gần đó,nhìn lên cái ánh trăng bên ngoài lầu các, tuy rằng có chút lạ lẫm, thếnhưng kỳ thật lại giống hệt như ánh trăng ở Liên Bang, không chút khácbiệt, tâm tư cũng không biết đã thả hồn đi đến nơi nào…

Trong cái tiểu viện có chút tàn tạ bên dưới lầu các chợt truyền đến thanh âmthiết bị truyền hình khởi động. Đại thẫm Tô San tựa hồ như đang cố gắngđiều chỉnh tín hiệu điện tử của một cái thiết bị bắt tín hiệu truyềnhình dỏm nào đó…

Trên cái cửa chính của tiểu viện bên dưới lúcnào cũng có giắt một cái hộp kim loại không lớn lắm. Đó hẳn chính là cái thiết bị theo dõi chíp vi mạch nhân thể mà chính phủ Đế Quốc cấp phátmiễn phí cho tất cả các gia đình bên trong Đô thành Thiên Kinh Tinh này.

Cái hộp kim loại kia từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng phát ra tiếng vang nào cả.

Hứa Nhạc theo bản năng đưa tay lên sờ sờ vào phần gáy của chính mình. Cáimiệng vết thương rất nhỏ ở nơi đó cũng sớm đã khép lại rồi. Trong lònghắn nhất thời hiểu ra, đúng là chính bởi vì cái hộp kim loại kia khôngcó vang lên, cho nên đại thẫm Tô San cùng với Bảo La mới không hề nghingờ qua rằng chính mình là người Liên Bang.

Thế nhưng bản thânmình nói thế nào cũng chính là một người Liên Bang chân chính. Mình cuối cùng làm cách nào mới có thể rời khỏi phiến lãnh thổ Đế Quốc này cơchứ? Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía ánh trăng thahương chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, nhất thời lại lâm vào trầm tư.

Không biết hiện tại mức độ truy lùng mình bên phía đám người Đế Quốc kia đãlà như thế nào rồi. Một thời gian khá dài như vậy cũng không thể tìm rađược chính mình, bọn họ có thể nào cho rằng chính mình đã chết haykhông?

Không đâu! Dựa theo tính tình kiên nhẫn của vị Công chúaĐiện hạ kia, một ngày còn chưa tìm ra được thi thể của chính mình, nàngta cũng sẽ một ngày không từ bỏ.

Cái gian tiểu viện có chút tàntạ rách nát này, ở bên trong khu dân cư nghèo này thế nhưng cũng đượctính là một tòa kiến trúc nhìn được mắt nhất. Chỉ là bởi vì cái tòa tiểu viện này nằm quá gần khu nhà hỏa táng của Đô thành, cho nên cũng khôngcó bao nhiêu người nguyện ý lựa chọn nơi này làm chỗ sinh sống. Nhữngtòa kiến trúc xung quanh khu tiểu viện này thật sự rất nghèo nàn cùngvới tàn tạ, cũng đều chỉ đốt đèn dầu mà thôi, cũng vô cùng u tĩnh giốngnhư là tâm tình của hắn trong giờ phút này.

Hứa Nhạc khẽ thu hồiánh mắt lại, lắc lắc đầu quay trở lại ngồi lên trên cái chiếu cói ở dưới sàn nhà, từ trong góc tường kéo ra một cái thùng đồ nghề lớn. Hắn cầmlấy những cái công cụ có chút thô ráp trong đó, bắt đầu nghiêm túc lắpráp những cái truyền hình thu tín hiệu điện tử dỏm giá rẻ chất lượngthấp kia.

Cái vấn đề tìm cách nào thoát khỏi lãnh thổ Đế Quốcphản hồi lại Liên Bang quả thật trong nhất thời nửa khắc cũng không cách nào giải quyết được, nhưng mà hắn cũng phải đem cái vấn đề phiền toáinhất trước mắt này hoàn toàn giải quyết xong mới được.

- Nhưng mà cái loại ốc ren điện tử này thật sự là không đúng loại a, đại thẫm!

Vẻ mặt hắn có chút sầu khổ, nhìn xuống cái đinh ốc căn bản không cách nàovặn vào được trong tay mình, phát hiện ra chuyện này so với vấn đề trốnchết càng thêm phiền toái hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.