- Đương nhiên là phải đi rồi. Nghe nóirạng sáng ngày hôm nay, mấy chỗ tốt nhất ở trên quảng trường Khải HoànMôn toàn bộ đã bị đám con cháu nhà Tây thị chiếm chỗ hết rồi. Nếu cònchần chừ không đi nữa, chỉ sợ cái gì cũng chẳng thể nhìn được nữa đâu.
- Tao thật ra cũng không nghĩ muốn đi đâu. Chẳng qua trong chợ trời hômnay khẳng định chẳng thể buôn bán được gì nữa rồi… Đi xem một chút đámlão gia quan lại của bên quản lý thị trường bên kia một chút cũng được,xem ra cũng có chút lời rồi.
- Thôi, đi lẹ đi. Đế Quốc chúng ta bao nhiêu năm nay rồi cũng đâu có xuất hiện qua loại chuyện đại sự giống như thế này đâu.
- Ai nói vậy? Hai mươi mấy năm trước, ngay tại hồi nghi thức mừng côngsau cái tràng đại nổ mạnh kia đó, tao còn có tham gia nữa mà. Hồi đócũng náo nhiệt dữ lắm mà…
- Thôi đừng ở đây mà nói nhiều nữa như vậy. Mọi người cùng đi đi, cùng đi đi!
- Cùng đi thôi! Cùng đi thôi!
Đại thẫm Tô San nghe mọi người lân cận xung quanh hưng phấn nói chuyện vớinhau như thế, trên khuôn mặt mập mạp cũng hiện lên một tia tình tự chánghét cùng với bất đắc dĩ đan xen vào nhau. Bà ta nhìn thấy mọi ngườigiống hệt như là một đàn cá ăn phải thuốc kích thích, không ngừng tràora khỏi khu chợ trời, không khỏi căm tức mà thấp giọng mắng chửi vàicâu. Bà ta đem hai tay lau chùi một chút lên cái tạp dề trước ngực, điđến chỗ gã quản lý quơ tay lấy một cái lá cờ nhỏ được phân phối tự do ởđó, giẫm lên trên mặt đất tràn đầy tàn thuốc cùng với nước bẩn lầy lội,chen chúc vào trong dòng người hối hả đằng kia.
Hôm nay hệ thốnggiao thông công cộng trên Đô thành tại Thiên Kinh Tinh toàn bộ cũng đềumở ra miễn phí cả. Tất cả các dân chúng bình dân bá tánh ở khắp nơi tạiĐô thành cũng đều cuồn cuộn không ngừng không dứt tụ tập lại khắp nơiquanh quảng trường Khải Hoàn Môn rộng lớn đằng kia. Tất cả mọi người đến từ khu dân nghèo ở khu vực Tây Bắc Đô thành, cũng không mất quá nhiềuthời gian chen chúc, đã liền tiến nhập vào trong biển người đông đúc ồnào ở đó.
Đại thẫm Tô San liếc mắt nhìn xuống cái lá cờ nhỏ cầmtrong tay mình kia, nghĩ thấy đóa hoa dâm bụt màu đen ở trên lá cờ kianhìn qua có chút chói mắt. Bàn tay cầm lấy lá cờ kia tươm ra mồ hôi cóchút khó chịu. Bà ta giống hệt như một đầu rối gỗ vậy, theo đám ngườikích động xung quanh người mà máy móc huy động lá cờ nhỏ trong tay, thếnhưng trong lòng lại càng không ngừng mắng chửi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nào đó thuộc năm 723 theo lịch của Vương triều Bạch Cận Đế Quốc.
Đám quý tộc phản loạn mấy ngày trước đây còn dương dương tự đắc quậy phákhắp nơi trong Đô thành, ngày hôm nay toàn bộ đã được bình ổn lại. Dựatheo những gì mà chiếu chỉ Hoàng cung công bố ngày hôm trước, một ít bộphận quý tộc có dã tâm phản loạn, thừa dịp đám địch nhân Liên Bang từngbước tiến tới gần, liền hung tàn khởi xướng một hồi phản loạn dã mannhằm chống lại quang huy của Hoàng thất Đế Quốc. Ở trong cái tràng phảnloạn lộn xộn này, Quân vụ Đại thần Thân vương Bách Ô đức cao vọng trọngcủa Đế Quốc đã hy sinh một cách lừng lẫy. Vị Tổng đốc Kha Bảo Trữ trêntinh cầu Cách Phản Tinh cũng đã anh dũng hy sinh vì tổ quốc… Ngày hômnay hồi phản loạn này đã được bình ổn lại, như vậy là đã tới thời khắcthanh toán cái đám quý tộc dã tâm tội ác ngập trời này.
Vị Hoàngđế Bệ hạ vĩ đại của Đế Quốc đã triệu tập toàn bộ các giai tầng dân chúng tại Đô thành Thiên Kinh Tinh này, tập trung tiến đến quảng trường KhảiHoàn Môn, tận mắt chứng kiến một hồi xét xử chính nghĩa này.
Trải qua một thời gian dài im lặng mang theo không khí nóng bức khó chịu,kiểng chân chờ mong náo nhiệt, đám đông bình dân đông nghìn nghịt bêndưới rốt cuộc cũng chờ đợi được đến thời khắc cái hình phạt treo cổ nàyđược diễn ra. Nhìn thấy cái cần cẩu thô sơ, công cụ tiến hành hình phạttreo cổ màu đen mang theo hương vị hồi cổ nguyên thủy xa xưa kia, nhìnthấy một đám quý tộc tội phạm trên đầu mang theo những cái túi bịt mặtbằng vải đen kịt, bị đám quân nhân binh lính Đế Quốc sắc mặt lạnh lùngáp giải đi ra, đi tới ngay phía trước cái giá treo cổ kia… Bên trongbiển người trong lúc này chợt phát ra một tràng hoan hô vui mừng mãnhliệt. Lấy trung tâm quảng trường làm điểm khởi đầu, một đạo cuộn sóngbằng đầu người nhất thời hình thành, nhanh chóng lan tràn ra, kéo dài ra khắp nơi xung quang.
Một gã quý tộc sắc mặt tái nhợt, dung nhantiều tụy bị áp giải lên trên cái bục tiến hành treo cổ ở chính giữaquảng trường. Bản thân hắn sau khi bị gỡ xuống cái túi vải màu đen chetrên đầu, liền có chút không thể thích ứng nổi với luồng ánh sáng chiếurọi đầy trời trên đầu kia. Ánh mắt hắn nheo chặt lại, có chút sợ hãiquét mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại bị vô số khuôn mặt hưng phấn đếnmức vặn vẹo của đám bình dân bá tánh bốn phía xung quanh bục treo cổ dọa cho càng thêm sợ hãi hơn rất nhiều. Hắn đang muốn mở miệng nói chút gìđó cuối cùng trước khi chết, thế nhưng lại căn bản không thể nói nên lời gì được cả.
Một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc sau khi khẳng kháitrào dâng tuyên đọc chiếu chỉ xét xử, sau đó cũng không có bất cứ tạmdừng gì cả. Một thanh âm cánh cửa kim loại bên dưới chân thanh thúy chợt vang lên, gã quý tộc kia đã thẳng tắp rơi thẳng xuống cái hố tròn ngaybên dưới, đem cái sợi dây treo cổ màu đen kịn đang buộc trên cổ của hắnkia kéo cho thẳng tắp lại một trận.
Ngay từ khi quá trình xét xửkia bắt đầu, vô số bình dân bá tánh tạo thành một biển người đứng xemtrên quảng trường bên dưới đài kia mãi vẫn luôn duy trì sự im lặng tuyệt đối. Bọn họ đã rất nhiều năm nay không có xem qua trực tiếp tràng cảnhhành hình tàn khốc rõ ràng đến như thế này. Tâm lý của tất cả mọi ngườicũng đều chờ mong cái giá treo cổ kia càng treo lên cao thêm nữa, càngchậm chạp không có hạ xuống. Thế nhưng mãi khi một màn này diễn ra, bọnhọ mới phảng phất như tỉnh thần lại. Bọn họ tựa hồ như rõ ràng nghe thấy được thanh âm cái sợi dây treo cổ kia hung hăng bẻ gãy xương cổ của tên quý tộc kia, phát ra thanh âm răng rắc đáng sợ, liền không khỏi hưngphấn mà bắt đầu hô to lên một tiếng.
Biểu tình đại thẫm Tô San có chút phức tạp, thoáng nhìn về phía cái giá hình phạt treo cổ xa xa đằng kia, nhịn không được khẽ nhắm lại cặp mắt.
Một gã lại thêm mộtgã quý tộc lần lượt bị xử tử, bị cái sợi dây treo cổ màu đen khủng bốkia mạnh mẽ bẻ gãy khớp xương cổ của mình, đình chỉ lại hô hấp… Cứ mỗimột lần sợi dây treo cổ màu đen kia bị kéo cho thẳng tắp một cái, mỗimột lần thân thể của một gã quý tộc thật mạnh rơi thẳng xuống dưới, cũng sẽ tạo ra một tràng la hét hưng phấn của hàng vạn hàng ngàn dân chúngđứng khắp bên dưới của quảng trường.
Nhất là khi tiến hành xử tửnhững quý tộc nữ nhân nào đó, tình tự của đám dân chúng đông nghịt bêndưới quảng trường cũng đều trở nên phấn khởi đến cực điểm. Đám bình dâncùng với dám dân đen nô lệ ở dưới tầng chót đáy xã hội, cơ hồ đồng thờimang theo những cái chân thối mà đi đến đây xem hành hình. Bọn chúng đều trợn tròn lên cặp mắt, nhìn chằm chằm về phía những cặp chân nhỏ bé,trắng noãn như ngọc của đám thiếu nữ quý tộc đang không ngừng co duỗinhè nhẹ trong không khí, run rẩy mãnh liệt sau đó liền im lặng ngừnglại, giống như là đang nhìn thấy ở giữa ban ngày ban mặt tiến hành biểudiễn một hồi sự việc xấu xa ngấm ngầm khiến kẻ khác cực kỳ hưng phấnvậy. Bọn chúng đều nhịn không được, phát ra những tràng huýt sáo hưngphấn, gần như là thở dài thỏa mãn dục vọng của mình vậy. Chỉ là ngay lập tức trên mặt liền thay đổi, nhanh chóng đeo lên cái mặt nạ giả vờ xấuhổ lại pha chút không đành lòng nhàn nhạt.
Đại thẫm Tô San bị đám đông hưng phấn cuồng nhiệt kia dồn ép đến mức thất điên bát đảo, lạinhìn thấy đám vợ con chị em của đám quý tộc đang bị treo cổ đầy trênkia, bàn tay đang nắm lấy lá cờ hoa dâm bụt đen của bà ta cũng càng ngày càng siết chặt lại, cặp môi dày rộng mà thâm xì cũng mím lại càng ngàycàng chặt hơn. Cặp lông mày thô dày trên mặt cũng nhăn lại càng ngàycàng mạnh mẽ, trong lòng thì lại phát ra một tiếng thở dài chân chính…
Quá trình xét xử cuối cùng cũng đã xong, đại thẫm Tô San đưa tay xoa xoanhẹ hai bên thái dương đã có chút nhưng nhức của mình, thân thể rã rờimệt mỏ chậm rãi đi về phía lối vào của chuyến tàu điện ngầm quay trở vềnhà. Đám bình dân bá tánh tiến đến quảng trường Khải Hoàn Môn chứng kiến tận mắt quá trình xét xử là làm theo chiếu chỉ của Hoàng cung, cái lácờ hoa dâm bụt đen biểu tượng Vương thất mà bà ta nắm trong tay kiachính là vật phẩm do đám quản lý chợ trời phân phát miễn phí cho. Buổixét xử này bà ta không thể không đến, nhưng mà buổi du hành quanh Đôthành sau này thì bà ta có thể không cần phải tham gia, cho nên bà tacũng chẳng muốn tham gia.
Trên con đường cưỡi các phương tiệngiao thông công cộng phản hồi trở về khu chợ trời, bà ta quay ra ngắmnhìn hàng ngàn hàng vạn đám thanh niên Đế Quốc đang du hành hưng phấnbên ngoài cửa sổ xe. Cái đám thanh niên trai tráng tay thì quơ cơ xíphất tứ tung, miệng thì hô lớn khẩu hiệu ‘Hoàng đế Bệ hạ vạn tuế!’,không ngừng tán thưởng việc trừng trị đám giặc phản quốc vô sỉ, vô cùngcuồng nhiệt đi lại khắp nơi trong các đường ngang ngõ tắt trên phố.
Dùng hai cái chân thô to dẫm lên cái quảng trường tràn đầy bùn đất cùng vớirác rưỡi, đại thẫm Tô San dừng lại ở khu chợ rau, sau một hồi trả lêntrả xuống, thành công mua được một mớ rau xanh giá rẻ. Thanh toán tiềnlãi cùng với tiền vốn vay nóng cho đám cho vai nặng lại, cuối cùng mộtphen đem đồ ăn quay về cái tòa nhà có chút xập xệ của chính mình. Đưa mớ đồ ăn cho cái cặp tay từ trên gác xép thò xuống, đồng thời cũng từtrong hai cái tay kia tiếp nhận một đám hàng hóa cần phải buôn bán ngàyhôm nay, đem quăng hết đám hàng quá lên trên cái xe ba gác chạy bằngđiện của chính mình.
Cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa số lượngcùng với chất lượng của mớ hàng hóa ngày hôm nay, phát hiện tựa hồ cóchút không đúng, tâm tình của đại thẫm Tô San vốn dĩ chỉ có chút tứcgiận cùng với phiền muộn, lúc này rốt cuộc cũng nhịn không được nữa,liền hoàn toàn bộc phát ra. Bà ta đứng chống nạnh vào cái vòng eo to như cái thùng nữa của chính mình, quay sang nhìn vào cái phòng bên cạnhmắng lớn:
- Tiên sư tổ cha đám chúng mày, lắp ráp có mấy cái máymóc đơn giản như vậy thôi, mà chúng mày làm cũng không nên thân nữa. Tao nuôi cơm nuôi nước chúng mày để chúng mày ăn không ngồi rồi à? Cũngkhông biết cái đám quý tộc chúng mày là cái đám quỷ…
Đột nhiênchợt nghĩ tới cái gì đó, đại thẫm Tô San cũng không có tiếp tục mở miệng mắng lớn nữa, mà là cảnh giác liếc mắt nhìn về phía bên ngoài cái việnnhỏ, tức tức giận giận phun ra một ngụm nước miếng, thúc đẩy cái xe bagác chạy điện đi ra khỏi cái viện nhỏ của mình.
Đại thẫm Tô Sanhiện tại chính là một vị phụ nhân thô lỗ sống tại một khu dân nghèo củaĐô thành Thiên Kinh Tinh, dựa vào buôn bán các loại máy phát thanh dỏmtrong khu chợ trời thuộc tầng lớp thấp nhất của Đế Quốc để đảm bảo cuộcsống qua ngày của mình. Thế nhưng mà rất nhiều năm trước đây, bà ta cũng là một vị tiểu thư quý tộc đã từng nũng nịu sang trọng, đã từng có được cặp chân thon nhỏ trắng muốt mềm mại như ngọc, giống hệt như đám tiểuthư quý tộc đài các bị tiến hành hình phạt treo cổ ở trên quảng trườngKhải Hoàn Môn ngày hôm nay kia vậy.
Cha mẹ của đại thẫm Tô Sanvốn dĩ thuộc về giai cấp quý tộc trung tầng, bởi vì có dính líu đến mộtlần đấu tranh nội bộ bên trong các tầng lớp cao cấp của Đế Quốc nào đó,đã bị bí mật xử tử một cách thảm khốc. Bà ta cùng với người anh trai còn lại duy nhất của gia tộc may mắn còn sống sót, ở lại trong căn nhà điền sản cuối cùng của gia tộc mà sinh sống qua ngày. Về sau, người anh trai tính tình ôn hòa mà kiên nghị của bà ta bởi vì muốn khôi phục lại vinhquang của gia tộc, cho nên đã dũng cảm gia nhập vào đoàn Quân viễn chinh Đế Quốc, đi đến biên thùy Liên Bang mà chiến đấu. Nhưng mà nhiều nămsau đó, đại thẫm Tô San lại nghênh đón một cái tin dữ, anh trai mình bởi vì vi phạm quân kỷ nên đã bị xử tử.
Ngay cả căn nhà điền sảncuối cùng của gia tộc cũng không còn cách nào bảo trụ lại được nữa, chonên đại thẫm Tô San mệnh khổ liền phải chìm đắm vào cuộc sống của tầnglớp dân nghèo cùng khổ này. Thế nhưng bà ta lại cực kỳ may mắn, gặp được một người trượng phu siêng năng mà lại cực kỳ yêu thương bà ta. Nhưngmà cuộc sống tân hôn chẳng qua chỉ được ba năm trời mà thôi, trượng phuvì lao tâm lao lực quá độ nên sinh bệnh mà chết, chỉ để lại cho bà tamột đứa con gắn bó qua ngày.
Năm đó là một vị tiểu thư quý tộc,chân mang những chiếc giày hoa lệ, mỗi khi dẫm phải một hòn sạn nhỏ cũng liền cau mắt nhíu mày khó chịu, thế nhưng sau khi trải qua vận mệnh vôtình giày vò, liền biến thành một vị đại thẫm tính cách chanh chua mạnhmẽ, vòng eo to như cái thùng nước lèo, chân mang những đôi giày lao động đế cứng như sắt, mỗi lần bước đi có thể khiến cho đám bùn đất dơ bẩnbên dưới phát ra những tiếng bép bép mạnh mẽ.
Cái thân hình tolớn hoặc nói chính xác là mập mạp kia, đặt bên trên cái chiếc xe ba gácchạy bằng điện có chút nhỏ bé kia, nhìn qua ngoại trừ việc buồn cười ra, cũng chẳng biết như thế nào còn có chút chua xót nữa…
Mỗi lần ởtrong khu chợ trời cạnh tranh kịch liệt cùng với đám bạn cạnh tranh namtính kia phát sinh những tràng khắc khẩu kịch liệt, đại thẫm Tô San liền bằng vào cái giọng nói đặc biệt cao cấp hơn người khác một bậc cùng với những ngôn ngữ công kích cực độ dơ bẩn của mình mà giành được thắnglợi. Sau khi lần đầu tiên đạt được thắng lợi vẻ vang, liền thành côngchiếm lĩnh được một địa phương tốt nhất bên trong khu chợ trời, bày mộtquầy hàng lưu động, bán các loại thiết bị phát thanh, điện thoại dỏm ởđây. Sau đó bà ta phải đem sáu thành lợi nhuận của mình, nở nụ cười tươi mà hai tay dâng lên cho đám quản lý chợ trời cùng với đám du công bảokê có mặt khắp nơi trong khu chợ trời này làm phí bảo hộ.
Bà tacần phải sống sót, bà ta cần phải cố gắng nuôi nấng đứa con mình sốngsót, liền cần phải ngày ngày không ngừng tiến hành những cuộc mắng chửi, mỗi ngày cần phải cố gắng buôn bán, mỗi ngày cần phải cố gắng mở tomắt, nở nụ cười xởi lởi mà đem những đồng tiền mồ hôi nước mắt của chính mình mà cống nạp cho đám ký sinh trùng này.
Chỉ là mỗi khi đêmkhuya, quay trở về cái tiểu viện đã vô cùng sa sút của chính mình, tấtcả những tinh lực bên trong cái thân hình to lớn kia đã bị những trậnmắng chửi thành công cùng với những tràng cười xởi lởi giả tạo kia, đạithẫm Tô San dị thường mỏi mệt.
Băng qua một con đường tắt tối đen như mực, bà ta có chút vô lực đứng dựa vào trong cửa tiểu viện, nhớ tới cái trận mắng chửi kịch liệt buổi chiều cùng với cái lão gia hỏa HoàngHắc ở khu Tây chợ trời kia, nhớ tới những lời mắng chửi thô tục phóngtúng dơ bẩn mà bà ta tuyệt đối không dám để cho đứa con của mình ngheđược, bà ta chợt nhớ tới cái sự rụt rè thời kỳ thiếu nữ của chính mình,nhịn không được giơ lên hai bàn tay tràn đầy vết chai sần của mình, chelại hai má tràn đầy vẻ phong sương, chậm rãi ngồi xổm xuống dưới đất.
Haizzz, coi như là còn sống vẫn còn tốt lắm rồi…
Đối với cái cuộc sống gian khổ này mà nói, nhớ lại hồi ức trước đây là mộtchuyện tuyệt đối xa xỉ. Chỉ có thể ngẫu nhiên nhớ lại một lần mà thôi,thậm chí trong lòng liền lập tức trở nên chua xót một mảnh. Bởi vì nhớlại cuộc sống trước kia liền khiến cho cuộc sống hiện tại liền trở nêngian khổ hơn rất nhiều. Đại thẫm Tô San quật cường mà đứng thẳng thânthể lên, vỗ vỗ mấy cái trên cái mông to của mình, đánh đi đám bụi bặptrên đó, sau đó thấp giọng lẩm bẩm vài câu, cuối cùng xoay người đithẳng vào trong tiểu viện của chính mình.
Cuộc sống của bà tahiện tại vẫn còn có chút hy vọng, bởi vì bà ta vẫn còn có cái đứa conlúc còn nhỏ vốn dĩ vô cùng ngoan ngoãn kia. Cái đứa con hiện tại đang ởtại Đại học Đô thành II tiến hành đào tạo chuyên sâu bên kia. Bà ta chấp nhận cuộc sống khốn khó gian khổ mà không chút oán than, chính là bởivì bà ta không muốn cái gã tiểu tử kia bị dính bất cứ một tia bụi bặmnào trong cuộc sống của mình.
Dựa theo thu nhập hằng ngày của bàta, tuyệt đối không thể nào có đủ tiền mà chi trả nổi cho học phí sangquý của Đại học Đô thành II kia. May mắn là Hoàng đế Bệ hạ dốc hết sứcmình thi hành chính sách kế hoạch đào tạo không phân biệt giai cấp, đểcho những đứa con cháu bình dân giỏi giang giống như đứa con kia của bàta có được cơ hội nhập học bình đẳng miễn phí hoàn toàn. Liền bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên vị đại thẫm Tô San này, một tia thống hận ởsâu bên dưới đáy lòng đối với Hoàng thất Đế Quốc suốt nửa đời người kia, cũng đã vô cùng nhanh chóng tha thứ cho vị Hoàng đế Bệ hạ kia.
Chiếc xe ba bánh chạy bằng điện kia rất nhanh ngừng lại, có chút khó khăn đilên một cái lầu gác hơi nhỏ bé so với thành hình của đại thẫm Tô San. Bà ta lúc này đã biến thành một vị phụ nhân thô lỗ nhưng lại thiện lương,hai tay chống nạnh thắt lưng, cái ngón trỏ thô to giống hệt như một cáinhánh cây chỉ thẳng về phía trước, hướng về phía một thân ảnh trẻ tuổitóc đen đang ngồi ngẩn người bên trong chỗ sâu u ám trong gian phòngkia, có chút căm tức mắng ngược lên:
- Bốn tiếng đồng hồ này mày lắp ráp được mấy cái rồi hả? Trên đời này như thế nào lại có một kẻ lười biếng như mày chứ?
Gã thanh niên tóc đen có chút buồn khổ đưa tay lên chà xát hai má mình.Những đường vết thương nhàn nhạt trên đó thể hiện không quá rõ ràng. Hắn quay sang nhìn về phía vị phụ nhân tráng kiện đứng ở ngoài cửa phòngkia, thanh âm nhẹ giọng không chút kháng cự, biện giải:
- Hôm qua tôi cũng đã nói với bà rồi, đám người của bà đưa cho bà đồ không đúngloại. Cái loại loa phát thanh dạng trục tròn này căn bản là có vấn đề,căn bản không có biện pháp nào lắp đặt chính xác được. Tôi cần phải màimòn nó lại một chút, cho nên thời gian đương nhiên là rất chậm rồi.
- Đừng có viện lý do gì cả!
Đại thẫm Tô San dựng thẳng cặp mi thô của mình lên, trừng mắt quát:
- Đừng có tưởng rằng mày là quý tộc liền có thể ăn cơm trắng đâu đó. Hômnay tao thiệt tình nên mang mày theo đến quảng trường, để cho mày nhìnthấy cảnh tượng đám đồng bạn của mày bị xử tử a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]