Cũng chẳng có ý kiến gì cả.
Hứa Nhạc trầm trọng trả lời:
- Đây cũng đều là những sự vụ nội bộ cá nhân của đám người Đế Quốc bọnmày mà thôi. Mà tao thân là một người Liên Bang. Nếu như muốn hỏi tớinhững phương pháp để trốn chết, tao tin tưởng rằng mày đã từng cẩn thậnxem qua hồ sơ của tao, trình độ thôi diễn chiến thuật của tao từ trướcđến giờ vốn cũng không cao lắm.
Tính tình của hai gã thanh niênbên trong khu nông trang màu đỏ này, kẻ nào cũng đều là cực kỳ lãnh lệkiên ngoan. Bởi vì những nguyên nhân bất đồng với nhau mà bọn họ có thói quen trầm mặc không nói chuyện. Nhưng mà không biết vì cái gì, Hứa Nhạc hiện tại ở trước mặt của cái người này, những lời nói của hắn đột nhiên lại trở nên nhiều hơn so với bình thường một chút.
Trong khoảngthời gian ngắn ngủi một giây đồng hồ đó, hắn chợt nhớ đến thời thơ ấucủa chính bản thân mình. Khi đó bản thân mình cùng với cha mẹ, với đứaem gái thân thương sống cùng một chỗ, hắn khi đó tựa hồ như rất hay nóinhiều. Cho dù là tại thời kỳ thiếu niên, khi mình đã là một gã cô nhi,hình như mình cũng vẫn nói chuyện rất nhiều. Đại khái là mãi cho đến khi sau đó gặp phải cái gã đại thúc thích lải nhải kia, mình mới có thể trở nên càng ngày càng ít nói hơn thì phải?
- Kỳ thật tao mãi chorằng, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất chính là, vị Hoàng đế Bệ hạ kia củacác người, có thể nào còn sống sót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497764/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.