Chương trước
Chương sau
Sau đó lại là một mảnh trầm mặc kéo dài, trong khu rừng đêm cũng khôngcó thâm bất cứ tiếng động nào nữa. Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi giống hệt như là hai pho tượng trầm mặc vậy, đều tự mình lặng lẽ ngồi im ởdưới tàng cây của chính mình.

Mãi cho đến khi ở phía đường chântrời chợt dâng lên một tia màu trắng đầu tiên, một đám ánh nắng sớmxuyên thấu qua khu rừng dâu dày đặc, chiếu rọi lên trên mặt của bọn họ.

Hai người bọn họ đột nhiên đồng thời trợn trừng mắt ra. Cũng không phải bọn họ bị ánh nắng mặt trời làm cho thức tỉnh, mà là bọn họ đồng thời cảmnhận được trong khu rừng dâu kia chợt truyền đến một hơi thở tử vongnguy hiểm nào đó.

Hứa Nhạc chống bàn tay phải xuống mặt đất,chuyên chú mà cẩn thận cảm nhận được từ dưới mặt đất truyền đến một chút chấn động như có như không. Hoài Thảo Thi thì lại là đi tới bên dướicon Robot Đào Chướng kia, chú ý quan sát thiết bị theo dõi sóng âm trang bị ở bên ngoài sườn giáp của con Robot, cặp mày thanh tú chậm rãi caulại một chút.

- Đi!

Hoài Thảo Thi mạnh mẽ lưu loát quát lên một tiếng.

Hứa Nhạc cũng không có bất cứ do dự nào cả, đứng thẳng dậy hướng về phía con Robot kia mà đi tới.

Cùng với thanh âm điện lưu rõ ràng lưu loát phát ra, con Robot Đào Chướnggiống như một vị Thần vậy, mạnh mẽ đứng thẳng lên, lướt qua trên đầunhững gốc cây dâu, mặt hướng về phía địa phương mặt trời mọc mà nhìnlại.

Hai người đồng thời leo lên trên con Robot, vừa leo lên lạivừa đồng thời lớn tiếng ho khan một trận. Thanh âm ho khan mạnh mẽ màchói tai, giống hệt như là một đống lá dâu đã được hong gió rất nhiềunăm trời, trở nên khô quắt, lại bị những con ấu trùng tằm phẫn nộ màkhông ngừng cắn gặm vậy. Thế nhưng trong tiếng ho khan lại mang theo một cỗ cảm giác khoái hoạt sảng khoái nhàn nhạt. Hai người đã bị thương cực kỳ mỏi mệt, lại vì muốn trốn tránh kẻ thù nên đã phải cố gắng nhịn hosuốt cả một đêm dài. Lúc này xác nhận đối phương đã có thể sắp sửa đuổitheo đến mình, tự nhiên cũng chẳng cần phải nhịn nữa, đương nhiên phảitận tình ho khan một trận cho thỏa mãn.

Bên trong chi bộ đội đốiphương đang di chuyển bên ngoài hơn mười km kia, hẳn là có những chiếcxe thiết giáp hạng nặng, hoặc là Robot quân dụng, bằng không cũng sẽkhông lưu lại trên các thiết bị theo dõi những chấn động rõ ràng đến như thế.

Cửa khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng chợt đónglại, hệ thống động cơ lại một lần nữa nổ vang. Những nguồn năng lượngquặng mỏ xa xỉ đến mức khiến cho Hứa Nhạc cũng phải cảm thấy đau lòng,lại một lần nữa tiến hành một lần hóa khí bằng phương pháp nguyên thủy,thúc giục thân thể nặng nề của con Robot, hóa thành một cánh chim khổnglồ vào buổi sáng sớm, tà tà lướt đi, xảo diệu vòng quanh một gốc thâncây dâu vô cùng thân thiết, sau đó dùng tốc độ cao phóng đi.

Mười phút đồng hồ sau đó.

Ngoài bìa rừng của mảnh rừng dâu đã khôi phục lại một mảnh im lặng, lại mộtlần nữa truyền đến thanh âm gầm rú khổng lồ. Toàn bộ mặt đất cũng bắtđầu rung động trở lại. Những đầu chim rừng vừa mới tỉnh lại buổi sángcùng với những con côn trùng nấp bên dưới những lớp cây cỏ hoảng sợ vạnphần không ngừng bôn đào bốn phía xung quanh.

Hơn hai mươi đầuRobot Dạ Lang màu xanh đen của quân đội Đế Quốc nhất thời vây quanhphóng tới, thân thể máy móc bằng hợp kim màu xanh đen nặng nề, đem lớpcây cỏ trên mặt đất ở bìa rừng biến thành một mảnh vô cùng bừa bãi, đấtđá quay cuồng tung bay khắp nơi.

Sau khi xác nhẩn rõ ràng mụctiêu đã lại một lần nữa rời xa, chi bộ đội Robot này cũng không có mùquáng mà tiến hành tản ra truy tầm chung quang, mà là tạm thời dừng lạitại chỗ. Cửa khoang điều khiển của một con Robot nhất thời mở ra, một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc mang quân hàm Thượng Tá biểu tình âm trầmnặng nề từ trên Robot đi xuống, ngồi xổm xuống dưới tàng cây của một gốc cây dâu, bắt đầu chăm chú tiến hành sưu tầm dấu vết còn lưu lại.

Đầu ngón tay của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc nhẹ nhàng lướt qua thân cây,chạm vào đống máu loãng sắp sửa đọng lại ở dưới mặt đất, biểu tình âmtrầm trên mặt thoáng có vẻ thả lỏng lại một chút, chỉ là cũng không cóbất cứ người nào có thể nhìn thấy được, đầu ngón tay của hắn lúc này đãrun rẩy vô cùng lợi hại.

Ở trước mặt của đám quân nhân sĩ quanthuộc hạ của mình, gã quân nhân sĩ quan Thượng Tá này cần phải bảo trìsự tự tin cùng với thong dong bình tĩnh tuyệt đối của chính mình, nhưngmà ở sâu bên trong nội tâm của chính hắn, phải chấp hành một cái nhiệmvụ nguy hiểm khủng bố hạng nhất như thế này, phải đuổi theo giết vị đạinhân vật đáng sợ kia, trong lòng của hắn đã phải thừa nhận một sự áp lực vô cùng khủng bố rồi.

Lúc này thời gian đã trôi qua đến hơn mười ngày rồi. Bên trong rừng dâu mênh mông khổng lồ như hải dương của TangThực Châu trên tinh cầu Cách Phản Tinh này, đã liên tục xuất hiện bảy,tám chi tiểu đội Robot giống như chi đội ngũ này rồi. Mấy chi bộ đội ĐếQuốc cũng chẳng biết là thuộc về phương thế lực nào của Đế Quốc này,trầm mặc mà kiên nhẫn truy kích theo con Robot đang trốn chạy kia.

Mãi vẫn chưa thất viện quân nào đến cứu trợ, con Robot Đào Chướng kia vẫntiếp tục cô đơn ở bên trong biển rừng dâu này, cùng với đám phản quânkia giằng co liên tục. Cho dù hai người ngồi bên trng khoang điều khiểncon Robot này chính là hai gã chiến sĩ phi công cường đại nhất toàn cõivũ trụ này, nhưng mà đối mặt với sự truy sát của hơn hai trăm đầu Robotnhư thế, bọn họ cũng không có khả năng chủ động lựa chọn chính diện đốikháng được. Huống chi những luồng lực lượng thần bí trong thân thể củaHứa Nhạc đã bị phong bế lại, mà bản thân Hoài Thảo Thi thì lại đang bịthương nặng.

Tình huống lúc này đã trở nên phi thường nguy cấp.Nhưng may mắn chính là diện tích của mảnh rừng dâu ở trên khỏa tinh cầunày to lớn đến mức kinh người, mới đủ khiên cho con Robot Đào Chướng kia có đầy đủ không gian để tiến hành lẫn trốn.

Trong quá trìnhkhông ngừng đào vong trốn chết, con Robot Đào Chướng mạo hiểm chấp nhậnsự nguy hiểm bị địch nhân theo dõi ra tín hiệu điện tử, rốt cuộc đãthành công liên lạc được với một đầu mối tình báo nào đó từ bên phía BộTình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Nhưng mà Hoài Thảo Thi vẫn như cũ không cóbất cứ biện pháp nào hoàn toàn nắm giữ được thế cục hiện tại trên khỏatinh cầu Cách Phản Tinh này. Trước mắt hắn cũng chỉ có thể trơ mắt tranh thủ nhanh chóng tìm kiếm một con đường trốn chết an toàn nào đó màthôi.

Chi bộ đội Robot Đế Quốc tiến hành lần truy sát đuổi giếtlần này, hết sức rõ ràng biết được đối tượng mà bọn họ cần phải đuổigiết chính là người nào. Cho dù là ngay từ ban đầu đám quân nhân sĩ quan kia cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, thế nhưng sausau khi hơn mười con Robot thảm thiết ngã rạp xuống dưới tay con RobotĐào Chướng kia, cũng đã xác thực cái chuyện này.

Tất cả đám quânnhân sĩ quan Đế Quốc đối với con Robot Đào Chướng khủng bố kia, chínhxác hơn mà nói, là đối với cái người đang ngồi bên trong con Robot ĐàoChướng kia cảm thấy vô cùng kính sợ. Nhưng mà bọn họ một khi đã ngay từđầu chọn lựa con đường đại phản nghịch như thế này rồi, liền cũng khôngcó cách nào có thể quay đầu lại được nữa. Ngược lại bởi vì một loại cảmgiác kính sợ khiến cho người khác phải run rẩy ở sâu bên trong nội tâmcủa mỗi người, mà trở nên càng thêm điên cuồng hơn một chút.

Trong những lần đối chiến Robot mấy lần vô tình gặp phải trong khu rừng dâurộng lớn như biển gần đây nhất, những con Robot của phe phản quân kiamỗi một lần so với trước đó lại càng thêm điên cuồng hơn rất nhiều, càng như liều mạng không muốn sống nữa. Bọn chúng biết rõ ràng chính mìnhphải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng lại giống như một đám thiêu thân muốn lao vào trong lửa vậy, cuồn cuộn không ngừng, lao thẳng vào trongcon Robot Đào Chướng kia, tựa hồ chẳng hề sợ, muốn dùng kết quả Robot bị hủy, người bị chết, cũng phải đổi lấy một mảnh linh kiện thiết bị nàođó cũng không cần phải quan trọng của con Robot Đào Chướng khủng bố kia. Bọn họ trong lòng cũng hiểu được, như vậy quả thật cũng đã có lời rồi.

Hứa Nhạc từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc bàng quan ngồi ở bên một màchứng kiến mọi chuyện, rốt cuộc cuối cùng cũng dần dần hiểu ra được dụng ý của đám Robot phản quân kia. Sắc mặt của Hoài Thảo Thi lúc này cũngcàng ngày càng trở nên tái nhợt hơn nhiều, thế nhưng lại vẫn như cũ điều khiển con Robot Đào Chướng, giống hệt như một vị Đế vương không ai cóthể bì nổi, là một sự tồn tại không thể nào đánh bại, cũng rõ ràng cóthể hiểu ra được dụng ý của đám phản quân kia. Thế nhưng mà hắn căn bảncũng không có biện pháp nào để thay đổi cái cục diện này được.

Con Robot Đào Chướng hành động nhanh như tia chớp, tránh né tấn công ra vào phải nói là thiên hạ vô song, thanh trường thương khi cận chiến cũngmạnh mẽ không hề lui bước. Không có bất cứ một đầu Robot phản quân nàocó khả năng ở trước mặt của hắn chống đỡ được quá mười giây đồng hồ cả.Nếu như là ở trên các trường đối chiến Robot thông thường, một trận đốichiến Robot này cũng không hề nghi vấn sẽ bằng vào thắng lợi của conRobot Đào Chướng mà chấm dứt. Bởi vì nó hoàn toàn có thể giống hệt nhưmột đầu cá mập khủng bố, lạnh lùng chu du khắp nơi xung quanh, tàn nhẫnlãnh khốc tìm cơ hội công kích từng đàn cá nhỏ bé khác, sau đó lại nhanh chóng rút lui, cứ như vậy mà đơn giản lặp đi lặp lại mãi, chậm chậm dần dần đem đám Robot phản quân kia đánh cho diệt vong.

Nhưng mà ởtrong phiến rừng dâu mênh mông như biển này, con Robot Đào Chướng cănbản không thể làm được điều đó. Bởi vì ở trong nơi này cũng không có các khu căn cứ hậu cần, cũng không có các vật liệu linh kiện điện tử cầnthiết để tiến hành sửa chữa cho đầu Robot sau mỗi một lần chiến đấu.

Đám Robot phản quân kia đang không ngừng không nghỉ, liên tục tiến hànhtruy kích một cách điên cuồng, chính là muốn bức bách cho cái vị nhânvật mà bọn họ vốn dĩ tôn kính nhất, vĩnh viễn không có thời gian để mànghỉ ngơi, để cho thương thế cùng với sự mỏi mệt càng ngày càng khôngngừng giống như tằm ăn dâu, hao mòn đi sự cường đại của người này. Đồngthời bọn chúng lại càng phải không ngừng làm tổn hao đi thân thể của con Robot Đào Chướng kia. Ở trong một khu nông nghiệp nguyên thủy thuần túy như thế này, con Robot kia căn bản không có khả năng tiến hành sửa chữa lại những hao tổn của chính mình, như vậy liền chỉ có thể bị một đámbầy cá dần dần bị cắn rỉa dần cho đến lúc tử vong mà thôi…

Trongquá trình đang lẫn trốn tử vong này, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn ngồi một bênchăm chú mà nghiêm túc quan sát hoặc nói chính xác là học tập năng lựcđiều khiển Robot của gã cường giả Đế Quốc ngồi bên cạnh mình. Cho dù làrạng sáng ngày hôm sau, thậm chí cho dù là ngay sau đó, hắn sẽ giống như một con cá vô tội đang ở trong cái ao khô cạn, sẽ bị chết khô đi chăngnữa, nhưng mà hắn lại vẫn như cũ tiếp tục đem phần lớn tinh lực của mình để mà đặt trên cái công việc tự mình đặt ra này. Bởi vì theo hắn đánhgiá, trình độ khống chế Robot của đối phương phải nói là thật sự phithường tuyệt diệu, bản thân hắn ngồi ngay bên cạnh, thân làm một ngườitrong cuộc tiến hành quan sát, liền có thể cảm nhận được thêm càng nhiều hơn so với những người khác, thậm chí còn có thể cảm nhận một loại mỹcảm cường hãn mà lạnh đến thấu xương như vậy.

Điều khiến cho hắncảm thấy khiếp sợ hoặc là nói cảm thấy kinh hãi nhất chính là, trải quahơn mười mấy ngày tiến hành trốn chạy như thế này, cái gã quân nhân sĩquan Đế Quốc trẻ tuổi mặc dù thân thể đã bị trọng thương chưa khỏi,nhưng mà vẫn còn có thể duy trì được sức chiến đấu cường hãn đến nhưthế. Hơn nữa lại còn một cỗ ý chí chiến đấu tràn đầy mà hắn căn bảnkhông thể nào lý giải nổi. Tuy rằng hai gò má của người này có vẻ càngngày càng gầy yếu hơn, thế nhưng bên trong cặp mắt không tính là quá lớn kia, những tia quang mang sáng rọi phát ra cũng chưa từng có thời điểmnào trở nên ảm đạm bớt.

Nhưng mà đúng như những gì mà các chi bộđội Robot đang điên cuồng cố gắng tiến hành truy đuổi cùng với tập kíchkỳ vọng vậy, Hoài Thảo Thi mặc dù bị thương nặng chưa khôi phục lại, hơn nữa lại còn mỏi mệt đến tận xương tủy, nhưng vẫn có thể cường hãn màkiên trì tiếp tục, nhưng mà con Robot Đào Chướng này, lại chung quykhông thể nào thừa nhận nổi những sự hao tổn linh kiện càng ngày càngnhiều lên, cùng với sự quá tải của kim loại vì làm việc quá công suất.Vào một buổi hoàng hôn im lặng một ngày nào đó, nó đã chậm rãi ngãxuống.

Ở giữa một mảnh trời chiều hoàng hôn đỏ rực như máu, conRobot Đào chướng khổng lồ nặng nề ầm ầm ngã thẳng xuống mặt đất, chấnđộng lên vô số bùn đất cùng với bụi mù tung bay khắp nơi. May mắn là đãbị những tàng cây dâu dày đặc khắp bốn phía xung quanh che khuất lại,cũng không có tung bay tràn ngập trong không trung.

Cách đó mộtđoạn không xa chính là một loạt dãy phòng ốc nông thôn kiên trúc đơn sơ. Theo những trang bị, những bánh xe nước khổng lồ ở phía sau dãy phòngốc kia mà xem ra, nơi này hẳn là một dãy nông trang chuyên dụng dùng đểtiến hành gia công các sản phẩm thô sơ làm từ cây dâu. Khu nông trangdày đặc nằm im lặng bên dưới những luồng ánh sáng kim quang bao phủ đầytrời kia, mơ hồ phát ra một tầng hồng quang tràn ngập vẻ tiên diễm.

Hệ thống cấp cứu khẩn cấp nhất thời khởi động, khoang điều khiển của conRobot Đào Chướng chợt mở ra một cái lỗ lớn. Con Robot kiểu mới đang nằmnghiêng trên mặt đất kia, giờ phút này nhìn qua giống hệt như một gãbệnh nhân đang từng ngụm từng ngụm một hít thở liên hồi, chỉ biết cúingười chờ chết mà thôi.

Hoài Thảo Thi cùng với Hứa Nhạc từ bêntrong khoang điều khiển của con Robot, thông qua cái lỗ hổng cấp cứukhẩn cấp kia mà chui ra ngoài. Trên thân thể của hai người cũng đều treo đầy những cái miệng vết thương nhỏ bé lặt vặt, nhìn qua có chút hơichật vật, nhưng mà từ trên biểu tình trầm mặc lạnh lùng của mỗi người,cũng chẳng hề nhìn ra chút chật vật nào cả.

Một tiếng đồng hồtrước đây, khi mà Hứa Nhạc còn đang trong lòng tự hỏi, có nên hay khôngnhắc nhở người này một tiếng, những linh kiện kỹ thuật của con Robot này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàntoàn hỏng mất, thì hệ thống máy tính điều khiển của con Robot Đào Chướng này đột nhiên phát ra thanh âm báo nguy vô cùng bén nhọn.

HoàiThảo Thi vẫn tiếp tục trầm mặc điều khiển con Robot, bắt đầu tiến hànhmột lần tập kích bất ngờ nhanh chóng nhất từ trước cho đến nay trongsuốt quá trình trốn chết, sau đó trầm mặc phóng chạy thẳng đến khu nôngtrang màu đỏ này.

Đám Robot phản quân kia lúc này còn cách bênngoài hơn hai mươi km nữa, Hoài Thảo Thi đứng bên dưới con Robot đã nằmlật úp xuống đất, cặp mắt khẽ nheo lại, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìncảnh mặt trời lặn ở phía chân trời xa xa, yên lặng tính toán thời gian.Sau đó hắn khẽ ho khan lên mấy tiếng, mang theo Hứa Nhạc hướng về phíakhu nông trang màu đỏ kia chậm rãi đi đến.

Hai người đi vào bêntrong một căn nhà kho của khu nông trang, bổ sung một chút nước mangtheo bên người, thế nhưng lại cũng không có phát hiện ra tung tích củabất cứ người nào. Xem ra cái phương thế lực phản bội Hoàng thất Đế Quốckia, ít nhất đã hoàn toàn khống chế được Tang Thực Châu này rồi, đem tất cả những khu nông nghiệp, lâm nghiệp xung quanh phiến rừng dâu diệntích phi thường khổng lồ này dọn dẹp hết sức sạch sẽ.

Sau khiuống xong một bầu nước mát, Hoài Thảo Thi đi đến bên cạnh một bức tường ở phía sườn Tây của khu nông trang màu đỏ này, ánh mắt khẽ nheo lại,hướng về phía bên ngoài mà nhìn lại.

Bên phía phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thể tiến hành liên hệ được, hiệntại hắn cũng chỉ có thể tiến hành liên lạc với một vài gã quạ đen tìnhbáo linh tinh mà Bộ Tình Báo Hoàng gia bố trí sẵn ở tại Tang Thực Châumà thôi, căn bản không thể nào thăm dò được cục diện trước mắt đến tộtcùng là nguy hiểm đến mức độ như thế nào. Nhưng mà không ngờ lại có đếnhơn hai trăm đầu Robot Đế Quốc tiến hành truy sát chính mình, liền cóthể chứng minh được thế cục ở trên khỏa tinh cầu này đã phi thường không ổn rồi.

- Lần này thật sự đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng rồi hay sao?

Hoài Thảo Thi khẽ nheo cặp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ. Hắn bề ngoài nhìnqua cũng chỉ là một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc vô cùng bình thường,thế nhưng trên thực tế hắn tuyệt đối không phải là một người bìnhthường. Cả cuộc đời này của hắn cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng hoài nghi qua sự vĩ đại của chính mình, nhưng mà cũng mãi cho tới bây giờhắn cũng chưa từng trải qua những sự kiện hung hiểm cùng với phức tạpđến như thế này.

Chỉ cần bản thân mình còn ngồi bên trong conRobot, hắn liền chính là một vị Thần không ai có thể chiến thắng nổi.Nhưng mà giờ phút này, con Robot Đào Chướng không ngờ lại biến thành một đống kim loại tàn tạ nằm một đống bên ngoài khu nông trang như thế kia. Hiện tại cũng là đang ở trong một mảnh rừng dâu mênh mông khổng lồ,cũng không có khả năng tìm được những linh kiện để tiến hành chữa trịcho nó. Như vậy nghênh đón hắn sẽ là kết cuộc như thế nào đây chứ?

Không ngờ bản thân mình ở trong Tinh vực của chính mình, lại bị chính những thần dân của mình giết chết như thế?

Trên mặt của Hoài Thảo Thi chợt nổi lên một tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt,đột nhiên nghĩ thấy những luồng ánh sáng đỏ rực phát ra từ mặt trời tolớn khổng lồ ở đường chân trời kia hẳn là giả thì phải, bằng không vìcái gì mà thân thể của mình chợt cảm thấy có chút rét lạnh như thế?

Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía dòng suối nhỏ ngay ở phía sau khu nôngtrang này, thoáng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng độtnhiên mở miệng ra hỏi một câu:

- Mày có ý tưởng gì hay không?

Lúc này bên trong toàn bộ khu nông trang màu đỏ này cũng chỉ còn lại duynhất hai người mà thôi, đối tượng của câu hỏi này tự nhiên là phi thường rõ ràng rồi.

Hứa Nhạc thoáng cau mày lại, nhìn về phía hắn, nhìn thấy cái vị thành viên Hoàng tộc của Đế Quốc sắc mặt đã là một mảnhtrắng bệch kia, không nghĩ đến một kẻ bề ngoài nhìn qua bình thường, kỳthật lại là cao ngạo đến cực điểm như hắn, không ngờ lại có thể đi hỏi ý kiến của chính mình như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.