Lần đầu tiên chìm xuống đáy nước, lần thứ hai chìm xuống đáy nước, lần thứ ba chìm xuống đáy nước, lần thứ tư, thứ năm…
Rốt cuộc cũng nhiều đến mức ngay cả bản thân Hứa Nhạc cũng không thể nàođếm được nữa. Cái quá trình này không biết đến tột cùng đã lặp đi lặplại bao nhiêu lần nữa. Ngày đó ở trên chiến Chiến hạm chỉ huy của đámngười Đế Quốc bị bắt, hắn bị đánh trọng thương lâm vào hôn mê. Đến khitỉnh lại liền phát hiện đã bị đưa đến chiếc phi thuyền vũ trụ xa lạ nàyrồi. Trước khi bị quá trình cực hình cực kỳ gian nan như thế này, hắn đã từng cẩn thận chú ý quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh, đã bị sự to lớn cùng với những sự tiện nghi xa hoa đến mức khó có thể tưởng tượngđương bên trong chiếc phi thuyền khổng lồ này khiến cho khiếp sợ đến mức không nói nên lời. Nhưng mà sau khi chính thức bắt đầu quá trình chịuđựng cực hình, hắn cũng liền không còn đủ tinh lực dư thừa để mà ngắmnhìn những hình ảnh bờ cát trắng, hàng cây xanh rì, gió thổi vi vu, chim hót líu lo lại có thể xuất hiện bên trong hoàn cảnh vũ trụ như thế này. Lúc này toàn bộ thể lực tinh thần cùng với ý chí của hắn cũng đều phảiđầu nhập vào trong quá trình đối kháng với những sóng nước từ bốn phương tám hướng đổ ập đến kia.
Hắn trước kia cũng chỉ biết một chânlý, bất cứ chuyện, vật gì cho dù là cực kỳ bình thường đi chăng nữa, một khi vượt qua một cái hạn độ nào đó, xuất hiện ở trước mặt một sinh vậtnào đó, cuối cùng cũng sẽ đều như nhau, đối với thần kinh của sinh vậtđó sẽ tạo thành một sự đánh sâu cực kỳ mãnh liệt. Giống như những sơ đồba chiều mê ảo đối với thị giác sẽ tạo thành một loại hiệu quả cực kỳghê gớm, nhưng mà hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, loại nước vô cùng nhu nhược bất cứ thời khắc nào cũng có thể dễ dàng gạt đi kia,dưới hoàn cảnh bốn phương tám hướng không một tiếng động đè ép xuống,liền có thể khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ đến như thế. Cái loạicảm giác sống và chết chỉ cách nhau một đường mỏng manh như thế này,thậm chí là cái cảm giác lạnh lẽo trầm mặc yên tĩnh nằm sâu bên dướimảnh thủy vực cực độ khủng bố như thế này, nói thế nào cũng không có bất luận kẻ nào nguyện ý đi lĩnh hội lần thứ hai cả.
Nhưng mà Hứa Nhạc thì lại đã cảm thụ qua không biết bao nhiêu lần.
Sức ép mạnh mẽ của thủy áp cực độ tàn khốc kia, thời điểm ban đầu khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy thống khổ một cách dị thường, giống như là toàn bộbuồng phổi cũng sắp sửa bị nổ tung lên vậy, giống như là làn da cơ thểsắp sửa nứt toạt ra toàn bộ vậy, hai con mắt giống hệt như là sắp sửalồi hết ra ngoài vậy. Cho dù hắn có kiệt lực hô hấp đi chăng nữa, cũngchỉ có một cảm giác bất lực khi mà toàn bộ đều là nước mặn chát trànkhắp vào trong mắt mũi miệng… Tổng hợp các loại cảm giác lại một chỗ,hơn nữa ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch một cách tuyệt đối, quả thật cực kỳkhủng bố mà.
Thế nhưng lại giống như những hình ảnh thường xuyênxuất hiện trong các vở phim, kịch của vị đại sư Tịch Lặc, luôn luônkhiến cho người xem tinh thần đại chấn, tạo ra quan điểm chính xác thiện ác báo ứng bình thường, thời thể xoay chuyển, tình thế biến đổi, tiềmlực cá nhân của con người luôn luôn khiến cho kẻ khác không thể nàotưởng tượng ra được. Bọn họ cuối cùng vẫn có thể từ chỗ tuyệt vọng màtìm kiếm ra được hy vọng, vẫn luôn có thể tìm kiếm ra được hy vọng…
Những sợi dây thần kinh của Hứa Nhạc căn bản là thô chắc hơn so với ngườibình thường rất nhiều lần, đây cũng không phải là một lời kết luận trênphương diện sinh lý giải phẫu bình thường, mà là một loại biểu hiện củaloại ý chí tinh thần lực cực kỳ cường hãn nào đó. Ở trong hoàn cảnhtuyệt vọng như thế này, hắn chống đỡ một cách đau khổ, tinh thần thỉnhthoảng lại xuất hiện một chút sự hoảng hốt, thế nhưng lại thủy chungcũng không hề hỏng mất.
Mặc dù chưa từng hỏng mất, thế nhưng lạilà một sự lặp đi lặp lại buồn tẻ vô cùng, cái loại lặp đi lặp lại nàykhiến cho người khác cũng phải cảm thấy chết lặng.
Trong thời đại viễn cổ trước thời điểm đại hạo kiếp diễn ra, đã tàng có một loại khổhình gọi là lăng trì. Kết quả cuối cùng sau ngàn đạo vạn quả khổ hình,người chịu cực hình bị trói chặt lên trên cọc gỗ, đã yếu ớt đến mứckhông thể nào chống đỡ được nữa, đại khái sẽ đối với thanh tiểu đao sắcbén đang không ngừng cắt đi cắt lại trên thân thể của chính mình, sẽcũng không có bất cứ phản ứng gì đối với cảm giác đau đớn nữa.
Bị quẳng chìm thẳng xuống dưới đáy nước, sau đó lại bị kéo thẳng lên trên, theo dõi các chỉ tiêu sinh lý cơ thể, nhận các mũi thuốc dinh dưỡng cao cấp, các loại thuốc thúc giục tỉnh dậy, bị lôi đi thẩm vấn. Sau khi hắn bị bắt, ngày nào hắn cũng bị lặp đi lặp lại cái quá trình thống khổnày.
Trong quá trình chịu hình thống khổ tàn khốc đến mức chết lặng như thế này, rốt cuộc cũng đã có biến hóa phát sinh.
Một ngày nào đó, khi mà hắn lại một lần nữa toàn thân xích lõa, tiếp tục bị quẳng thẳng vào trong mấy ngàn vạn tấn nước biển, lạnh lẽo mà cứng rắngiống hệt như băng đá vậy, cái cảm giác hút thở không thông cùng với sựhôn mê một lần nữa chậm rãi tiến đến. Bên trong những sợi cơ bắp khắptoàn thân thể đã bị thương nát bấy kia, tựa hồ vì một nguyên nhân nào đó khiến cho có chút cảm giác trở lại, không ngờ lại bắt đầu dần dần cóchút cảm giác nhiệt lưu nóng lên. Mà những dòng nhiệt lưu yếu ớt mỏngmanh này, hoàn toàn không thèm để ý đến những luồng nước biển lạnh nhưbăng ở xung quanh thân thể mình, lại bắt đầu ở bên trong những sợi cơbắp khắp thân thể chậm rãi chảy xuôi xuống. Tuy rằng tốc độ di chuyểnthật sự chậm chạp, thế nhưng chung quy là vẫn vận chuyển!
Từ saukhi phát hiện ra sự thật đáng kinh ngạc này, sự kinh hãi của Hứa Nhạcđối với cảm giác hít thở không thông của hình phạt thủy hình này cũnggiảm nhẹ đi rất nhiều. Cũng chỉ lúc ở thật sâu bên dưới đáy nước, hắnmới có thể chậm rãi mà khôi phục lại thể lực đã tiêu hao gần như cạnkiệt của mình, mà cũng không cần lo lắng chuyện đám người Đế Quốc kiaphát hiện ra. Đến khi cỗ lực lượng nóng rực thần bí trong thân thể củahắn khôi phục lại được khoảng một phần ba khả năng vốn có, hắn thậm chícòn có chút chờ mong những lần bị ném xuống nước đến hơn mười lần mộtngày này. Bởi vì ở bên dưới đáy nước kia cũng không hề là một sự tử vong đáng khiếp sợ nữa, mà vẫn còn có một tia hy vọng.
Cũng đồng thời trong lúc này, Hứa Nhạc bằng vào năng lực tính toán mạnh mẽ cùng vớichặt chẽ của một gã Công Trình Sư cùng với cảm giác mẫn cảm trời sinhđối với việc tính toán thời gian, hắn bắt đầu giả vờ hôn mê, thử dùngcái cỗ lực lượng nóng rực thần bí trong cơ thể mình, hòng qua mặt nhữngdụng cụ giám sát cực kỳ nhạy cảm của đám người Đế Quốc.
Hắn quảthật cũng không biết đám người Đế Quốc kia vì cái gì lại cũng không cógiết chết chính mình, nhưng mà chỉ cần bản thân mình còn sống, như vậyliền có hy vọng rồi. Nhưng mà bên cạnh hắn lúc này cũng không có ThaiChi Nguyên, Thi Thanh Hải, không có Chu Ngọc, cũng không có Bạch NgọcLan, càng không có cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang không nơi nào không thể vươn tới, không gì mà không biết, năng lực tính toán siêuquần kia. Hắn có chút chật vật khó khăn, không thể tính toán ra được kếhoạch trốn chết toàn vẹn mà khả thi cả. Ở bên trong chiếc phi thuyề ĐếQuốc đang di chuyển tịch mịch bên trong vũ trụ bao la thuộc tinh vực của đám người Đế Quốc, cho dù hắn có bạo phát ra sức mạnh, giết chết đi hai gã chuyên gia thẩm vấn kia của Đế Quốc, hắn cũng có năng lực chạy trốnđến nơi nào cơ chứ?
Những hạt cát đều đặn mượt mà kia, nếu nhưdẫm dưới chân mình có lẽ sẽ là một mảnh cảm giác ôn nhu tinh tế, nhưngmà nếu như dùng bộ mặt mà da thịt bởi vì ngâm nước quá nhiều ngày trởnên thối rửa mà mạnh mẽ ma sát, sẽ là cực độ đau đớn. Thế nhưng cáikhuôn mặt đã là một mảnh tái nhợt của Hứa Nhạc sau khi bị chôn bên trong tầng cát trắng kia, cũng không có chút phản ứng hay là biểu tình gì cả. Hắn chỉ là khẽ nheo lại cặp mắt, hơi chút tham lam rồi lại bi thương,thông qua vách tường thủy tinh trong suốt của chiếc phi thuyề, ngắm nhìn cảnh vũ trụ tối đen hạo hàn vô tận bên ngoài kia…
Bên trongchiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi to lớn hào hoa xa xỉ đến cực điểmnày, mỗi phân mỗi tấc cũng đều bố trí các thiết bị theo dõi muôn hìnhvạn trạng, trải rộng khắp nơi. Thế nhưng những người thiết kế lại khôngcó nghĩ đến chuyện từ bên ngoài phi thuyền, từ góc độ của vũ trụ mà quan sát vách tường của chiếc phi thuyền, nếu không, giờ phút này, bọn họ đã có thể nhìn thấy, mặc dù đang còn chìm sâu bên dưới tầng cát, nhưng Hứa Nhạc vẫn còn có khả năng mở to cặp mắt ra.
Sợi dây xích to dàigắn chặt vào mắt cá chân của hắn đột nhiên chăng thẳng lên, những mảnhkim chúc thô ráp áp chặt, ma sát khiến cho chỗ cổ chân bị tróc da thốirữa, truyền lên cảm giác cực kỳ đau đớn, khiến cho Hứa Nhạc vốn đangchìm trong quá trình ngẫm nghĩ suy tính về vấn đề trốn chạy cùng với cảm khái quan sát hình ảnh bên ngoài vũ trụ xa xa chợt tỉnh thần lại. Hắnlập tức nhắm chặt cặp mắt lại, thả lỏng toàn bộ thân thể, tùy tiện đểcho sợi dây xích màu đen ở phía dưới chân kia lôi kéo thân thể chínhmình cùng với khối kim chúc khổng lồ nặng nề, rất nhanh lôi thẳng lêntrên mặt nước.
Di chuyển thẳng lên trên mặt nước với tốc độ cựcnhanh, những luồng nước biển lạnh như băng giống hệt như một cái thácnước đang treo ngược, đổ thẳng xuống thân thể hắn, lại càng không ngừngcọ rửa những miệng vết thương tràn ngập trên thân thể xích lõa của hắn,cảm giác đau đớn truyền thẳng đến tận xương tủy.
Hứa Nhạc vẫn như cũ không ngừng nhắm chặt hai mắt, trong lòng lặng yên lặp đi lặp lại: liều mạng chịu đựng.
Lúc trước khi còn ở trong doanh địa của Tiểu đội 7 ở Lạc Nhật Châu Đại khuTây Lâm, hắn cũng đã từng một phen cố gắng đi học tập ngôn ngữ của ĐếQuốc. Nhưng mà những ngôn ngữ địa phương của Đế Quốc thật sự là nhiềulắm. Vừa rồi sau khi bị lôi lên chịu cực hình cùng với thẩm vấn, trongsố những lời trò chuyện qua lại giữa hai gã chuyên gia tra tấn của ĐếQuốc kia, hắn cũng chỉ có thể nghe hiểu được một bộ phận cực nhỏ màthôi. Nhưng mà chính là bởi vì một chút bộ phận ít ỏi này, lại khiến cho trong lòng hắn sinh ra một sự run sợ mãnh liệt, quyết định một phen đem kế hoạch trốn chết kia sớm thực hiện hơn một chút.
Những cái bímật bên trong cái vòng tay này tuyệt đối không thể để cho đám người ĐếQuốc kia biết được. Cánh tay trái của chính mình đương nhiên càng khôngthể để cho địch nhân tùy tiện chặt đi được. Như vậy ngoại trừ liều mạngđánh nhau một trận ra, còn có thể có khả năng lựa chọn nào khác nữa chứ?
Cuối cùng cũng không có đánh nhau, cũng không có liều mạng một trận, bởi vìsự tình này không ngờ lại đã xảy ra biến hóa. Khi mà cả người Hứa Nhạclại một lần nữa mang theo nước chảy ròng ròng nằm trên cái bục kim chúclạnh như băng kia, chuẩn bị tiếp tục phô bày ra cái tư thế hôn mê xụilơ, bởi vì đã luyện tập qua vô số lần đến mức trở nên phi thường thuầnthục, lại phát hiện ra không ngờ có người đang chậm rãi lau chùi thânthể của chính mình.
Cảm giác cái loại sợi vải vô cùng mềm mại êmái, hơn nữa động tác lau chùi vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận. Người đang lau chùi thân thể của hắn khẳng định không phải cái gã chuyên gia biến thái kia rồi. Cái gã kia cũng tuyệt đối không thể nào ôn nhu cẩn thận đếnnhư vậy. Hứa Nhạc vẫn như cũ nhắm chặt cặp mắt, thế nhưng trong lònglặng yên phân tích như thế.
Ngay sau đó lại có người bắt đầu tiến hành trị liệu vết thương cho hắn. Đương nhiên, cũng chỉ là tiến hànhchữa trị cực kỳ đơn giản một vài chỗ trên mặt mũi của hắn, cùng vớinhững chỗ làn da thối rữa vô cùng khó coi trên mặt. Bọn họ vốn cũngkhông hề tiến hành chữa trị đích thực những chỗ vết thương nặng trênthân thể. Tựa hồ như là bọn họ càng giống như tiến hành hóa trang chohắn vậy. Tựa hồ như là bọn họ không muốn để cho khuôn mặt của hắn có vẻquá khó nhìn một chút.
Một kiện quần áo rộng thùng thình cùng với một cái áo khoác cùng loại được mạnh mẽ mặc lên trên người của hắn. Các dụng cụ theo dõi sinh lý cùng với điện tâm đồ vẫn như trước trang bị cố định trên thân thể. Hứa Nhạc mặc dù đang giả bộ hôn mê, thế nhưng ở sâu bên trong nội tâm của hắn lại dâng lên một cỗ cảm giác nghi vấn cùngvới một chút khiếp sợ nhàn nhạt.
Đối với mấy loại người Đế Quốctàn khốc lãnh huyết vô tình như thế này, bất luận là chặt tay hay làchặt đầu đi chăng nữa, tựa hồ như là cũng không cần thiết phải mặc quầnáo cẩn thận cho mình như vậy. Cái loại sự tình bảo hộ tôn nghiêm cho đối thủ trước khi chết như thế này, cho tới bây giờ tựa hồ như vẫn chưatừng phát sinh ra trong mối quan hệ giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang.
Hắn cảm giác được trên cổ hắn đột nhiên bị châm một ống thuốc gì đó. Hẳn là loại thuốc thúc cho hắn mau tỉnh lại?
Hứa Nhạc trong lòng thầm nghĩ như vậy, sau đó mới phát hiện ra chính mìnhtựa hồ như bị người ta nâng lên trên một trang bị gì đó có khả năng diđộng, bị đẩy ra khỏi gian phòng thẩm vấn quen thuộc, hướng về một nơinào đó mà hắn chưa từng biết mà đi tới.
Những bánh xe bằng kimloại cùng với mặt đất ma sát phát ra thanh âm kẽo kẹt, thập phần chóitai, cảm giác rung động truyền lên cũng vô cùng khó chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]